Cha Rồng
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Anh ấy phân phát thẻ ký túc xá cho mỗi đứa trẻ rồi dặn chúng một số điều cần lưu ý.
“Nếu có vấn đề gì, có thể nhờ các giáo viên trong trường giúp đỡ. Các giáo viên như thầy Cuisi, Juege, Disiplan đều rất sẵn lòng giúp đỡ học viên trong trường, đặc biệt là giáo viên Fizzik thuộc ngành dược tề học, cũng phụ trách trị liệu, tính tình vô cùng tốt, sống trong ngọn tháp thứ ba ở phía nam."
Cuối cùng, vẻ mặt của anh ấy đột nhiên nghiêm túc: "Còn có một việc quan trọng nhất.”
Một đám nhỏ cũng nghiêm túc theo.
Học trưởng thâm trầm nói: "Ở ngoài lớp học gặp được rồng băng giá thầy Lasia, chạy mau!"
Bọn trẻ không hiểu: "Tại sao?"
Cũng có người hỏi: "Ở trên lớp không cần chạy sao?"
Học trưởng chua xót cười thảm: "Bởi vì ở trên lớp, không thể chạy. Trốn khỏi lớp của thầy Lascia, sẽ rất thảm.”
Rồng băng giá thầy Lasia, trước khi học viện ma pháp trung ương thành lập, hoặc là nói trước khi đế quốc Thương Long thành lập đã tồn tại.
Hắn đã sống rất nhiều năm, không chỉ là con rồng cuối cùng, cũng là ma pháp sư uyên bác nhất trên đời, là một bộ lịch sử biết di chuyển.
Cho nên địa vị của anh ở trong trường cũng là đặc thù, một mình ở tháp cao phía tây, chung quanh phủ kín bụi gai và băng sương.
Tòa tháp cao lấp lánh kia đối với bạn học lớp trên đã từng thấy thầy Lasia lợi hại mà nói, là một nơi cấm kỵ, nhưng hàng năm có học sinh mới nhập học, chung quy không tránh được các học sinh mới tò mò tìm mọi cách tìm đường chết.
Bọn họ thật sự quá tò mò đối với rồng, đám nhóc con nghịch ngợm không sợ chết len lén tiếp cận, ý đồ rình coi được nguyên dạng của rồng.
Năm nay cũng có một phân đội thám hiểm nhỏ như vậy, bọn họ xuất thân từ gia tộc mạo hiểm giả phương bắc đại lục, coi dũng cảm là quy tắc nhân sinh.
Năm người tràn đầy tự tin xuất phát, ngã gãy tay gãy chân mặt mũi bầm dập, ngay cả tháp cao của rồng cũng không thể tiếp cận, ở bên ngoài nhất băng lăng sơn cốc chiết kích trầm sa.
“Hu hu Rorev cậu không được có việc gì đâu!”
“Rick, cậu thế nào?”
"Tay của tớ không cảm giác được... Hu hu, chân cũng không thể cử động!"
"Đừng sợ, chúng ta đi tìm thầy cô, học trưởng không phải nói có thầy Fizzik rất am hiểu trị liệu sao, chúng ta lập tức đi tìm thầy ấy!"
Năm người đỡ nhau, mặt xám mày tro tìm tới tòa tháp nhọn thứ ba.
Bên ngoài tòa tháp nhọn này trồng rất nhiều thực vật dùng để điều phối nước thuốc, còn có thực vật ma pháp, bốn phía có một mùi thuốc nói không rõ, làm cho tinh thần người ta thư giãn.
Năm học sinh mới chật vật nhìn thấy một bóng người thon dài trong hành lang hình tròn bên ngoài tháp nhọn.
Người nọ đưa lưng về phía bọn họ, mái tóc dài trắng bạc kết thành bím tóc lỏng lẻo rủ xuống phía sau, gần như rơi xuống mắt cá chân.
Mặc một thân trường bào lão sư học viện ma pháp thuần trắng, đường viền hoa phức tạp xinh đẹp, hai dải lụa thêu hoa văn thần bí khoác ở hai bên bả vai.
Khi hắn nghe thấy âm thanh quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt mỹ mạo khiếp người, cặp mắt màu tím kia so với chuỗi bạc bảo thạch màu tím treo trước ngực hắn còn trong suốt sáng ngời hơn.
Năm đứa con gấu đang gào thét đau đớn, bị vẻ đẹp không phải người này làm cho khiếp sợ, tất cả đều sững sờ đứng tại chỗ nói không ra lời.
Không hề khoa trương mà nói, đây là người đẹp nhất mà bọn họ từng gặp trong đời.
"Fi, Fizzik, thầy?" Một học sinh mới lắp bắp gọi.
Vị giáo viên "Fizzik" này cất bước đi về phía bọn họ.
Bước chân của hắn ưu nhã, trong lúc hành tẩu áo bào bất động, chỉ có khuyên tai trên lỗ tai hơi lay động, có vẻ vô cùng cao quý.
“Bị thương rồi hả?” Hắn cười rộ lên, quả nhiên dịu dàng giống như học trưởng nói, chỉ nhìn một cái đã cảm thấy chữa khỏi lòng người.
Giọng nói của hắn cũng dịu dàng như vậy, khiến mấy đứa trẻ vừa gặp thất bại đều không nhịn được hốc mắt đỏ lên, mang theo tiếng khóc hô: "Thầy ơi, thầy cứu bọn Rick đi hu hu!"
Hắn càng đi càng gần, đáng thương mấy học sinh mới ngửa đầu nhìn hắn, mới phát hiện đầu người thầy này cực kỳ cao gầy, đứng ở trước người bọn họ, bóng ma gần như muốn bao phủ bọn họ.
Hắn từ trên cao nhìn xuống bọn họ, nụ cười trên mặt vẫn ôn nhu, nhưng ánh mắt có hơi... đáng sợ.
Học sinh mới nhạy bén nhất đã cảm thấy không đúng, thân thể so với đầu óc của cậu trước một bước phát hiện nguy hiểm, mồ hôi lạnh điên cuồng toát ra.
"Tôi thấy được, các cậu ngã ở sơn cốc băng...... Là muốn đi xem rồng sao?" Người thầy này ngữ điệu nhẹ nhàng ôn hòa.
Năm học sinh mới đồng loạt nuốt nước miếng, co lại thành một đoàn, thanh âm run rẩy.
“Thầy, thầy, chúng em không, không dám.”
Thầy giáo vươn tay, ngón tay trắng lạnh ấn lên đầu nam sinh bị thương nặng nhất.
Hắn cười dài nói: "Thầy hôm nay muốn dạy các em một chuyện. Những đứa trẻ không tuân thủ nội quy trường học sẽ bị trừng phạt.”
“Nếu có vấn đề gì, có thể nhờ các giáo viên trong trường giúp đỡ. Các giáo viên như thầy Cuisi, Juege, Disiplan đều rất sẵn lòng giúp đỡ học viên trong trường, đặc biệt là giáo viên Fizzik thuộc ngành dược tề học, cũng phụ trách trị liệu, tính tình vô cùng tốt, sống trong ngọn tháp thứ ba ở phía nam."
Cuối cùng, vẻ mặt của anh ấy đột nhiên nghiêm túc: "Còn có một việc quan trọng nhất.”
Một đám nhỏ cũng nghiêm túc theo.
Học trưởng thâm trầm nói: "Ở ngoài lớp học gặp được rồng băng giá thầy Lasia, chạy mau!"
Bọn trẻ không hiểu: "Tại sao?"
Cũng có người hỏi: "Ở trên lớp không cần chạy sao?"
Học trưởng chua xót cười thảm: "Bởi vì ở trên lớp, không thể chạy. Trốn khỏi lớp của thầy Lascia, sẽ rất thảm.”
Rồng băng giá thầy Lasia, trước khi học viện ma pháp trung ương thành lập, hoặc là nói trước khi đế quốc Thương Long thành lập đã tồn tại.
Hắn đã sống rất nhiều năm, không chỉ là con rồng cuối cùng, cũng là ma pháp sư uyên bác nhất trên đời, là một bộ lịch sử biết di chuyển.
Cho nên địa vị của anh ở trong trường cũng là đặc thù, một mình ở tháp cao phía tây, chung quanh phủ kín bụi gai và băng sương.
Tòa tháp cao lấp lánh kia đối với bạn học lớp trên đã từng thấy thầy Lasia lợi hại mà nói, là một nơi cấm kỵ, nhưng hàng năm có học sinh mới nhập học, chung quy không tránh được các học sinh mới tò mò tìm mọi cách tìm đường chết.
Bọn họ thật sự quá tò mò đối với rồng, đám nhóc con nghịch ngợm không sợ chết len lén tiếp cận, ý đồ rình coi được nguyên dạng của rồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm nay cũng có một phân đội thám hiểm nhỏ như vậy, bọn họ xuất thân từ gia tộc mạo hiểm giả phương bắc đại lục, coi dũng cảm là quy tắc nhân sinh.
Năm người tràn đầy tự tin xuất phát, ngã gãy tay gãy chân mặt mũi bầm dập, ngay cả tháp cao của rồng cũng không thể tiếp cận, ở bên ngoài nhất băng lăng sơn cốc chiết kích trầm sa.
“Hu hu Rorev cậu không được có việc gì đâu!”
“Rick, cậu thế nào?”
"Tay của tớ không cảm giác được... Hu hu, chân cũng không thể cử động!"
"Đừng sợ, chúng ta đi tìm thầy cô, học trưởng không phải nói có thầy Fizzik rất am hiểu trị liệu sao, chúng ta lập tức đi tìm thầy ấy!"
Năm người đỡ nhau, mặt xám mày tro tìm tới tòa tháp nhọn thứ ba.
Bên ngoài tòa tháp nhọn này trồng rất nhiều thực vật dùng để điều phối nước thuốc, còn có thực vật ma pháp, bốn phía có một mùi thuốc nói không rõ, làm cho tinh thần người ta thư giãn.
Năm học sinh mới chật vật nhìn thấy một bóng người thon dài trong hành lang hình tròn bên ngoài tháp nhọn.
Người nọ đưa lưng về phía bọn họ, mái tóc dài trắng bạc kết thành bím tóc lỏng lẻo rủ xuống phía sau, gần như rơi xuống mắt cá chân.
Mặc một thân trường bào lão sư học viện ma pháp thuần trắng, đường viền hoa phức tạp xinh đẹp, hai dải lụa thêu hoa văn thần bí khoác ở hai bên bả vai.
Khi hắn nghe thấy âm thanh quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt mỹ mạo khiếp người, cặp mắt màu tím kia so với chuỗi bạc bảo thạch màu tím treo trước ngực hắn còn trong suốt sáng ngời hơn.
Năm đứa con gấu đang gào thét đau đớn, bị vẻ đẹp không phải người này làm cho khiếp sợ, tất cả đều sững sờ đứng tại chỗ nói không ra lời.
Không hề khoa trương mà nói, đây là người đẹp nhất mà bọn họ từng gặp trong đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Fi, Fizzik, thầy?" Một học sinh mới lắp bắp gọi.
Vị giáo viên "Fizzik" này cất bước đi về phía bọn họ.
Bước chân của hắn ưu nhã, trong lúc hành tẩu áo bào bất động, chỉ có khuyên tai trên lỗ tai hơi lay động, có vẻ vô cùng cao quý.
“Bị thương rồi hả?” Hắn cười rộ lên, quả nhiên dịu dàng giống như học trưởng nói, chỉ nhìn một cái đã cảm thấy chữa khỏi lòng người.
Giọng nói của hắn cũng dịu dàng như vậy, khiến mấy đứa trẻ vừa gặp thất bại đều không nhịn được hốc mắt đỏ lên, mang theo tiếng khóc hô: "Thầy ơi, thầy cứu bọn Rick đi hu hu!"
Hắn càng đi càng gần, đáng thương mấy học sinh mới ngửa đầu nhìn hắn, mới phát hiện đầu người thầy này cực kỳ cao gầy, đứng ở trước người bọn họ, bóng ma gần như muốn bao phủ bọn họ.
Hắn từ trên cao nhìn xuống bọn họ, nụ cười trên mặt vẫn ôn nhu, nhưng ánh mắt có hơi... đáng sợ.
Học sinh mới nhạy bén nhất đã cảm thấy không đúng, thân thể so với đầu óc của cậu trước một bước phát hiện nguy hiểm, mồ hôi lạnh điên cuồng toát ra.
"Tôi thấy được, các cậu ngã ở sơn cốc băng...... Là muốn đi xem rồng sao?" Người thầy này ngữ điệu nhẹ nhàng ôn hòa.
Năm học sinh mới đồng loạt nuốt nước miếng, co lại thành một đoàn, thanh âm run rẩy.
“Thầy, thầy, chúng em không, không dám.”
Thầy giáo vươn tay, ngón tay trắng lạnh ấn lên đầu nam sinh bị thương nặng nhất.
Hắn cười dài nói: "Thầy hôm nay muốn dạy các em một chuyện. Những đứa trẻ không tuân thủ nội quy trường học sẽ bị trừng phạt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro