Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Một phần lớn thời gian, dì giúp việc theo giờ sẽ giúp mua đồ dùng, rất nhiều thương hiệu đều mấy năm như một, chưa hề thay đổi. Chính anh không thèm để ý đến mấy chi tiết này, chỉ cần có thể dùng là được, dù không thích cũng không nói một câu, có khi thiếu gì thì sẽ tùy tiện tìm đồ thay thế.
Cộng thêm không phải ngày nào anh cũng về nhà, thường xuyên nửa đêm còn ở bên ngoài, ở quán bar suốt đêm, cùng bạn bè chơi thâu đêm không về, thi thoảng ngủ khách sạn. Ngôi nhà đó với anh mà nói cũng chỉ là nơi đặt chân, không có lý do có thể không trở về.
Một tay anh đẩy xe đẩy, một tay cầm khăn ướt trên kệ, cẩn thận đọc thông tin sản phẩm. Trước kia anh không cảm thấy mấy loại khăn ướt có gì khác nhau, nhưng bây giờ anh biết tìm mua loại nào không có cồn, đủ mềm mại, nếu không mặt con khi lau sẽ bị đỏ.
Bé gái nhỏ ngồi ở trên xe đẩy dịch chân để Tại Dã bỏ đồ vào xe, đồ ngày càng nhiều, cô bé xê xịch một túi khăn giấy lớn, ngồi ở trên đó.
Đột nhiên Tại Dã thấy một đống ghế nhỏ chất ở một góc. Cầm lên cảm nhận, thấy cũng không nặng lắm thì lấy 2 cái.
Bây giờ Dư Thiên đánh răng rửa mặt thì phải dẫm lên ghế mà ghế trong nhà hơi nặng, cô bé khó di chuyển nên đều là do Tại Dã giúp cô bé lấy ra dọn vào. Có đôi khi cô bé muốn lấy đồ ở ngăn tủ hay tủ lạnh cũng phải dùng ghế. Nếu có ghế nhỏ nhẹ thì cũng thuận lợi.
“Ghế màu đỏ hay màu vàng?” Tại Dã hỏi đứa nhỏ ngồi trên xe mua sắm đang ngủ gà ngủ gật.
Dư Thiên nhắm mắt: “Màu xanh.”
Tại Dã: “Con không thể chọn một màu trên tay ba hay sao?”
Dư Thiên: “Màu tím!”
Tại Dã: “………” Càng thêm lo lắng trong tương lai con gái sẽ phản nghịch.
Mua hai xe đồ, thanh toán xong nhờ người giúp đưa về nhà.
Tại Dã thấy trời còn sớm thì chuẩn bị đưa Dư Thiên đến cung thiếu nhi chơi. Anh còn nhớ rõ bạn nữ kia nói không thích ba vì khi còn nhỏ không bao giờ đưa cô ấy ra ngoài chơi.
Cho nên chẳng sợ Tại Dã không có kiên nhẫn lắm, sau khi mua sắm vẫn sắp xếp đưa con đi chơi.
Cung thiếu nhi gần đó có chủ đề hải dương, có một hồ bơi nhi đồng lớn rất thú vị, anh quyết định dạy bơi cho con ở đó. Hai ngày trước, anh đọc một bài báo, trẻ con chơi ở gần hồ nước chết đuối bỏ mình. Nên anh cảm thấy cần phải tập bơi cho con gái.
Tại Dã mặc quần bơi xuống nước nói với Dư Thiên đang mặc áo tắm hoa nhỏ ngồi xổm bên bờ: “Nhảy xuống.”
Dư Thiên nhìn anh một cái, có hơi do dự nhưng vẫn nhảy xuống. Giống viên đạn đại bác rơi xuống nước, nước văng đầy mặt Tại Dã. Tóc tai Tại Dã ướt nhẹp, nước chảy xuống cả lông mi, đôi mắt anh còn chưa mở, trước tiên phải vớt viên đại bác sắp chìm vào trong nước ra đã.
Tìm được một khu nước nông ít người, Tại Dã đứng ở trong nước, nửa người lộ ra trên mặt nước, đồng thời dùng hai tay nâng thân đứa nhỏ để cô bé nổi trên mặt nước.
Nước gợn sóng nhộn nhạo, Dư Thiên nổi trên mặt nước chậm rãi nhắm hai mắt, nhưng nhanh chóng bị tên đại ca trường vô lương đánh thức: “Tôi bảo nhóc bơi, không phải bảo nhóc ngủ, động tác nhanh lên.”
Dư Thiên có lệ đá chân.
“Còn tay, làm sao mà tay không động.”
Dư Thiên lại có lệ mà vẫy tay.
“Tay và chân phải đong đưa cùng lúc.”
Dư Thiên ở trong nước nhảy múa.
Tại Dã bị nước bắn đầy mặt, chịu đựng 20 phút dạy bơi, cuối cùng dừng lại việc làm tổn thương nhau với con gái phản nghịch.
Trong lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên nghe được một bé trai ngâm mình trong nước nói với mẹ cậu: “Huhu con đi tiểu.”
Tại Dã: “………………..” Mặt anh có hơi xanh, lúc này con gái anh lười nhác nổi trên mặt nước trở nên nhanh nhẹn, xem anh như thân cây mà leo lên ngồi trên vai, ôm đầu anh mà vãy chân, không muốn dính một giọt nước.
Lúc này lại đột nhiên trở nên thông minh.
Tại Dã khuôn mặt anh mét, chở con gái trên vai, im lặng không tiếng độngnhanh chóng ra khỏi hồ nước. Anh quyết định không bao giờ tới nơi này nữa.
Chờ họ về đến nhà, căn nhà lạnh lẽo lúc trước đã thay đổi, mở cửa ra đã rực rỡ sắc màu.
Sau khi đứng ở cửa gần ba phút, Tại Dã bước vào ngôi nhà “thay đổi hoàn toàn” này. Anh rầu rĩ nhặt những túi hàng được đưa đến, chỉnh sửa đồ vật bên trong.
Vừa về đến nhà cô nhóc đã chạy vào phòng, bỏ mặc anh cô dơn cầm chiếc bát gỗ trẻ em mới mua cất vào trong bếp.
Một lúc sau, anh nghe tiếng bước chân, đứa trẻ chạy qua. Cô bé di chuyển chiếc ghế nhựa màu xanh mới mua, dẫm lên đó, đặt một chiếc cốc cạnh bồn rửa.
Tại Dã ngây người khi nhìn thoáng qua, là cái cốc màu vàng mà anh đã giấu trong ngăn tủ.
Chắc là lần trước thu dọn đồ bị cô bé thấy, trẻ con thích lục tung mọi thứ. Tại Dã há mồm muốn nói gì đó, đã thấy cô bé lại lấy cái cốc con vịt màu vàng từ túi hàng đặt ở bên cạnh chiếc ly của anh.
Tại Dã không để ý cô bé bỏ cái ly đó vào xe mua sắm lúc nào.
Dư Thiên vuốt mép bàn, dùng ngón tay ngắn chỉ vào hai chiếc cốc, một lớn một nhỏ: “Cốc màu vàng, cốc màu vàng, của ba của con.”
Tại Dã đột nhiên không nói nên lời.
Đôi mắt cô bé tròn to sáng ngời, phản chiếu hình bóng anh.
Tại Dã đột nhiên ngồi xuống, không nói một lời mà gắt gao ôm cô bé vào trong ngực.
Cộng thêm không phải ngày nào anh cũng về nhà, thường xuyên nửa đêm còn ở bên ngoài, ở quán bar suốt đêm, cùng bạn bè chơi thâu đêm không về, thi thoảng ngủ khách sạn. Ngôi nhà đó với anh mà nói cũng chỉ là nơi đặt chân, không có lý do có thể không trở về.
Một tay anh đẩy xe đẩy, một tay cầm khăn ướt trên kệ, cẩn thận đọc thông tin sản phẩm. Trước kia anh không cảm thấy mấy loại khăn ướt có gì khác nhau, nhưng bây giờ anh biết tìm mua loại nào không có cồn, đủ mềm mại, nếu không mặt con khi lau sẽ bị đỏ.
Bé gái nhỏ ngồi ở trên xe đẩy dịch chân để Tại Dã bỏ đồ vào xe, đồ ngày càng nhiều, cô bé xê xịch một túi khăn giấy lớn, ngồi ở trên đó.
Đột nhiên Tại Dã thấy một đống ghế nhỏ chất ở một góc. Cầm lên cảm nhận, thấy cũng không nặng lắm thì lấy 2 cái.
Bây giờ Dư Thiên đánh răng rửa mặt thì phải dẫm lên ghế mà ghế trong nhà hơi nặng, cô bé khó di chuyển nên đều là do Tại Dã giúp cô bé lấy ra dọn vào. Có đôi khi cô bé muốn lấy đồ ở ngăn tủ hay tủ lạnh cũng phải dùng ghế. Nếu có ghế nhỏ nhẹ thì cũng thuận lợi.
“Ghế màu đỏ hay màu vàng?” Tại Dã hỏi đứa nhỏ ngồi trên xe mua sắm đang ngủ gà ngủ gật.
Dư Thiên nhắm mắt: “Màu xanh.”
Tại Dã: “Con không thể chọn một màu trên tay ba hay sao?”
Dư Thiên: “Màu tím!”
Tại Dã: “………” Càng thêm lo lắng trong tương lai con gái sẽ phản nghịch.
Mua hai xe đồ, thanh toán xong nhờ người giúp đưa về nhà.
Tại Dã thấy trời còn sớm thì chuẩn bị đưa Dư Thiên đến cung thiếu nhi chơi. Anh còn nhớ rõ bạn nữ kia nói không thích ba vì khi còn nhỏ không bao giờ đưa cô ấy ra ngoài chơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên chẳng sợ Tại Dã không có kiên nhẫn lắm, sau khi mua sắm vẫn sắp xếp đưa con đi chơi.
Cung thiếu nhi gần đó có chủ đề hải dương, có một hồ bơi nhi đồng lớn rất thú vị, anh quyết định dạy bơi cho con ở đó. Hai ngày trước, anh đọc một bài báo, trẻ con chơi ở gần hồ nước chết đuối bỏ mình. Nên anh cảm thấy cần phải tập bơi cho con gái.
Tại Dã mặc quần bơi xuống nước nói với Dư Thiên đang mặc áo tắm hoa nhỏ ngồi xổm bên bờ: “Nhảy xuống.”
Dư Thiên nhìn anh một cái, có hơi do dự nhưng vẫn nhảy xuống. Giống viên đạn đại bác rơi xuống nước, nước văng đầy mặt Tại Dã. Tóc tai Tại Dã ướt nhẹp, nước chảy xuống cả lông mi, đôi mắt anh còn chưa mở, trước tiên phải vớt viên đại bác sắp chìm vào trong nước ra đã.
Tìm được một khu nước nông ít người, Tại Dã đứng ở trong nước, nửa người lộ ra trên mặt nước, đồng thời dùng hai tay nâng thân đứa nhỏ để cô bé nổi trên mặt nước.
Nước gợn sóng nhộn nhạo, Dư Thiên nổi trên mặt nước chậm rãi nhắm hai mắt, nhưng nhanh chóng bị tên đại ca trường vô lương đánh thức: “Tôi bảo nhóc bơi, không phải bảo nhóc ngủ, động tác nhanh lên.”
Dư Thiên có lệ đá chân.
“Còn tay, làm sao mà tay không động.”
Dư Thiên lại có lệ mà vẫy tay.
“Tay và chân phải đong đưa cùng lúc.”
Dư Thiên ở trong nước nhảy múa.
Tại Dã bị nước bắn đầy mặt, chịu đựng 20 phút dạy bơi, cuối cùng dừng lại việc làm tổn thương nhau với con gái phản nghịch.
Trong lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên nghe được một bé trai ngâm mình trong nước nói với mẹ cậu: “Huhu con đi tiểu.”
Tại Dã: “………………..” Mặt anh có hơi xanh, lúc này con gái anh lười nhác nổi trên mặt nước trở nên nhanh nhẹn, xem anh như thân cây mà leo lên ngồi trên vai, ôm đầu anh mà vãy chân, không muốn dính một giọt nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này lại đột nhiên trở nên thông minh.
Tại Dã khuôn mặt anh mét, chở con gái trên vai, im lặng không tiếng độngnhanh chóng ra khỏi hồ nước. Anh quyết định không bao giờ tới nơi này nữa.
Chờ họ về đến nhà, căn nhà lạnh lẽo lúc trước đã thay đổi, mở cửa ra đã rực rỡ sắc màu.
Sau khi đứng ở cửa gần ba phút, Tại Dã bước vào ngôi nhà “thay đổi hoàn toàn” này. Anh rầu rĩ nhặt những túi hàng được đưa đến, chỉnh sửa đồ vật bên trong.
Vừa về đến nhà cô nhóc đã chạy vào phòng, bỏ mặc anh cô dơn cầm chiếc bát gỗ trẻ em mới mua cất vào trong bếp.
Một lúc sau, anh nghe tiếng bước chân, đứa trẻ chạy qua. Cô bé di chuyển chiếc ghế nhựa màu xanh mới mua, dẫm lên đó, đặt một chiếc cốc cạnh bồn rửa.
Tại Dã ngây người khi nhìn thoáng qua, là cái cốc màu vàng mà anh đã giấu trong ngăn tủ.
Chắc là lần trước thu dọn đồ bị cô bé thấy, trẻ con thích lục tung mọi thứ. Tại Dã há mồm muốn nói gì đó, đã thấy cô bé lại lấy cái cốc con vịt màu vàng từ túi hàng đặt ở bên cạnh chiếc ly của anh.
Tại Dã không để ý cô bé bỏ cái ly đó vào xe mua sắm lúc nào.
Dư Thiên vuốt mép bàn, dùng ngón tay ngắn chỉ vào hai chiếc cốc, một lớn một nhỏ: “Cốc màu vàng, cốc màu vàng, của ba của con.”
Tại Dã đột nhiên không nói nên lời.
Đôi mắt cô bé tròn to sáng ngời, phản chiếu hình bóng anh.
Tại Dã đột nhiên ngồi xuống, không nói một lời mà gắt gao ôm cô bé vào trong ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro