Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Vấn tiên hoàng tuyền (53)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một đám người không dám đi vào, Sơ Tranh phủi quần, đẩy cửa phòng ra đi vào.
"Sơ..."
Sơ Tranh rất nhanh tay đóng cửa phòng lại.
"..."
-
Tinh Tuyệt tỉnh lại thì đã được đổi gian phòng, Sơ Tranh nhìn một vòng, có lẽ là phòng của chính Tinh Tuyệt.
Sơ Tranh đi vào bên trong, lại vượt qua một cánh cửa nữa, mới nhìn thấy giường lớn bên trong.
Người đàn ông dựa vào gối, không có biểu tình gì mà nhìn chăn mền.
Đồ mặc ở nhà màu đen làm nổi bật lên làn da tái nhợt quá mức của người đàn ông, không có huyết sắc gì, nhưng gương mặt ấy quả thật rất đẹp.
Hắn yên tĩnh ngồi ở đằng kia, khí chất quanh thân bình thản, không nhìn ra bất kỳ sắc bén và tính công kích gì.
Không giống như người trong tấm hình lắm.
Sơ Tranh đi vào, người đàn ông hơi ngẩng đầu.
Trong đôi mắt đen tuyền lộ ra mấy phần nghi hoặc: "Cô là ai?"
Sơ Tranh ngừng bước chân, đứng ở nơi cách xa người đàn ông mấy mét.
Cô tỉ mỉ quan sát người trên giường một phen, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Người đàn ông nhíu mày, đón Sơ ánh mắt Tranh nhìn lại.
Cô gái trước mặt không hề giống những người từng thấy vừa rồi, cách ăn mặc này... Có chút kỳ quái.
"Cô là ai vậy?" Người đàn ông lại hỏi một câu.
Sơ Tranh đi đến bên giường, đột nhiên giơ tay bóp lấy cằm người đàn ông, nhìn trái nhìn phải.
"Cô làm gì thế?"
Người đàn ông bất mãn kéo tay Sơ Tranh ra.
Đi lên là động thủ động cước, bệnh gì thế chứ.
Sơ Tranh dùng một tay chống giường, hơi cúi người: "Em là ai?"
"Sao tôi biết cô là ai." Người đàn ông dùng mu bàn tay lau lau cằm mình, cau mày nói: "Bọn họ không cho cô biết tôi mất trí nhớ rồi à?"
"..."
Sơ Tranh trầm mặc vài giây: "Anh không nhớ gì hết?"
Tinh Tuyệt cụp mắt xuống, lông mi dài rậm chậm rãi che lại ánh sáng nơi đáy mắt: "Không nhớ."
"..."
Tinh Tuyệt không nhớ mình là ai.
Không nhớ đây là đâu.
Càng không nhớ những người vừa rồi nhìn thấy là ai.
Cũng không nhớ gì về chuyện trước kia.
Sơ Tranh thu tay lại, đút về trong túi, giọng điệu thản nhiên nói: "Em là bạn gái của anh."
Tinh Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu.
-
Bọn người Hồ Thạc cũng rất muốn đi vào, nhưng cửa phòng bị Sơ Tranh khóa lại rồi.
Chờ Hồ Thạc nghĩ cách mở được cửa đi vào, thì cảnh tượng trông thấy chính là tiên sinh nhà hắn đang thân mật nắm tay cô gái kia, trên mặt mang chút ý cười, đang ngửa đầu nhìn cô.
"..."
Xảy ra chuyện gì?
Sơ Tranh tiểu thư đã làm gì tiên sinh nhà hắn rồi?
"Tiểu Hồ, cô ấy nói cô ấy là bạn gái của tôi, thật sao?" Tinh Tuyệt quay đầu hỏi hắn.
"Khụ —— "
Tiên sinh đang nói gì vậy?
Bạn gái?
Vị này?
Tiên sinh, sợ là ngài điên rồi!!
Sơ Tranh nhàn nhạt nhìn qua, chẳng biết tại sao Hồ Thạc lại nhìn ra sự cảnh cáo từ trong mắt đối phương.
Trái tim Hồ Thạc run rẩy: "Dạ..."
"Có phải vậy không?" Tinh Tuyệt truy vấn: "Tôi cảm thấy tôi rất quen thuộc với cô ấy, cô ấy không lừa tôi đúng không?"
Hồ Thạc: "..."
Đúng cái rắm!
Nhưng tại sao vị này lại nói như vậy?
"Vâng... Vâng..." Dưới ánh mắt cảnh cáo của Sơ Tranh, Hồ Thạc bất đắc dĩ gật đầu: "Sơ... Sơ Tranh tiểu thư, là... Bạn gái của ngài."
"Ồ..." Tinh Tuyệt hơi kéo dài ngữ điệu, ánh mắt xoay một vòng: "Vậy được rồi."
Nói xong Tinh Tuyệt cười cười với Sơ Tranh: "Anh đã không nhớ được chuyện lúc trước nữa, sau này em nói cho anh nghe nhiều nhiều nhé, có lẽ anh có thể nhớ lại."
Sơ Tranh biết nghe lời phải mà nói: "Được."
Hồ Thạc: "..."
Được gì mà được!
Hai vị có chuyện trước kia mà nói à!!
-
Tinh Tuyệt vừa tỉnh, thân thể rất mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ mất.
Hồ Thạc rời phòng lập tức truy hỏi Sơ Tranh: "Sơ Tranh tiểu thư, cô... Tại sao cô lại nói như vậy?"
Sơ Tranh sờ lên vòng tay trên cô tay, lạnh lẽo sâu kín mà nói: "Tôi vất vả lâu như vậy, dù sao cũng phải lấy chút thù lao ngoài mức quy định chứ?"
Hồ Thạc: "????"
Còn có chuyện thù lao ngoài mức quy định nữa à?
Hơn nữa thù lao này có phải hơi quá đáng không?
Hồ Thạc nuốt một ngụm nước bọt: "Đó là tiên sinh của chúng tôi..."
"Ừ."
Hồ Thạc hít sâu: "Sơ Tranh tiểu thư, cô muốn thù lao, chúng ta có thể bàn bạc lại, nhưng cô không thể lừa gạt tiên sinh nhà chúng tôi!"
Tiên sinh nhà hắn không phải thù lao của cô!!
"Tôi cứ lừa hắn đấy, anh có thể làm gì tôi?" Sơ Tranh không để tâm: "Bây giờ hắn đã nhận định tôi là bạn gái hắn, nếu anh có bản lĩnh... Thì lại làm hắn mất trí nhớ thêm lần nữa đi."
Sơ Tranh nghênh ngang rời đi, để lại một mình Hồ Thạc lộn xộn trong gió.
Vì sao...
Vì sao vừa rồi mình không ngăn cô lại chứ!!
Hồ Thạc hối hận muốn chết.
-
Ngày hôm sau Tô Đề Nguyệt mới biết được tin tức, Hồ Thạc nói với Tô Đề Nguyệt thao tác lẳng lơ của Sơ Tranh đêm qua.
Ỷ vào tiên sinh không nhớ gì cả, lại dám lừa gạt tiên sinh nhà hắn.
Hiển nhiên Tô Đề Nguyệt cũng ngoài ý muốn: "Cô ấy thật sự nói như vậy à?"
Hồ Thạc hai tay ôm đầu, đi tới đi lui: "Giáo sư Tô, anh thấy chuyện này phải xử lý thế nào đây?"
Tô Đề Nguyệt như có điều suy nghĩ: "Tôi biết cô ấy lâu như vậy, còn chưa từng thấy bên cạnh cô ấy có người nào."
"Giáo sư Tô, tôi không quan tâm chuyện này." Hồ Thạc nôn nóng: "Rốt cuộc cô ta có mục đích gì? Ngài có thể hỏi một chút không? Tôi cảm thấy trong lòng bất ổn..."
Tô Đề Nguyệt: "Trong trò chơi cô ấy từng chạm mặt Tinh Tuyệt, quan hệ của hai người họ có lẽ còn phức tạp hơn chúng ta nghĩ, anh cứ bình tĩnh trước đã."
Hồ Thạc dẫm chân xuống, đại khái là nhớ tới chuyện này.
Nhưng Hồ Thạc nghĩ thế nào cũng cảm thấy là Sơ Tranh ỷ vào tiên sinh mất trí nhớ, đang lừa tiên sinh nhà hắn.
Hồ Thạc cảm thấy Sơ Tranh không tuân thủ khế ước thì cũng thôi đi.
Vạn vạn không nghĩ tới, cô còn có thể làm được loại chuyện như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này!
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự để cho cô ta... Làm bạn gái tiên sinh?"
Tô Đề Nguyệt hỏi: "Lúc đó sao anh không bác bỏ?"
Hồ Thạc tuyệt vọng: "Tôi bác bỏ thế nào được? Anh không nhìn thấy ánh mắt cô ta lúc ấy đâu, nếu như tôi nói một chữ không, thì có lẽ tối hôm qua đã phải bỏ mình ở đó rồi."
"Cho nên, anh xem..." Tô Đề Nguyệt cười cười: "Ý kiến của chúng ta không có bất kỳ tác dụng gì."
"Vị kia thích làm theo ý mình không phải chuyện ngày một ngày hai, chuyện cô ấy muốn làm, không ai ngăn được cả."
"Vậy tiên sinh..."
"Cứ xem trước rồi hẵng nói vậy."
"..."
A a a!
Hồ Thạc muốn điên rồi.
Lúc ấy hắn không nên thông báo cho cô biết.
Vì sao đầu óc lại chập mạch mà đi gửi tin cho cô biết chứ.
Tô Đề Nguyệt: "Bên phía Tinh gia đã biết Tinh Tuyệt tỉnh chưa?"
Hồ Thạc: "Việc này không gạt được, đã biết rồi, có lẽ lát nữa sẽ đến."
"Ừ, tôi đi xem Tinh Tuyệt một chút."
Hồ Thạc thở dài: "Tiên sinh không nhớ ai cả, giáo sư Tô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt..."
"Ừ."
-
Tinh Tuyệt tỉnh lại, chắc chắn là chuyện tốt cho tập đoàn, dù sao cứ tiếp tục như vậy thì họ cũng không biết nên làm gì nữa.
Nhưng vấn đề bây giờ là, Tinh Tuyệt mất trí nhớ...
Hơn nữa tính cách cũng có chút không giống trước kia lắm.
Trước kia Tinh Tuyệt rất ít cười, cách mấy mét cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh của vị đại lão này.
Tác phong làm việc đều dứt khoát mạnh mẽ, tất cả mọi người rất sợ vị này.
Lần này tỉnh lại, không chỉ hay cười hơn, mà còn ôn hòa hơn rất nhiều...
Chuyện duy nhất làm người ta vui mừng chính là, mặc dù mất trí nhớ, nhưng trí thông minh lại không có vấn đề gì.
Đồ vật mang tính thường thức, nói một lần là hắn đã hiểu.
Có thứ thậm chí không cần phải nói rõ, thì trong tiềm thức của hắn cũng đã biết về nó rồi.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một đám người không dám đi vào, Sơ Tranh phủi quần, đẩy cửa phòng ra đi vào.
"Sơ..."
Sơ Tranh rất nhanh tay đóng cửa phòng lại.
"..."
-
Tinh Tuyệt tỉnh lại thì đã được đổi gian phòng, Sơ Tranh nhìn một vòng, có lẽ là phòng của chính Tinh Tuyệt.
Sơ Tranh đi vào bên trong, lại vượt qua một cánh cửa nữa, mới nhìn thấy giường lớn bên trong.
Người đàn ông dựa vào gối, không có biểu tình gì mà nhìn chăn mền.
Đồ mặc ở nhà màu đen làm nổi bật lên làn da tái nhợt quá mức của người đàn ông, không có huyết sắc gì, nhưng gương mặt ấy quả thật rất đẹp.
Hắn yên tĩnh ngồi ở đằng kia, khí chất quanh thân bình thản, không nhìn ra bất kỳ sắc bén và tính công kích gì.
Không giống như người trong tấm hình lắm.
Sơ Tranh đi vào, người đàn ông hơi ngẩng đầu.
Trong đôi mắt đen tuyền lộ ra mấy phần nghi hoặc: "Cô là ai?"
Sơ Tranh ngừng bước chân, đứng ở nơi cách xa người đàn ông mấy mét.
Cô tỉ mỉ quan sát người trên giường một phen, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Người đàn ông nhíu mày, đón Sơ ánh mắt Tranh nhìn lại.
Cô gái trước mặt không hề giống những người từng thấy vừa rồi, cách ăn mặc này... Có chút kỳ quái.
"Cô là ai vậy?" Người đàn ông lại hỏi một câu.
Sơ Tranh đi đến bên giường, đột nhiên giơ tay bóp lấy cằm người đàn ông, nhìn trái nhìn phải.
"Cô làm gì thế?"
Người đàn ông bất mãn kéo tay Sơ Tranh ra.
Đi lên là động thủ động cước, bệnh gì thế chứ.
Sơ Tranh dùng một tay chống giường, hơi cúi người: "Em là ai?"
"Sao tôi biết cô là ai." Người đàn ông dùng mu bàn tay lau lau cằm mình, cau mày nói: "Bọn họ không cho cô biết tôi mất trí nhớ rồi à?"
"..."
Sơ Tranh trầm mặc vài giây: "Anh không nhớ gì hết?"
Tinh Tuyệt cụp mắt xuống, lông mi dài rậm chậm rãi che lại ánh sáng nơi đáy mắt: "Không nhớ."
"..."
Tinh Tuyệt không nhớ mình là ai.
Không nhớ đây là đâu.
Càng không nhớ những người vừa rồi nhìn thấy là ai.
Cũng không nhớ gì về chuyện trước kia.
Sơ Tranh thu tay lại, đút về trong túi, giọng điệu thản nhiên nói: "Em là bạn gái của anh."
Tinh Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu.
-
Bọn người Hồ Thạc cũng rất muốn đi vào, nhưng cửa phòng bị Sơ Tranh khóa lại rồi.
Chờ Hồ Thạc nghĩ cách mở được cửa đi vào, thì cảnh tượng trông thấy chính là tiên sinh nhà hắn đang thân mật nắm tay cô gái kia, trên mặt mang chút ý cười, đang ngửa đầu nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Xảy ra chuyện gì?
Sơ Tranh tiểu thư đã làm gì tiên sinh nhà hắn rồi?
"Tiểu Hồ, cô ấy nói cô ấy là bạn gái của tôi, thật sao?" Tinh Tuyệt quay đầu hỏi hắn.
"Khụ —— "
Tiên sinh đang nói gì vậy?
Bạn gái?
Vị này?
Tiên sinh, sợ là ngài điên rồi!!
Sơ Tranh nhàn nhạt nhìn qua, chẳng biết tại sao Hồ Thạc lại nhìn ra sự cảnh cáo từ trong mắt đối phương.
Trái tim Hồ Thạc run rẩy: "Dạ..."
"Có phải vậy không?" Tinh Tuyệt truy vấn: "Tôi cảm thấy tôi rất quen thuộc với cô ấy, cô ấy không lừa tôi đúng không?"
Hồ Thạc: "..."
Đúng cái rắm!
Nhưng tại sao vị này lại nói như vậy?
"Vâng... Vâng..." Dưới ánh mắt cảnh cáo của Sơ Tranh, Hồ Thạc bất đắc dĩ gật đầu: "Sơ... Sơ Tranh tiểu thư, là... Bạn gái của ngài."
"Ồ..." Tinh Tuyệt hơi kéo dài ngữ điệu, ánh mắt xoay một vòng: "Vậy được rồi."
Nói xong Tinh Tuyệt cười cười với Sơ Tranh: "Anh đã không nhớ được chuyện lúc trước nữa, sau này em nói cho anh nghe nhiều nhiều nhé, có lẽ anh có thể nhớ lại."
Sơ Tranh biết nghe lời phải mà nói: "Được."
Hồ Thạc: "..."
Được gì mà được!
Hai vị có chuyện trước kia mà nói à!!
-
Tinh Tuyệt vừa tỉnh, thân thể rất mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ mất.
Hồ Thạc rời phòng lập tức truy hỏi Sơ Tranh: "Sơ Tranh tiểu thư, cô... Tại sao cô lại nói như vậy?"
Sơ Tranh sờ lên vòng tay trên cô tay, lạnh lẽo sâu kín mà nói: "Tôi vất vả lâu như vậy, dù sao cũng phải lấy chút thù lao ngoài mức quy định chứ?"
Hồ Thạc: "????"
Còn có chuyện thù lao ngoài mức quy định nữa à?
Hơn nữa thù lao này có phải hơi quá đáng không?
Hồ Thạc nuốt một ngụm nước bọt: "Đó là tiên sinh của chúng tôi..."
"Ừ."
Hồ Thạc hít sâu: "Sơ Tranh tiểu thư, cô muốn thù lao, chúng ta có thể bàn bạc lại, nhưng cô không thể lừa gạt tiên sinh nhà chúng tôi!"
Tiên sinh nhà hắn không phải thù lao của cô!!
"Tôi cứ lừa hắn đấy, anh có thể làm gì tôi?" Sơ Tranh không để tâm: "Bây giờ hắn đã nhận định tôi là bạn gái hắn, nếu anh có bản lĩnh... Thì lại làm hắn mất trí nhớ thêm lần nữa đi."
Sơ Tranh nghênh ngang rời đi, để lại một mình Hồ Thạc lộn xộn trong gió.
Vì sao...
Vì sao vừa rồi mình không ngăn cô lại chứ!!
Hồ Thạc hối hận muốn chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-
Ngày hôm sau Tô Đề Nguyệt mới biết được tin tức, Hồ Thạc nói với Tô Đề Nguyệt thao tác lẳng lơ của Sơ Tranh đêm qua.
Ỷ vào tiên sinh không nhớ gì cả, lại dám lừa gạt tiên sinh nhà hắn.
Hiển nhiên Tô Đề Nguyệt cũng ngoài ý muốn: "Cô ấy thật sự nói như vậy à?"
Hồ Thạc hai tay ôm đầu, đi tới đi lui: "Giáo sư Tô, anh thấy chuyện này phải xử lý thế nào đây?"
Tô Đề Nguyệt như có điều suy nghĩ: "Tôi biết cô ấy lâu như vậy, còn chưa từng thấy bên cạnh cô ấy có người nào."
"Giáo sư Tô, tôi không quan tâm chuyện này." Hồ Thạc nôn nóng: "Rốt cuộc cô ta có mục đích gì? Ngài có thể hỏi một chút không? Tôi cảm thấy trong lòng bất ổn..."
Tô Đề Nguyệt: "Trong trò chơi cô ấy từng chạm mặt Tinh Tuyệt, quan hệ của hai người họ có lẽ còn phức tạp hơn chúng ta nghĩ, anh cứ bình tĩnh trước đã."
Hồ Thạc dẫm chân xuống, đại khái là nhớ tới chuyện này.
Nhưng Hồ Thạc nghĩ thế nào cũng cảm thấy là Sơ Tranh ỷ vào tiên sinh mất trí nhớ, đang lừa tiên sinh nhà hắn.
Hồ Thạc cảm thấy Sơ Tranh không tuân thủ khế ước thì cũng thôi đi.
Vạn vạn không nghĩ tới, cô còn có thể làm được loại chuyện như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này!
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự để cho cô ta... Làm bạn gái tiên sinh?"
Tô Đề Nguyệt hỏi: "Lúc đó sao anh không bác bỏ?"
Hồ Thạc tuyệt vọng: "Tôi bác bỏ thế nào được? Anh không nhìn thấy ánh mắt cô ta lúc ấy đâu, nếu như tôi nói một chữ không, thì có lẽ tối hôm qua đã phải bỏ mình ở đó rồi."
"Cho nên, anh xem..." Tô Đề Nguyệt cười cười: "Ý kiến của chúng ta không có bất kỳ tác dụng gì."
"Vị kia thích làm theo ý mình không phải chuyện ngày một ngày hai, chuyện cô ấy muốn làm, không ai ngăn được cả."
"Vậy tiên sinh..."
"Cứ xem trước rồi hẵng nói vậy."
"..."
A a a!
Hồ Thạc muốn điên rồi.
Lúc ấy hắn không nên thông báo cho cô biết.
Vì sao đầu óc lại chập mạch mà đi gửi tin cho cô biết chứ.
Tô Đề Nguyệt: "Bên phía Tinh gia đã biết Tinh Tuyệt tỉnh chưa?"
Hồ Thạc: "Việc này không gạt được, đã biết rồi, có lẽ lát nữa sẽ đến."
"Ừ, tôi đi xem Tinh Tuyệt một chút."
Hồ Thạc thở dài: "Tiên sinh không nhớ ai cả, giáo sư Tô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt..."
"Ừ."
-
Tinh Tuyệt tỉnh lại, chắc chắn là chuyện tốt cho tập đoàn, dù sao cứ tiếp tục như vậy thì họ cũng không biết nên làm gì nữa.
Nhưng vấn đề bây giờ là, Tinh Tuyệt mất trí nhớ...
Hơn nữa tính cách cũng có chút không giống trước kia lắm.
Trước kia Tinh Tuyệt rất ít cười, cách mấy mét cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh của vị đại lão này.
Tác phong làm việc đều dứt khoát mạnh mẽ, tất cả mọi người rất sợ vị này.
Lần này tỉnh lại, không chỉ hay cười hơn, mà còn ôn hòa hơn rất nhiều...
Chuyện duy nhất làm người ta vui mừng chính là, mặc dù mất trí nhớ, nhưng trí thông minh lại không có vấn đề gì.
Đồ vật mang tính thường thức, nói một lần là hắn đã hiểu.
Có thứ thậm chí không cần phải nói rõ, thì trong tiềm thức của hắn cũng đã biết về nó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro