Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá 2

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Đều là nam sinh từ mười tám đến hai mươi tuổi, theo tuổi mà nói hẳn là học sinh, nhưng nhìn càng giống là nhân viên nhàn tản trong xã hội.

“Đều đứng ở đây, đứng thành một hàng." Có cảnh sát nghiêm túc chỉ huy đám thanh niên cà lơ phất phơ đứng dựa vào tường.

Hệ thống ở bên lỗ tai Dư Thiên phát ra tiếng chuông huyên náo tích tích, nhắc nhở cô bé: [Mời chú ý, nhiệm vụ đối tượng "Dã" xuất hiện!]

Dư Thiên dụi dụi mắt đứng lên, ghé vào bên cạnh thủy tinh nhìn ra ngoài, trong vòng vài giây đã chú ý tới một đám người trẻ tuổi.

Quá lộ liễu.

Anh cao và cao hơn trung bình nửa cái đầu so với những người khác. Hơn nữa đẹp trai đến mức hạc giữa bầy gà, mái tóc ngắn ngủn màu đen nhẹ nhàng khoan khoái ở trong đám màu tóc màu vàng xanh biếc phá lệ xuất chúng.

Là một nhân vật lãnh soái kinh điển làm cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy, sẽ liên tưởng đến các loại phim thần tượng cùng với tiểu thuyết ngôn tình.

Đám người này là vì đánh nhau ở phố ăn vặt gần đó, mới bị đồn công an gần nhất phê bình giáo dục, cảnh sát nhân dân lần lượt kiểm tra chứng minh thư, yêu cầu trẻ vị thành niên ra khỏi hàng liên hệ phụ huynh đón người.

Ở quán ăn vặt uống mấy lon bia thì tăng thêm can đảm tụ tập mọi người đánh nhau, lúc này đã bị dọa đến tỉnh rượu, không ít người vuốt gáy lông trắng mồ hôi ề chề.

Ở bên trong ồn ào náo nhiệt, mấy người đứng ở hàng sau nhỏ giọng thảo luận: "Làm sao bây giờ, ngày mai còn đi học, sẽ không thật sự gọi phụ huynh tới đón chứ!"

“Mẹ nó! Đám cháu trai kia đúng là cố ý bới móc, xem tôi lần sau...!”

“Chứng minh thư của tao ghi đã trưởng thành, chắc không cần phụ huynh tới đón. Mấy người chúng ta chỉ có tao và anh Dã tránh được một kiếp.”

“Cháu trai này! Có phải anh em hay không, còn hả hê khi người gặp họa!”

Nam sinh trẻ tuổi nói xong, thì không nhịn được lấy khuỷu tay công kích anh em tốt, biên độ rất nhỏ mà đùa giỡn.

Tại Dã không tham dự nói chuyện, anh đứng ở giữa mấy người, nhàm chán nhìn các loại biểu ngữ quy tắc dán phía trước, trong lỗ tai nghe các loại thanh âm ồn ào, trên thực tế đi vào cõi thần tiên.

Anh cũng không sợ trường hợp như vậy, đánh nhau bị bắt đối với anh mà nói là chuyện thường như cơm bữa, từ nhỏ anh đã bị tìm phụ huynh không ít lần.



Nhưng anh cũng không thèm để ý, bởi vì phụ huynh của anh luôn có chuyện quan trọng hơn phải bận rộn, mặc kệ anh đánh người khác vào bệnh viện, hay là anh bị người khác đánh vào bệnh viện, số lần bọn họ ra mặt đã ít lại càng ít.

Thật phiền, khi nào thì kết thúc.

Lát nữa đi đâu? Về nhà? Không về nhà cũng được, tìm một chỗ chơi... Trong đầu Tại Dã có đủ loại ý niệm vụn vặt tùy ý, bỗng nhiên cảm giác bên người an tĩnh lại, quần của mình bị người kéo.

Anh hoàn hồn, cúi đầu nhìn lại, đối diện với một đứa bé thấp bé.

Nhỏ quá.

Đủ ba tuổi chưa? Còn không cao bằng chó nhà hàng xóm anh nuôi, tay cũng nhỏ đến kỳ cục.

Những ý nghĩ này thoáng qua, Tại Dã mới đột nhiên phát hiện một vấn đề, bộ dạng đứa nhỏ này rất giống anh.

"Ồ, đứa bé nhà ai vậy, sao tao lại cảm thấy, cô bé và anh Dã trông giống nhau thế?" Chàng trai trẻ tuổi đầu nhím bên cạnh sao lại hô to như vậy.

"Thật đấy, nhìn kỹ, hình như, anh Dã, con nhà anh này, sao lại chạy tới đây?"

"Bạn nhỏ, em tên gì, tới đón anh Dã em sao?"

Mấy nam sinh trẻ tuổi vây quanh Dư Thiên lặng lẽ xuất hiện.

Động tĩnh này lập tức khiến cho cảnh sát chú ý, anh ta mới nhìn thấy đứa bé lạc đường kia chạy tới, ánh mắt đảo qua đảo lại hai lần trên mặt đứa bé cùng với người trẻ tuổi bị đứa bé lôi kéo, tạm thời kết thúc dây dưa với mấy cậu nam sinh, gọi nữ cảnh sát đăng ký bên kia tới hỏi tình huống.

“Cô nhìn xem, cậu trai kia có giống đứa bé lạc đường không? Chắc là họ hàng, cô hỏi thử xem.”

Tại Dã với Dư Thiên vẫn luôn kéo quần hắn, đồng loạt bị gọi vào văn phòng.

"Đây là đứa trẻ lạc đường được đưa đến chỗ chúng tôi, cậu là họ hàng nhà cô bé sao?" nữ cảnh sát hỏi.

Tại Dã động chân, đút túi không sao cả nói: "Không biết.”



Bộ dáng nữ cảnh sát không tin lắm, dù sao một lớn một nhỏ này đứng chung một chỗ, hoàn toàn chính là một khuôn mẫu in ra.

Cô ấy lại hỏi Dư Thiên, ngữ khí nhu hòa hơn rất nhiều: "Tiểu Thiên, em biết anh trai này sao?"

Dư Thiên kéo ống quần, cắn chữ rõ ràng: "Ba!”

Tại Dã: "......”

Nữ cảnh sát: "...?”

Tại Dã: "Đừng gọi bậy.”

Anh cười nhạo một tiếng, dưới ánh mắt hoài nghi của nữ cảnh sát nói: "Tôi có con gái hay không chính tôi còn không biết?"

Nữ cảnh sát hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?”

Tại Dã không trả lời, cảm thấy giọng điệu thẩm vấn phạm nhân này rất buồn cười.

Làm cảnh sát nhiều năm như thế thì có trường hợp gì mà chưa từng thấy qua, nữ cảnh sát nhìn cậu trai này một bộ không chịu phối hợp, cảm thấy phỏng chừng chính là người trẻ tuổi vừa trưởng thành đã gây ra mạng "người", sợ thừa nhận.

Lại hỏi Dư Thiên: "Tiểu Thiên, có phải cháu nhận lầm người rồi không, có phải ba và anh trai này trông rất giống nhau không?"

Dư Thiên lắc đầu, rõ ràng từng chữ: "Ba! Tại Dã!" Phiếu cơm! Xem tiền như rác!

Nhất thời ánh mắt nữ cảnh sát nhìn cậu trai đẹp trai này từ hoài nghi biến thành khiển trách, ước chừng bao hàm "Tuổi còn nhỏ đã để con gái người ta sinh con lại rất không có trách nhiệm" "Sinh con không muốn nhận còn có thái độ còn lãnh đạm giả bộ không nhận, thật sự là rác rưởi" "Người như thế cũng xứng làm cha".

Tại Dã không nói gì, anh tức giận đến bật cười, vốn định giải thích thêm một câu, nhưng nhìn Dư Thiên, anh đột nhiên có một suy đoán.

Anh lớn lên giống cha anh, đứa nhỏ này lại lớn lên giống anh như vậy, chẳng lẽ là con riêng của cha anh?

Anh cười lạnh, đột nhiên đổi giọng nói: "Được rồi, đây là em gái tôi, loại em gái cùng cha khác mẹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0