Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Lý Tụ ở lại quán bar mấy ngày liên tục, cuối tuần theo thói quen lại đây, sau đó anh ấy nhớ ra hôm nay Tiểu Thiên không đến đây, nhất thời thấy mất hứng.
Lúc này, anh ấy đã quên lúc trước mình đã nói với Tại Dã chỉ đồng ý giúp anh trông con mấy ngày thôi.
Ở quán bar không một bóng người một lúc thì cảm thấy nhàm chán, Lý Tụ lướt di động chuẩn bị hẹn mấy người đi thể nghiệm kích thích người lớn. Đi đến cửa, thấy một người bạn cắm túi quần xuống xe, ném chìa khóa hỏi: “Đi đâu đấy, không trông trẻ à?”
Lý Tụ: “Tiểu Thiên? Hôm nay cô bé không đến.”
Người bạn kia nghe vậy quay đầu lại đi luôn: “Ây, không nói sớm, đến một chuyến mất công.”
Lý Tụ vui vẻ: “Thế là sao, cậu không phải đến tìm tôi chơi, mà lại tới chơi với trẻ con à?”
Người bạn: “Nghĩ lại thì, nơi này của ông sắp thành nhà trẻ mà.”
Hai người vừa nói chuyện lại gặp một người bạn khác dừng xe, hạ cửa sổ nói: “Này, Tiểu Thiên ở đây không, tôi mua cho cô bé món đồ chơi, tới khiêng xuống hộ tôi.”
Lý Tụ: “………”
Lấy di động ra đăng một status, báo cho những bạn bè rảnh rỗi nhàm chán không có việc gì làm hôm nay Tiểu Thiên không tới, 'nhà trẻ' đóng cửa! Đừng đến xem náo nhiệt!
Vất vả lắm mới có ngày cuối tuần nghỉ ngơi, lúc này Tại Dã đang nắm tay Dư Thiên đi trung tâm thương mại, chuẩn bị mua nội thất.
Từ sau khi trở về từ nhà Ôn Linh nữ sĩ, Tại Dã không ngừng cảm thấy ngôi nhà mình đang ở rất đơn sơ và vắng vẻ. Anh đã quen với chuyện nhưng trong một môi trường như thế đối với một đứa nhỏ hai tuổi, nhất là so sánh cô bé lúc ở nhà Ôn Linh nữ sĩ và ở nhà, Tại Dã cảm thấy phải thay đổi một số đồ đạc.
Trước hết, sô pha lớn có cảm giác nghệ thuật nhưng không thoải mái khi ngồi trong nhà cần phải thay.
“Thế còn thứ này thì sao?” Anh chỉ vào chiếc sô pha màu xanh da trời hỏi.
Dư Thiên buông tay anh ra, leo lên chiếc sô pha ngồi xuống, lăn lộn vài vòng rồi thử nhảy xuống. Tại Dã hiểu, lại đưa cô bé về phía trước.
Bọn họ đi qua rất nhiều sô pha có hình dạng và nhan sắc khác nhau, cho dù là Dư Thiên cũng hơi lười di chuyển tiếp, cuối cùng cô bé đến ngồi lên chiếc sô pha gần nhất, sau đó thì không chịu đứng lên.
Đây là một ghế sô pha màu vàng cam, chiếc sô pha này rất êm ái, khi ngồi xuống sẽ lún xuống, bên cạnh còn có sô pha đơn một lớn một nhỏ, hình dáng giống quả bí đỏ bị rỗng ruột.
Tại Dã: “Tạo hình này xấu quá.”
Miệng tuy răng nói vậy nhưng lại không đuổi đứa nhỏ lười biếng kia xuống, mà chính mình lại ngồi thử, thử xong anh giống như không tình nguyện gọi nhân viên bán hàng nói: “Lấy cho tôi một bộ mới loại này.”
Hai cha con đi dạo quanh trung tâm thương mại, cuối cùng mua một đống đồ nội thất màu sắc sặc sỡ. Mỗi một lần, biểu tình của Tại Dã không phải quá muốn mua. Tính ra anh đang đứng ở tuổi cảm thấy màu đen trắng rất ngầu, không quá ưa đồ màu sắc rực rỡ.
Nhưng con gái anh nhìn thấy đồ màu sắc xinh đẹp sẽ nằm lên, bò lên, dùng động tác lười nhác nói ra mong muốn của mình.
Trong một tuần này, Tại Dã cố ý hỏi bạn học nữ cùng lớp về quan hệ cha con. Tuy rằng các bạn nữ đều thấy gần đây anh có hơi kì lạ nhưng trên cơ bản đều sẽ trả lời câu hỏi.
Trong đó, có một người là bạn gái của anh em tốt của anh, rất phản nghịch, hút thuốc uống rượu yêu sớm. Lúc trước Tại Dã không cảm thấy có vấn đề gì, hiện tại anh thấy có vấn đề rất lớn, vì thế còn cố tình hỏi quan hệ của cô ấy và ba cô ấy như thế nào.
