Chương 30 - Giáo Bá

Cha Rồng

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Các bạn nam sinh kia, trơ mắt nhìn đồng bọn duy trì một loại biểu tình và tư thế hoảng sợ, bị đông lạnh thành một khối băng điêu cứng rắn.

Một nam sinh bị thương khá nhẹ nhìn thấy một màn như vậy, lại chú ý tới ma văn hình rồng màu tím trên mu bàn tay người thầy này, hai mắt thẳng tắp, từ trong cổ họng nặn ra một tiếng: "Ngài là, là...... Rồng!

Lời còn chưa dứt, cậu đã giống bốn người còn lại nhau, đông lạnh thành khối băng buồn cười sinh động.

Chủ nhân chân chính của tòa tháp nhọn này, thầy Fizzik, lúc này mới chậm rãi xuống lầu, vừa xuống lầu đã thấy năm khối băng đặt ở dưới lầu, đồng nghiệp của hắn, thầy của hắn Lasia, nở nụ cười làm người ta sợ hãi nhìn những khối băng kia.

“Thầy Lasia." Fizzik đi lên trước, giao dược vật thầy mình cần cho hắn.

Lasia thận trọng ừ một tiếng, tiện tay thu dược, nói cho hắn biết: "Làm giống như năm trước, đặt bọn nhỏ đến quảng trường cửa lớn học viện ma pháp trung ương đi."

Fizzik: "Được rồi.”

Đưa mắt nhìn thân ảnh thầy biến mất, Fizzik cảm thán với năm bức tượng băng: "Ai, thật sự là đứa nhỏ xui xẻo.”

Đến sớm hay muộn chút cũng sẽ không gặp phải thầy hắn.

Gần đây tinh thần thầy không tốt lắm, nếu như không vừa vặn đụng phải, có lẽ lần này thầy cũng lười quản.

Nhưng quên đi, xem như là chút khảo nghiệm nho nhỏ của bọn họ.

Thương thế như vậy, để hắn trị cần mười ngày nửa tháng, nhưng được lão sư đông lạnh ở trong ma pháp băng của hắn, bị ma lực của hắn kích thích, chỉ cần ba ngày là có thể phục hồi như cũ.

Chỉ là lạnh chút, mất mặt chút mà thôi.

Quảng trường cửa lớn học viện ma pháp trung ương, năm nay cũng dựng mười mấy khối băng trông rất sống động.

Các đàn anh đàn chị phụ trách sắp xếp những bức tượng băng này, còn vô cùng tri kỷ mà đặt bọn họ đối xứng ở hai bên, đặt ở trên đài triển lãm, bên cạnh làm bảng nhỏ viết lên tên từng học sinh bị đông lạnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dẫn đến học sinh mới vừa đi vào cổng trường, rất nhiều người đều cho rằng đây là tác phẩm nghệ thuật gì đó.

“Chị à, chị xem, pho tượng này thật đặc biệt, giống như anh Borev vậy.”

“Ồ, cái bảng hiệu này cũng viết tên của anh Borev Randolph đấy.”

Chị gái biết truyền thống của học viện không nói gì đỡ trán: "Đây chính là Borev.”

Tên nhóc hỗn hào này, đã nói với cậu không thể đi nơi cấm kỵ, càng muốn đi, bị đông lạnh thế này, thật sự là mất mặt.

Hàng năm học sinh bởi vì cố gắng đi tháp cao rình coi hình rồng của thầy Lasia, đều sẽ bị đông lạnh thành hình điêu khắc băng bày ở đây trưng bày.

Thời gian triển lãm ngắn ngủi ba ngày, nhưng một lần mất mặt, sẽ là chín năm.

Lasia trở lại tháp cao của mình, trong tháp của hắn bố trí ma pháp trận, bên trong có không gian rộng lớn.

Trong nháy mắt, nam tử cao gầy xinh đẹp đã biến thành một con cự long màu trắng.

Mỗi tấc cơ thể của con rồng khổng lồ đều vừa vặn.

Lân giáp màu trắng bạc trong suốt như băng tinh, cổ đến sau lưng tản ra bộ lông mềm mại màu trắng bạc, phía sau là một đôi cánh thật lớn khép lại, bởi vì chưa từng mở ra, chỉ có thể nhìn thấy xương cánh và màng cánh trong suốt như thủy tinh.

Trên đầu hai đôi sừng rồng có độ cong duyên dáng, một đôi mắt tím tương tự như hình người, nhưng lớn hơn hẹp dài hơn, giống vực sâu thần bí.

Đây là một con rồng cực kỳ đẹp mắt.

Khi hắn chiếm cứ trong sào huyệt đầy bảo thạch ngũ sắc của mình, toàn thân đều như đang phát sáng.

Chỉ là con rồng xinh đẹp này có vẻ không có tinh thần.

Hắn uống dược tề học sinh điều chế cho hắn, vẫn không muốn nhúc nhích, đầu ghé vào trước trảo thượng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuộc đời của rồng quá dài.

Trong thời gian dài đằng đẵng này, các đồng tộc của hắn đều đã hóa thành long cốt trong biển, trở lại trong ngực Long Thần.

Có lẽ hắn cũng sắp, hắn cảm thấy thân thể của mình giống như đang mục nát, ngay cả lửa tinh thần cũng đang dần dần dập tắt.

Như một con rồng già nhàm chán không thú vị.

Cửa sổ trong tháp cao mở rộng, có gió từ phương xa thổi vào.

Lasia đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở to mắt, hắn cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên.

Hắn chăm chú cảm nhận cơn gió xa đưa đến tin tức này.

Đôi mắt tím kia càng lúc càng sáng.

Hắn cảm nhận được khí tức đồng tộc.

Khí tức đến từ huyết mạch của chính hắn.

Một con rồng mới xuất hiện!

Đột nhiên, rồng băng giá ngửa đầu thét dài một tiếng, hắn đột nhiên mở ra hai cánh, hướng về phía trước bay lên, lao ra cao tháp phía trên cửa sổ hoa.

Ngày hôm đó, tất cả học sinh và sư phụ của học viện ma pháp trung ương đều nhìn thấy con rồng màu bạc kia.

Cơ thể khổng lồ của hắn vượt qua học viện, tạo ra một cái bóng hình rồng trên mặt đất.

Trong nháy mắt, hắn đã bay lên trời cao, màu xanh trong không trung, màu bạc của thân ảnh cự long càng lúc càng nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0