Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá 3

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Tại Dã là người cuối cùng rời khỏi đồn cảnh sát.

Mấy người bạn giảng nghĩa khí đã sớm xám xịt bị các anh họ chị họ dẫn về nhà, chỉ có anh, còn vì một con gái riêng hư hư thực thực của cha đột nhiên toát ra, bị giáo dục nửa ngày ở đồn công an.

Đứa bé mãnh liệt yêu cầu "Cùng ba về nhà", vì vậy Tại Dã đăng ký đủ loại thông tin có thể đưa cô đi.

Thời gian đã hơi muộn, đứa bé mệt rã rời, Tại Dã không thể không ôm đứa bé lên dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của nữ cảnh sát.

Tại Dã vẻ mặt cổ quái, tư thế kỳ quái ôm đứa nhỏ đi ra đồn công an.

Đợi đến khi đi qua một con phố, rời khỏi phạm vi tầm mắt của đồn công an, Tại Dã bỗng nhiên dừng bước, xách cổ áo sau của đứa bé kia, một tay xách cô từ trong ngực lên, đặt ở bồn hoa ven đường.

Cạnh bồn hoa mặc dù có cao, nhưng đứa nhỏ quá thấp, đứng ở phía trên vẫn chỉ đến phần eo của Tại Dã một chút.

Dư Thiên đột nhiên bị buông xuống lung lay đứng vững, buồn ngủ đến có hơi mơ hồ nhìn nam sinh đột nhiên biến sắc mặt trước mắt, theo bản năng giang hai tay ra.

Tại Dã khoanh tay ngăn động tác của cô lại, vẻ mặt mỉa mai quan sát cô, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Em tên là Du Thiên? Người tình nào của cha anh sinh ra? Em là con gái của Tại Diên đúng không?”

Dư Thiên dùng biểu tình như chết máy nhìn anh. Đứa nhỏ buồn ngủ thật sự không giảng đạo lý, đầu óc không chuyển, cô bé một chữ cũng không nghe lọt, càng miễn bàn lý giải ý tứ, hiện tại cũng chỉ muốn ngủ.

Tại Dã nhìn vẻ mặt ngu xuẩn của đứa bé, không kiên nhẫn chậc một tiếng, lấy điện thoại di động ra muốn tìm ảnh chụp của Tại Diên cho cô bé này nhận, nhưng lật nửa ngày, anh mới phát hiện trong điện thoại di động của mình căn bản không có ảnh chụp của cha ruột mình.

Tình cảm cha con bọn họ nông cạn đến mức đã gần nửa năm không liên lạc, cho dù anh tạm thời muốn lên wechat tìm ảnh chụp trong nhóm bạn bè, cũng nhất thời không rõ cái nào là wechat của cha ruột.



Thật vất vả tìm được, anh mở hình ảnh ra, đưa đến trước mắt Dư Thiên: "Nhìn xem, người này có phải hay không cha em không?"

Dư Thiên chỉ nhìn thoáng qua, không có hứng thú với ảnh chụp người đàn ông trung niên có hơi biến dạng này, chuyển hướng không cầm, lại vươn tay về phía anh, không hề có tình cảm hô: "Ba, ôm.”

"Chậc, có phải em ngốc không, có thể nói gì khác không?" Tại Dã có hơi hối hận vì đã đưa cô bé ra ngoài.

Hay trực tiếp liên lạc thư ký của ba anh tới đón đi.

Vừa mới nghĩ như vậy, Dư Thiên mệt đến lười đứng thẳng đã nhảy dựng lên ngồi xổm chuẩn bị.

Đang cầm di động tìm người liên lạc, mí mắt Tại Dã giật giật: "Em làm gì vậy?!”

“Nhảy!" Dư Thiên nhảy về phía trước.

Tại Dã "mẹ" một tiếng, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, kết quả chính là anh vì đón được người, điện thoại di động bất hạnh rời tay ném vào bên cạnh bồn hoa, lại đập vào vũng nước nhỏ bên cạnh, phát ra âm thanh khiến người ta tan nát cõi lòng.

Mà Dư Thiên, trong nháy mắt được anh đón, đầu nghiêng một cái, ngủ như chết.

Tại Dã tay không nắm lấy đứa bé, rất khó chịu lắc lư cô: "Này, này!" Nhưng đứa bé đang ngủ giống như heo, dù lắc lư cô thế nào, đầu nhỏ mềm mại của đối phương xoay vài vòng, vẫn bất tỉnh.

Nhịn không được mắng vài câu trong miệng, cầm lấy điện thoại di động của mình vung vẩy nước, không có gì bất ngờ nhìn thấy màn hình vỡ vụn. Còn có thể khởi động máy, nhưng nhìn không rõ.

Tại Dã nhắm mắt: "......

Thiếu chút nữa ném đứa nhỏ xui xẻo này ngay tại chỗ.



Quán Bar, Lý Tụ đang chơi bóng bàn với hai người bạn, anh ấy chống gậy đánh bóng của mình đang nói chuyện phiếm với em họ, cười đến ngửa tới ngửa lui, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

"Ai gõ cửa vậy?" Lý Tụ giơ gậy lên gõ nhẹ gáy mình, đứng dậy đi mở cửa, vẻ mặt có hơi khó chịu, "Ai vậy, không thấy trên cửa treo tờ mở cửa... Ơ! là Tiểu Dã, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây vậy?"

Lý Tụ nhìn khuôn mặt thối của Tại Dã thì vui vẻ, vừa mở cửa vừa hỏi: "Sao vậy, lại cãi nhau với ba em, tới tìm các anh chơi à? Vừa vặn, hôm nay anh họ em cũng chơi ở đây.”

Tại Dã: "Mở cửa.”

Lý Vĩ hoàn toàn mở cửa lớn ra, lúc này mới phát hiện trong lòng Tại Dã còn ôm một đứa bé, đứa bé nho nhỏ ngồi trên cánh tay anh, hai tay rủ xuống, đầu chui vào trên vai Tại Dã, chỉ có thể nhìn thấy một cái ót tròn trịa.

“Em nhặt được đứa bé này ở đâu?”

Lý Tụ cảm thấy cảnh tượng vạn năm khó gặp này, lộ ra cảm giác vui mừng không nói rõ được, theo bản năng lấy điện thoại ra chụp một tấm, miệng còn nói: "Nhặt được đứa bé không thể đưa đến chỗ anh được, phải đưa đến đồn cảnh sát biết không?"

Tại Dã phất tay ngăn ống kính của anh, sắc mặt càng thêm khó coi, ôm đứa bé đi vào đại sảnh, miệng nói: "Là con gái riêng của cha em.”

“Tê!" Lý Tụ đóng cửa lại, nghe vậy líu lưỡi, "Em trai à, em lại có mâu thuẫn gì với cha vậy, không đến mức trộm con riêng của ông ta ra tra tấn chứ, còn nhỏ như vậy, rất không tốt, chuyện phạm pháp chúng ta không thích làm.”

Thanh niên chơi bóng ở bên trong nghe được âm thanh, cũng buông gậy đánh bóng xuống đi ra xem.

Lý Tụ lập tức gọi hắn lại: "Ôn Thừa, cậu mau tới nhìn em họ của cậu, em trai Tại Dã của chúng ta, trộm con gái riêng của cha nó!"

Ôn Thừa lại gần: "Tình huống thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0