Bạn nữ kia trả lời khiến Tại Dã có ấn tượng sâu nhất.
Nói tới vì sao không thích ba, bạn nữ kia nói: “Ba mình quá ích kỷ và tự cho mình là đúng, đôi khi ông ấy mua đồ cho mình nhưng không bao giờ hỏi ý mình, ông ấycảm thấy thứ gì thích hợp sẽ mua, chưa bao giờ hỏi mình muốn gì.”
Cho nên, dù anh cảm thấy sô pha bí đỏ rất xấu, bàn ăn màu cam thật kì lạ, giường lớn màu hồng nhạt khó chịu nhưng cuối cùng vẫn mua.
Cảm thấy mình đã hi sinh rất nhiều, Tại Dã nắm lấy bả vai nho nhỏ của con gái, nói với cô bé một cách nghiêm túc: “Về sau con trưởng thành không thể phản nghich.”
Anh mua đồ theo ý kiến của cô bé đấy.
Dư Thiên nghiêng đầu, không biết anh lại có ý nghĩ kì lạ gì, nhìn trung tâm thương mại diện tích cực lớn, Dư Thiên quyết đoán giơ tay: “Ôm!”
Đi không nổi nữa, mệt quá.
Ôm con gái mềm như bông, Tại Dã đi xem thảm.
Không định mua nhưng nhân viên bán hàng nói, trong nhà có trẻ con dễ bị va chạm, có trẻ thích bò lung tung ở trên mặt đất, mua thảm trải lên sẽ phòng trường hợp trẻ ngã bị thương.
Hôm trước Tại Dã thấy bộ dạng lười đến chảy thây của cô bé ở trong video Lý Tụ quay, chơi ở đâu mệt rồi nằm luôn ở đó, lập tức thấy nhân viên bán hàng nói đúng, vì thế anh mua rất nhiều thảm. Không ngoài ý muốn, amh nhìn thấy Dư Thiên chọn thảm bảy sắc cầu vòng.
Mấy đồ vật này sẽ có người vệ sinh sạch sẽ rồi đưa đến tận nhà, Tại Dã không vội trở về mà đưa Dư Thiên đi chọn mua đồ dùng sinh hoạt.
Đứng ở trước kệ hàng sắc sỡ, Tại Dã có hơ hoảng hốt trong chớp mắt.
Giống như anh đã có thói quen khi mua đồ, sẽ nhìn xem có thích hợp trẻ con dùng không, còn sẽ xem hương liệu, thành phần. Nhưng mà nghĩ lại lúc con gái chưa xuất hiện thì anh không để ý gì tới mua sắm.
Lúc này, anh ấy đã quên lúc trước mình đã nói với Tại Dã chỉ đồng ý giúp anh trông con mấy ngày thôi.
Ở quán bar không một bóng người một lúc thì cảm thấy nhàm chán, Lý Tụ lướt di động chuẩn bị hẹn mấy người đi thể nghiệm kích thích người lớn. Đi đến cửa, thấy một người bạn cắm túi quần xuống xe, ném chìa khóa hỏi: “Đi đâu đấy, không trông trẻ à?”
Lý Tụ: “Tiểu Thiên? Hôm nay cô bé không đến.”
Người bạn kia nghe vậy quay đầu lại đi luôn: “Ây, không nói sớm, đến một chuyến mất công.”
Lý Tụ vui vẻ: “Thế là sao, cậu không phải đến tìm tôi chơi, mà lại tới chơi với trẻ con à?”
Người bạn: “Nghĩ lại thì, nơi này của ông sắp thành nhà trẻ mà.”
Hai người vừa nói chuyện lại gặp một người bạn khác dừng xe, hạ cửa sổ nói: “Này, Tiểu Thiên ở đây không, tôi mua cho cô bé món đồ chơi, tới khiêng xuống hộ tôi.”
Lý Tụ: “………”
Lấy di động ra đăng một status, báo cho những bạn bè rảnh rỗi nhàm chán không có việc gì làm hôm nay Tiểu Thiên không tới, 'nhà trẻ' đóng cửa! Đừng đến xem náo nhiệt!
Vất vả lắm mới có ngày cuối tuần nghỉ ngơi, lúc này Tại Dã đang nắm tay Dư Thiên đi trung tâm thương mại, chuẩn bị mua nội thất.
Từ sau khi trở về từ nhà Ôn Linh nữ sĩ, Tại Dã không ngừng cảm thấy ngôi nhà mình đang ở rất đơn sơ và vắng vẻ. Anh đã quen với chuyện nhưng trong một môi trường như thế đối với một đứa nhỏ hai tuổi, nhất là so sánh cô bé lúc ở nhà Ôn Linh nữ sĩ và ở nhà, Tại Dã cảm thấy phải thay đổi một số đồ đạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước hết, sô pha lớn có cảm giác nghệ thuật nhưng không thoải mái khi ngồi trong nhà cần phải thay.
“Thế còn thứ này thì sao?” Anh chỉ vào chiếc sô pha màu xanh da trời hỏi.
Dư Thiên buông tay anh ra, leo lên chiếc sô pha ngồi xuống, lăn lộn vài vòng rồi thử nhảy xuống. Tại Dã hiểu, lại đưa cô bé về phía trước.
Bọn họ đi qua rất nhiều sô pha có hình dạng và nhan sắc khác nhau, cho dù là Dư Thiên cũng hơi lười di chuyển tiếp, cuối cùng cô bé đến ngồi lên chiếc sô pha gần nhất, sau đó thì không chịu đứng lên.
Đây là một ghế sô pha màu vàng cam, chiếc sô pha này rất êm ái, khi ngồi xuống sẽ lún xuống, bên cạnh còn có sô pha đơn một lớn một nhỏ, hình dáng giống quả bí đỏ bị rỗng ruột.
Tại Dã: “Tạo hình này xấu quá.”
Miệng tuy răng nói vậy nhưng lại không đuổi đứa nhỏ lười biếng kia xuống, mà chính mình lại ngồi thử, thử xong anh giống như không tình nguyện gọi nhân viên bán hàng nói: “Lấy cho tôi một bộ mới loại này.”
Hai cha con đi dạo quanh trung tâm thương mại, cuối cùng mua một đống đồ nội thất màu sắc sặc sỡ. Mỗi một lần, biểu tình của Tại Dã không phải quá muốn mua. Tính ra anh đang đứng ở tuổi cảm thấy màu đen trắng rất ngầu, không quá ưa đồ màu sắc rực rỡ.
Nhưng con gái anh nhìn thấy đồ màu sắc xinh đẹp sẽ nằm lên, bò lên, dùng động tác lười nhác nói ra mong muốn của mình.
Trong một tuần này, Tại Dã cố ý hỏi bạn học nữ cùng lớp về quan hệ cha con. Tuy rằng các bạn nữ đều thấy gần đây anh có hơi kì lạ nhưng trên cơ bản đều sẽ trả lời câu hỏi.
Trong đó, có một người là bạn gái của anh em tốt của anh, rất phản nghịch, hút thuốc uống rượu yêu sớm. Lúc trước Tại Dã không cảm thấy có vấn đề gì, hiện tại anh thấy có vấn đề rất lớn, vì thế còn cố tình hỏi quan hệ của cô ấy và ba cô ấy như thế nào.
Bạn nữ kia trả lời khiến Tại Dã có ấn tượng sâu nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói tới vì sao không thích ba, bạn nữ kia nói: “Ba mình quá ích kỷ và tự cho mình là đúng, đôi khi ông ấy mua đồ cho mình nhưng không bao giờ hỏi ý mình, ông ấycảm thấy thứ gì thích hợp sẽ mua, chưa bao giờ hỏi mình muốn gì.”
Cho nên, dù anh cảm thấy sô pha bí đỏ rất xấu, bàn ăn màu cam thật kì lạ, giường lớn màu hồng nhạt khó chịu nhưng cuối cùng vẫn mua.
Cảm thấy mình đã hi sinh rất nhiều, Tại Dã nắm lấy bả vai nho nhỏ của con gái, nói với cô bé một cách nghiêm túc: “Về sau con trưởng thành không thể phản nghich.”
Anh mua đồ theo ý kiến của cô bé đấy.
Dư Thiên nghiêng đầu, không biết anh lại có ý nghĩ kì lạ gì, nhìn trung tâm thương mại diện tích cực lớn, Dư Thiên quyết đoán giơ tay: “Ôm!”
Đi không nổi nữa, mệt quá.
Ôm con gái mềm như bông, Tại Dã đi xem thảm.
Không định mua nhưng nhân viên bán hàng nói, trong nhà có trẻ con dễ bị va chạm, có trẻ thích bò lung tung ở trên mặt đất, mua thảm trải lên sẽ phòng trường hợp trẻ ngã bị thương.
Hôm trước Tại Dã thấy bộ dạng lười đến chảy thây của cô bé ở trong video Lý Tụ quay, chơi ở đâu mệt rồi nằm luôn ở đó, lập tức thấy nhân viên bán hàng nói đúng, vì thế anh mua rất nhiều thảm. Không ngoài ý muốn, amh nhìn thấy Dư Thiên chọn thảm bảy sắc cầu vòng.
Mấy đồ vật này sẽ có người vệ sinh sạch sẽ rồi đưa đến tận nhà, Tại Dã không vội trở về mà đưa Dư Thiên đi chọn mua đồ dùng sinh hoạt.
Đứng ở trước kệ hàng sắc sỡ, Tại Dã có hơ hoảng hốt trong chớp mắt.
Giống như anh đã có thói quen khi mua đồ, sẽ nhìn xem có thích hợp trẻ con dùng không, còn sẽ xem hương liệu, thành phần. Nhưng mà nghĩ lại lúc con gái chưa xuất hiện thì anh không để ý gì tới mua sắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro