Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá 13

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Lúc này, Ôn Linh nữ sĩ cũng mở miệng, ngữ khí của bà không kịch liệt như Tại Diên, ngược lại mang theo đau xót: "Những năm này, mẹ quan tâm con quá ít. Tiểu Dã, mẹ vẫn cho rằng con là một đứa trẻ ngoan, thế nhưng con làm sao có thể làm ra loại chuyện vô trách nhiệm này?"

Thiếu niên có thể cứng cổ tranh luận với Tại Diên, lúc này lại không rên một tiếng, chỉ dùng trầm mặc đối kháng với sự thất vọng của mẹ.

“Mẹ của đứa bé này là ai? Nếu đứa bé đã sinh, trước tiên tổ chức hôn lễ nhé?" Ôn Linh không có quở trách quá nhiều, mà là đưa ra vấn đề này.

Tại Dã không có biểu tình gì: "Con không biết mẹ con bé là ai.”

Ôn Linh, Tại Diên: "...?”

“Không biết là có ý gì? Con ngủ với ai mà con cũng không biết?" Tại Duyên cao giọng.

Ôn Linh không biết não bổ gì, ôm ngực đấm tay vịn sô pha: "Tại sao có thể như vậy!”

Dù sao nói đều nói, Tại Dã dứt khoát bổ sung xong: "Con gì cũng không biết, nếu như con nói con cảm thấy mình vẫn là xử nam hai người tin không?"

“Nói nhảm gì, xử nam sao lại có con gái!" Tại Diên lớn tiếng.

“Hừ, tôi không biết cô nhóc sinh ra bằng cách nào, cũng không biết mẹ nó là ai, càng không biết hai năm nay con bé ở đâu, mấy ngày trước con nhặt con bé về ở đồn cảnh sát, lúc ấy còn tưởng rằng là con riêng của cha.”

Nói xong như vậy còn chưa đủ, Tại Dã lại nói với Ôn Linh: "Con đã trưởng thành, thời gian sống của con so với thời gian mẹ dạy con còn dài hơn, trưởng thành thành rác rưởi cũng không liên quan đến mẹ, mẹ vẫn nên trở về giáo dục con trai thứ hai của mẹ đi, đừng ở chỗ lãng phí thời gian ở chỗ con.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tại Duyên nổi giận: "Con nói gì vậy! Đồ súc sinh!”

Ông ấy cầm lấy cây chổi nhựa trong tay ném về phía Tại Dã.

Ôn Linh cũng tức giận đến ánh mắt biến đổi, cởi dép lê trên chân: "Con nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Tại Dã một hơi đốt hai khẩu pháo né tránh chổi cha ném tới, một tay ấn lưng sô pha, cả người từ trên lưng nhảy qua, cũng nhanh chóng vớt Dư Thiên vẻ mặt vô tội mờ mịt, ôm cô chạy trốn trong phòng.

"Con còn muốn chạy, nhóc con con có bản lĩnh đừng chạy!" Tại Diên vừa thấy anh thế mà lại chạy, theo bản năng nhặt chổi lên đuổi theo.

Ôn Linh cũng sốt ruột đuổi theo, kêu to: "Con buông đứa nhỏ xuống, đừng dọa đến con bé!”

Một đôi vợ chồng tiền nhiệm đã qua tuổi trung niên, ở bên ngoài cũng là người có thể diện, lúc này một người nắm chổi, một người xách dép lê đuổi theo ở phía sau, còn đuổi không kịp. Dù sao ở phía trước dẫn đầu là một nam sinh trung học tinh lực dư thừa, thể lực dư thừa.

Tại Dã một đường chạy đến phòng ngủ, khóa trái, chắn hai người ở bên ngoài.

Không để ý tới bên ngoài gõ cửa cùng tức giận mắng, ôm Dư Thiên đặt cô bé ở trên giường, giũ chăn bọc đứa bé ở bên trong, lại lấy tai nghe ra đeo lên cho cô bé, hai tay và tai nghe cùng che lỗ tai của cô bé.

Vẻ mặt anh vẫn đầy lệ khí, lại thấp giọng nói với Dư Thiên: "Đừng nghe.”

Dư Thiên nhìn anh một lát, chậm rãi nghiêng đầu về phía trước.

Tại Dã: "Làm gì? Buồn ngủ à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh không thể không buông một tay để khống chế xu thế ngã về phía trước của cô. Dư Thiên dùng tư thế này, đập cằm vào lòng bàn tay anh, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Tại Dã: "......”

Như vậy cũng có thể ngủ, đi dạo ở bên ngoài một ngày mà thôi, mệt mỏi như vậy sao?

Thế nhưng, thật kỳ quái, đầu trong lòng bàn tay nặng trịch, đứa nhỏ tựa vào trên người mềm mại, nhịp tim của cô bé giống như trong ngực ôm một con thỏ nhỏ, phi thường có cảm giác tồn tại, ngay cả tiếng đập cửa bên ngoài cũng không khiến người ta để ý như vậy.

Bên ngoài dần dần không có động tĩnh, nhét đứa nhỏ đang ngủ say vào trong chăn, tự mình mở cửa đi ra ngoài.

Ba mẹ anh nhìn qua đã tỉnh táo lại, ngồi trên sô pha trầm mặc, thấp giọng nói chuyện gì đó. Nhìn thấy Tại Dã xuất hiện, thanh âm của hai người dừng lại.

"Chuyện nếu đã xảy ra, chúng ta nói gì cũng vô dụng, nhưng là đứa nhỏ này, con muốn làm sao bây giờ?"

“Chính con còn đang đi học, sao có thể chăm sóc một đứa nhỏ như vậy. "Ôn Linh trong giọng nói càng thêm lo lắng.

Tại Dã: "Con không mỉa mai, chỉ nói sự thật. Hai người không quan tâm nhiều đến con khi con còn nhỏ, thì bây giờ con đã là người lớn càng không cần, con sẽ tự chăm sóc con gái mình."

“Khẩu khí thật lớn, con biết chăm sóc đứa nhỏ?" Tại Diên hừ một tiếng.

Tại Dã nghĩ đến mình nửa đêm thức dậy giặt áo T - shirt bị đứa nhỏ tè vào, nghĩ đến mình gội đầu buộc tóc cho đứa nhỏ, mua đồ ăn cho cô, ôm cô đi khảo sát nhà trẻ, vừa đi chính là một ngày vân vân, không hiểu sao thắt lưng thẳng tắp: "So với ba thì biết hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0