Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
“Vậy lúc đi học, để bảo mẫu chăm sóc Tiểu Thiên ở quán bar, sau đó bọn anh lại trông chừng bảo mẫu?” Vẻ mặt Lý Tụ khó tả.
Anh ấy biết khi còn nhỏ Tại Dã bị bảo mẫu bạo hành, cho nên có hơi ám ảnh, nhưng không nghĩ rằng Tại Dã lại có cách này.
“Tiểu Thiên còn quá nhỏ, bị bắt nạt còn chưa biết nói, với em còn xem báo chí nói có bảo mẫu bắt cóc con cái chủ nhà, em không yên tâm, mấy ngày này tạm thời để bảo mẫu đưa nó đến bar, không cần anh chăm sóc nó, anh giúp em giám sát xem bảo mẫu có vấn đề hay không là được.” Tại Dã nói.
Thực tế anh vẫn chưa yên tâm nhưng đây là những gì anh có thể làm được lúc này.
Lý Tụ than thở: “Không phải ngày nào anh cũng ở đây, ôi, được rồi, anh sẽ giúp em trông mấy ngày!”
Biểu tình Tại Dã thả lỏng: “Cảm ơn anh Tụ.”
Lý Tụ: “Nhưng mà hôm trước anh nghe nói em dẫn Tiểu Thiên đến chỗ dì Ôn, còn nghĩ sau này mẹ em giúp chăm con bé chứ.”
Tại Dã im lặng một lát: “Bà ấy còn có chồng con, một nhà ba người đang sống tốt, con chồng trước dẫn theo cháu gái ở nơi đó thường xuyên thì ra gì.”
Lý Tụ vỗ vỗ vai anh an ủi: “Như vậy cũng tốt, anh nghe Ôn Thừa nói Lộ Lãng kia là một đứa bé quậy phá, nếu nó bắt nạt Tiểu Thiên của chúng ta thì làm sao bây giờ.”
Tại Dã nhớ tới con gái anh vừa cây đánh ruồi đánh trên mặt Lộ Lãng vừa chọc nó tức giận khóc lăn trên mặt đất, nghiêm túc đồng ý: “Ừ đúng!”
Dì Ngô làm bảo mẫu mười mấy năm, kinh nghiệm làm việc phong phú nhưng trong thời gian dì ất làm việc cũng là lần đầu tiên gặp khách hàng kì lạ như thế. Một thanh niên 18 tuổi học cấp 3 có con gái hai tuổi. Trong nhà không có cha mẹ, chỉ có hai cha con này.
Việc của dì là chăm sóc đứa nhỏ, cũng làm một số việc nhà, nhưng là không phải ở nhà chăm sóc trẻ mà là ở trong ‘’quán bar Cao Tường”.
Ngày làm việc đầu tiên, dì Ngô phát hiện mình hoàn toàn không phải làm gì. Đứa nhỏ cần chăm sóc rất ngoan, không khóc không làm ồn, tự mình chơi máy gắp thú bông, có vài thanh niên chơi cùng cô bé.
Mấy người thanh niên đó ăn mặc quần áo hàng hiệu, nhìn đã thấy là con nhà giàu có, vây quanh xem cô bé chơi gắp thú.
“Dạo này tin đồn lan truyền khắp nơi, ba của Tại Dã đang khoe rằng ông ấy có cháu gái. Thật là, làm tôi gần đây về nhà luôn bị bố mẹ thúc giục lấy vợ, nói đùa, không đến 40 tuổi kết hôn làm gì!” Đậu Nhất Bái, người đã tuyên bố chơi đến già nói.
“Thật sự không thể tưởng tượng được, cậu em Tại Dã im hơi lặng tiếng sinh một cô con gái, tôi yêu đương mười năm nay còn chưa từng có con.” Playboy Chương Hậu lắc chân thở dài.
“Con bé tên là Tại Thiên? Lớn lên thật sự giống ba nó, giống thật! Đáng yêu quá, đã biết nói chuyện chưa, đến đây, gọi chú Lưu!” Lưu Thiếu Ninh khuôn mặt trẻ con nói.
Ba người này cũng là khách quen của quán bar, bạn của Lý Tụ. Thấy Lý Tụ đăng trên trang cá nhân hình Dư Thiên chơi máy gắp thú nên mấy người đến xem.
“Tiểu Thiên không chỉ giống Tại Dã về bề ngoài mà tính cách cũng có hơi giống, đều không thích nói chuyện, với người xa lạ đều không dễ gì mở miệng.” Tuy rằng nói như vậy nhưng biểu tình của Lý Tụ lại vui mừng đắc ý: “Tôi chơi với nó, tôi nói chuyện với nó, nó sẽ trả lời tôi, các cậu xem nhé.”
Anh ấy hắng giọng, đến gần Dư Thiên kêu cô bé: “Tiểu Thiên, Tiểu Thiên, chú là ai nhỉ?”
Dư Thiên ngồi ở máy gắp thú, như không thấy bốn người đứng đó, thấy sắp gắp được thú bông mà lại có người lớn đứng quấy rầy bên cạnh,Dư Thiên nhíu lông mày: “Không được làm ồn!”
Lý Tụ:”…………. Quá vô tình rồi.”
Ba người còn lại cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Để tôi đến, tôi đẹp trai nhất, không có người phụ nữ nào lại không nể mặt tôi.” Chương Hậu mặt mũi tươi cười lại gần, “Tiểu Thiên, chú giúp cháu gắp thú bông nhé!”
Lại gắp thất bại, Dư Thiên tức giận, vươn tay nhỏ đánh máy gắp thú. Không quan tâm đến khuôn mặt làm mặt quỷ bên cạnh, nhảy xuống ghế nhỏ, chạy đên bên bàn, mở hộp sữa chua, uống một hơi hết gần hộp.
Tư thế đó giống như dũng cảm uống bia.
Lưu Thiếu Ninh lại gần, cố ý nói: “Tiểu Thiên, chú cũng muốn uống, có thể cho chú một hộp không?”
Dư Thiên nhìn anh ấy một cái, đưa một hộp cho anh ấy. Lưu Thiếu Ninh giơ hộp sữa chua khoe với mấy người xung quanh, lại nghe cô bé nói: “Cho chú một hộp, ngày mai trả cháu hai hộp.”
Lưu Thiếu Ninh: “Trời ạ, đứa nhỏ này thật biết buôn bán, sau này nhất định sẽ kế thừa gia nghiệp trở thành thương nhân lòng dạ ác độc!”
Chương Hậu không tin mình không được một bé gái hoan nghênh, anh ấy nhìn cô bé chơi nửa giờ máy gắp thú đột nhiên có ý tưởng.
Vì thế một giờ sau, một chiếc xe tải nhỏ chở đến một máy gắp thú mới.
Chương Hậu cười nói: “Trẻ con chơi loại máy gắp thú nhỏ mới có thể gắp được, loại lớn khó gắp!”
Cũng đúng thật, sau khi phát hiện máy dành cho trẻ con dễ chơi hơn, Dư Thiên nhanh chóng bỏ rơi cái máy lúc trước Lý Tụ mua, hơn nữa cười có lệ với Chương Hậu.
Buổi chiều, lúc Tại Dã tan học đến đón người đã nhìn thấy chỗ đặt máy gắp thú ở quán bar lại có thêm ba chiếc máy gắp thú loại nhỏ, Dư Thiên đang lần lượt đổi máy chơi.
Tại Dã: “Có chuyện gì vậy?” Lý Tụ ngồi ở trên sô pha chơi game: “À, hôm nay nhóm Chương Hậu đến đây chơi, mua cho Tiểu Thiên món đồ chơi.”
Anh ấy biết khi còn nhỏ Tại Dã bị bảo mẫu bạo hành, cho nên có hơi ám ảnh, nhưng không nghĩ rằng Tại Dã lại có cách này.
“Tiểu Thiên còn quá nhỏ, bị bắt nạt còn chưa biết nói, với em còn xem báo chí nói có bảo mẫu bắt cóc con cái chủ nhà, em không yên tâm, mấy ngày này tạm thời để bảo mẫu đưa nó đến bar, không cần anh chăm sóc nó, anh giúp em giám sát xem bảo mẫu có vấn đề hay không là được.” Tại Dã nói.
Thực tế anh vẫn chưa yên tâm nhưng đây là những gì anh có thể làm được lúc này.
Lý Tụ than thở: “Không phải ngày nào anh cũng ở đây, ôi, được rồi, anh sẽ giúp em trông mấy ngày!”
Biểu tình Tại Dã thả lỏng: “Cảm ơn anh Tụ.”
Lý Tụ: “Nhưng mà hôm trước anh nghe nói em dẫn Tiểu Thiên đến chỗ dì Ôn, còn nghĩ sau này mẹ em giúp chăm con bé chứ.”
Tại Dã im lặng một lát: “Bà ấy còn có chồng con, một nhà ba người đang sống tốt, con chồng trước dẫn theo cháu gái ở nơi đó thường xuyên thì ra gì.”
Lý Tụ vỗ vỗ vai anh an ủi: “Như vậy cũng tốt, anh nghe Ôn Thừa nói Lộ Lãng kia là một đứa bé quậy phá, nếu nó bắt nạt Tiểu Thiên của chúng ta thì làm sao bây giờ.”
Tại Dã nhớ tới con gái anh vừa cây đánh ruồi đánh trên mặt Lộ Lãng vừa chọc nó tức giận khóc lăn trên mặt đất, nghiêm túc đồng ý: “Ừ đúng!”
Dì Ngô làm bảo mẫu mười mấy năm, kinh nghiệm làm việc phong phú nhưng trong thời gian dì ất làm việc cũng là lần đầu tiên gặp khách hàng kì lạ như thế. Một thanh niên 18 tuổi học cấp 3 có con gái hai tuổi. Trong nhà không có cha mẹ, chỉ có hai cha con này.
Việc của dì là chăm sóc đứa nhỏ, cũng làm một số việc nhà, nhưng là không phải ở nhà chăm sóc trẻ mà là ở trong ‘’quán bar Cao Tường”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày làm việc đầu tiên, dì Ngô phát hiện mình hoàn toàn không phải làm gì. Đứa nhỏ cần chăm sóc rất ngoan, không khóc không làm ồn, tự mình chơi máy gắp thú bông, có vài thanh niên chơi cùng cô bé.
Mấy người thanh niên đó ăn mặc quần áo hàng hiệu, nhìn đã thấy là con nhà giàu có, vây quanh xem cô bé chơi gắp thú.
“Dạo này tin đồn lan truyền khắp nơi, ba của Tại Dã đang khoe rằng ông ấy có cháu gái. Thật là, làm tôi gần đây về nhà luôn bị bố mẹ thúc giục lấy vợ, nói đùa, không đến 40 tuổi kết hôn làm gì!” Đậu Nhất Bái, người đã tuyên bố chơi đến già nói.
“Thật sự không thể tưởng tượng được, cậu em Tại Dã im hơi lặng tiếng sinh một cô con gái, tôi yêu đương mười năm nay còn chưa từng có con.” Playboy Chương Hậu lắc chân thở dài.
“Con bé tên là Tại Thiên? Lớn lên thật sự giống ba nó, giống thật! Đáng yêu quá, đã biết nói chuyện chưa, đến đây, gọi chú Lưu!” Lưu Thiếu Ninh khuôn mặt trẻ con nói.
Ba người này cũng là khách quen của quán bar, bạn của Lý Tụ. Thấy Lý Tụ đăng trên trang cá nhân hình Dư Thiên chơi máy gắp thú nên mấy người đến xem.
“Tiểu Thiên không chỉ giống Tại Dã về bề ngoài mà tính cách cũng có hơi giống, đều không thích nói chuyện, với người xa lạ đều không dễ gì mở miệng.” Tuy rằng nói như vậy nhưng biểu tình của Lý Tụ lại vui mừng đắc ý: “Tôi chơi với nó, tôi nói chuyện với nó, nó sẽ trả lời tôi, các cậu xem nhé.”
Anh ấy hắng giọng, đến gần Dư Thiên kêu cô bé: “Tiểu Thiên, Tiểu Thiên, chú là ai nhỉ?”
Dư Thiên ngồi ở máy gắp thú, như không thấy bốn người đứng đó, thấy sắp gắp được thú bông mà lại có người lớn đứng quấy rầy bên cạnh,Dư Thiên nhíu lông mày: “Không được làm ồn!”
Lý Tụ:”…………. Quá vô tình rồi.”
Ba người còn lại cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Để tôi đến, tôi đẹp trai nhất, không có người phụ nữ nào lại không nể mặt tôi.” Chương Hậu mặt mũi tươi cười lại gần, “Tiểu Thiên, chú giúp cháu gắp thú bông nhé!”
Lại gắp thất bại, Dư Thiên tức giận, vươn tay nhỏ đánh máy gắp thú. Không quan tâm đến khuôn mặt làm mặt quỷ bên cạnh, nhảy xuống ghế nhỏ, chạy đên bên bàn, mở hộp sữa chua, uống một hơi hết gần hộp.
Tư thế đó giống như dũng cảm uống bia.
Lưu Thiếu Ninh lại gần, cố ý nói: “Tiểu Thiên, chú cũng muốn uống, có thể cho chú một hộp không?”
Dư Thiên nhìn anh ấy một cái, đưa một hộp cho anh ấy. Lưu Thiếu Ninh giơ hộp sữa chua khoe với mấy người xung quanh, lại nghe cô bé nói: “Cho chú một hộp, ngày mai trả cháu hai hộp.”
Lưu Thiếu Ninh: “Trời ạ, đứa nhỏ này thật biết buôn bán, sau này nhất định sẽ kế thừa gia nghiệp trở thành thương nhân lòng dạ ác độc!”
Chương Hậu không tin mình không được một bé gái hoan nghênh, anh ấy nhìn cô bé chơi nửa giờ máy gắp thú đột nhiên có ý tưởng.
Vì thế một giờ sau, một chiếc xe tải nhỏ chở đến một máy gắp thú mới.
Chương Hậu cười nói: “Trẻ con chơi loại máy gắp thú nhỏ mới có thể gắp được, loại lớn khó gắp!”
Cũng đúng thật, sau khi phát hiện máy dành cho trẻ con dễ chơi hơn, Dư Thiên nhanh chóng bỏ rơi cái máy lúc trước Lý Tụ mua, hơn nữa cười có lệ với Chương Hậu.
Buổi chiều, lúc Tại Dã tan học đến đón người đã nhìn thấy chỗ đặt máy gắp thú ở quán bar lại có thêm ba chiếc máy gắp thú loại nhỏ, Dư Thiên đang lần lượt đổi máy chơi.
Tại Dã: “Có chuyện gì vậy?” Lý Tụ ngồi ở trên sô pha chơi game: “À, hôm nay nhóm Chương Hậu đến đây chơi, mua cho Tiểu Thiên món đồ chơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro