Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Tại Dã ôm chặt lấy đứa trẻ. Đây là một đứa trẻ không rõ nguồn gốc. Bởi vì sự xuất hiện của cô bé, anh đã trải qua một thời gian lộn xộn, đến nay còn phải đang làm quen với sự tồn tại của cô bé. Đôi khi trong lòng vô cùng lo lắng, anh ước đứa trẻ này không tồn tại.
Nhưng vào lúc này, anh và đứa nhỏ này đã thành một gia đình mới. Giống như mẹ anh, anh đã tìm thấy một ngôi nhà mới của riêng mình.
Trong gia đình này, anh không còn là đứa trẻ bị bỏ rơi cần người bảo vệ mà trở thành người bảo vệ của đứa trẻ khác.
Anh sẽ không bao giờ là loại cha mẹ bỏ rơi con cái mình.
Dư Thiên chỉ mới hai tuổi, thậm chí không thể có nhiều kí ức trong đầu để biết cảm xúc đột ngột tới của ba mình. Cô bé không biết tại sao dùng chiếc cốc mình thích, anh lại bỗng dưng trở nên thân thiết như vậy.
Chỉ một lúc sau, áo bông lọt gió này lại giãy giụa, cô bé cảm thấy ôm quá chặt không thoải mái.
Cảm thấy tóc trên đầu bị kéo đau, Tại Dã cuối cùng cũng bình phục cảm xúc phức tạp của mình, buông đứa trẻ đang nhe răng múa vuốt ra.
Đứa bé ngây thơ nhìn anh, cầm ly con vịt mùa vàng nói: “Đổ sữa chua vào.”
Bây giờ sữa chua đã thay thế Coca trở thành thức uống được yêu thích của cô bé.
Tại Dã: “……….” Anh cầm ly con vịt màu vàng của cô bé rửa sạch sau đó đổ cho cô bé hơn nửa cốc sữa chua.
Dư Thiên nhìn nhưng cô bé có vẻ không hài lòng lắm, cầm lấy hộp sửa chua.
Tại Dã: “Uống hết hãy rót tiếp, đầy quá sẽ tràn ra ngoài…”
Dư Thiên không phải rót vào ly con vịt của mình, mà rót vào ly màu vàng được làm thủ công của anh. Hai cái ly đều đựng sữa chua, lúc này cô bé mới vừa lòng, cầm lấy ly con vịt vàng lung tung chạm vào ly vàng kia, lớn tiếng nói: “Cụng ly!”
Tại Dã dựa vào bàn nấu ăn, không nói nên lời trong giây lát, cầm ly sữa chua kia, uống một ngụm. Chẳng sợ ly này chưa rửa sạch, anh vẫn yên lặng uống hết cốc sữa chua mà cái áo bông lọt gió này hiếu kính.
Ngày cuối tuần trôi qua nhanh chóng, Tại Dã lại đi học. Tạm thời Dư Thiên vẫn ở bên chỗ quán bar.
Vốn dĩ Tại Dã nghĩ rằng nếu Lý Tụ không đồng ý, cứ để dì Ngô thử ở nhà chăm cô bé một ngày trước xem sao, anh gắn camera ở trong phòng, có thể xem trực tiếp trên điện thoại, ít nhiều có sự đảm bảo.
Ai nghĩ tới khi gọi điện thoại cho Lý Tụ, anh ấy giả vờ nói câu “Ai, thật là phiền.” Sau đó không đợi Tại Dã nói câu tiếp đã đồng ý luôn: “Đưa đến đây, anh lại xem giúp em một thời gian.”
Tại Dã: “………” Rõ ràng giọng nói rất thích thú.
Hôm thứ hai, Dư Thiên không có tinh thần, dù chỉ là một đứa trẻ chưa cần đi học đi làm nhưng đồng hồ sinh học dường như vẫn hoạt động trong cơ thể, khiến cả người mệt mỏi không muốn di chuyển.
Vì vậy vào ngày này, cô bé ngồi xem phim trong phòng chiếu phim ở quán bar. Phòng này có màn hình cực lớn, chỗ ngồi thoải mái, còn có đồ uống đồ ăn vặt được đưa tới đầy đủ. Lý Tụ không hay dùng phòng này nhưng em họ anh ấy Lương Hạo Khinh lại thường xuyên dẫn bạn bè đến xem phim.
Hôm nay nơi này bị Dư Thiên chiếm đóng, Lý Tụ chọn phim, chọn đi chọn lại, cô bé chờ đến mức buồn ngủ rồi, anh ấy mới chọn xong một bộ điện ảnh tình yêu tuổi trẻ.
“Phim "Bức thư tình đầu tiên" nam chính là đại ca trong trường, thế nào, nhìn giống ba của cháu không?”
Trên màn ảnh, nam sinh không mặc quần áo nghiêm chỉnh, đeo khuyên tai, nhuộm tóc, vẻ mặt rất thiếu đánh, không có chút nào giống Tại Dã.
Lý Tụ ngồi bên cạnh Dư Thiên, nhìn bức ảnh trên màn hình nói với cô bé: “Ba con hai năm trước vì phản nghịch cũng nhuộm tóc, sau đó bị chủ nhiệm giáo dục gọi lên 3 lần, nói tới phiền nên nhuộm lại màu đen luôn. Cậu ấy trước kia cũng đeo khuyên tai, còn muốn ngầu chỉ đeo một bên… ây con xem, chính là kiểu ngầu này, vừa nhấc cằm, ai cũng không thích nổi ha ha ha!’’
Tên đại ca trường trên màn ảnh bước đi trên hành lang, có các cô gái đang điên cuồng la hét, hình ảnh đầy hơi thở thiếu nữ.
Ngay sau đó, anh ta bị một cô gái với khuôn mặt đỏ bừng chặn lại, tỏ tình ngày tại chỗ, đại ca nhìn cô gái kiêu ngạo khinh bỉ nói: “Cô là ai?”
Hệ thống 65 bị ám ảnh không thể giải thích được với thể loại cốt truyện này, lúc này, nó không ngừng lập lòe và bày tỏ ý kiến của mình: [Nữ chính chưa xuất hiện, nữ chính vừa kiên cường vừa thánh thiện, chờ lát nữa cô ấy sẽ va vào đại ca ở chỗ rẽ, còn cầm sữa bò hắt lên trên người đại ca! Kịch bản kinh điển, tiếp xúc chân tay tạo ra tia lửa tình yêu! Hu hu thật tốt! ]
Lý Tụ ở bên cạnh còn lải nhải: “Ba cháu đẹp trai hơn anh chàng này, không biết ở trường có bạn gái không, Tiểu Thiên, nếu ba cháu có bạn gái, cháu sẽ có mẹ kế, Tiển Thiên à, đến lúc đó cháu làm sao bây giờ!”
Anh ấy lập tức suy nghĩ rất xa, đột nhiên lo lắng thay đứa nhỏ này.
Ngồi ở ghế to rộng mềm mại, Dư Thiên xem nhẹ âm thanh một trái một phải, uống sữa chua xem phim.
Nhưng vào lúc này, anh và đứa nhỏ này đã thành một gia đình mới. Giống như mẹ anh, anh đã tìm thấy một ngôi nhà mới của riêng mình.
Trong gia đình này, anh không còn là đứa trẻ bị bỏ rơi cần người bảo vệ mà trở thành người bảo vệ của đứa trẻ khác.
Anh sẽ không bao giờ là loại cha mẹ bỏ rơi con cái mình.
Dư Thiên chỉ mới hai tuổi, thậm chí không thể có nhiều kí ức trong đầu để biết cảm xúc đột ngột tới của ba mình. Cô bé không biết tại sao dùng chiếc cốc mình thích, anh lại bỗng dưng trở nên thân thiết như vậy.
Chỉ một lúc sau, áo bông lọt gió này lại giãy giụa, cô bé cảm thấy ôm quá chặt không thoải mái.
Cảm thấy tóc trên đầu bị kéo đau, Tại Dã cuối cùng cũng bình phục cảm xúc phức tạp của mình, buông đứa trẻ đang nhe răng múa vuốt ra.
Đứa bé ngây thơ nhìn anh, cầm ly con vịt mùa vàng nói: “Đổ sữa chua vào.”
Bây giờ sữa chua đã thay thế Coca trở thành thức uống được yêu thích của cô bé.
Tại Dã: “……….” Anh cầm ly con vịt màu vàng của cô bé rửa sạch sau đó đổ cho cô bé hơn nửa cốc sữa chua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Thiên nhìn nhưng cô bé có vẻ không hài lòng lắm, cầm lấy hộp sửa chua.
Tại Dã: “Uống hết hãy rót tiếp, đầy quá sẽ tràn ra ngoài…”
Dư Thiên không phải rót vào ly con vịt của mình, mà rót vào ly màu vàng được làm thủ công của anh. Hai cái ly đều đựng sữa chua, lúc này cô bé mới vừa lòng, cầm lấy ly con vịt vàng lung tung chạm vào ly vàng kia, lớn tiếng nói: “Cụng ly!”
Tại Dã dựa vào bàn nấu ăn, không nói nên lời trong giây lát, cầm ly sữa chua kia, uống một ngụm. Chẳng sợ ly này chưa rửa sạch, anh vẫn yên lặng uống hết cốc sữa chua mà cái áo bông lọt gió này hiếu kính.
Ngày cuối tuần trôi qua nhanh chóng, Tại Dã lại đi học. Tạm thời Dư Thiên vẫn ở bên chỗ quán bar.
Vốn dĩ Tại Dã nghĩ rằng nếu Lý Tụ không đồng ý, cứ để dì Ngô thử ở nhà chăm cô bé một ngày trước xem sao, anh gắn camera ở trong phòng, có thể xem trực tiếp trên điện thoại, ít nhiều có sự đảm bảo.
Ai nghĩ tới khi gọi điện thoại cho Lý Tụ, anh ấy giả vờ nói câu “Ai, thật là phiền.” Sau đó không đợi Tại Dã nói câu tiếp đã đồng ý luôn: “Đưa đến đây, anh lại xem giúp em một thời gian.”
Tại Dã: “………” Rõ ràng giọng nói rất thích thú.
Hôm thứ hai, Dư Thiên không có tinh thần, dù chỉ là một đứa trẻ chưa cần đi học đi làm nhưng đồng hồ sinh học dường như vẫn hoạt động trong cơ thể, khiến cả người mệt mỏi không muốn di chuyển.
Vì vậy vào ngày này, cô bé ngồi xem phim trong phòng chiếu phim ở quán bar. Phòng này có màn hình cực lớn, chỗ ngồi thoải mái, còn có đồ uống đồ ăn vặt được đưa tới đầy đủ. Lý Tụ không hay dùng phòng này nhưng em họ anh ấy Lương Hạo Khinh lại thường xuyên dẫn bạn bè đến xem phim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay nơi này bị Dư Thiên chiếm đóng, Lý Tụ chọn phim, chọn đi chọn lại, cô bé chờ đến mức buồn ngủ rồi, anh ấy mới chọn xong một bộ điện ảnh tình yêu tuổi trẻ.
“Phim "Bức thư tình đầu tiên" nam chính là đại ca trong trường, thế nào, nhìn giống ba của cháu không?”
Trên màn ảnh, nam sinh không mặc quần áo nghiêm chỉnh, đeo khuyên tai, nhuộm tóc, vẻ mặt rất thiếu đánh, không có chút nào giống Tại Dã.
Lý Tụ ngồi bên cạnh Dư Thiên, nhìn bức ảnh trên màn hình nói với cô bé: “Ba con hai năm trước vì phản nghịch cũng nhuộm tóc, sau đó bị chủ nhiệm giáo dục gọi lên 3 lần, nói tới phiền nên nhuộm lại màu đen luôn. Cậu ấy trước kia cũng đeo khuyên tai, còn muốn ngầu chỉ đeo một bên… ây con xem, chính là kiểu ngầu này, vừa nhấc cằm, ai cũng không thích nổi ha ha ha!’’
Tên đại ca trường trên màn ảnh bước đi trên hành lang, có các cô gái đang điên cuồng la hét, hình ảnh đầy hơi thở thiếu nữ.
Ngay sau đó, anh ta bị một cô gái với khuôn mặt đỏ bừng chặn lại, tỏ tình ngày tại chỗ, đại ca nhìn cô gái kiêu ngạo khinh bỉ nói: “Cô là ai?”
Hệ thống 65 bị ám ảnh không thể giải thích được với thể loại cốt truyện này, lúc này, nó không ngừng lập lòe và bày tỏ ý kiến của mình: [Nữ chính chưa xuất hiện, nữ chính vừa kiên cường vừa thánh thiện, chờ lát nữa cô ấy sẽ va vào đại ca ở chỗ rẽ, còn cầm sữa bò hắt lên trên người đại ca! Kịch bản kinh điển, tiếp xúc chân tay tạo ra tia lửa tình yêu! Hu hu thật tốt! ]
Lý Tụ ở bên cạnh còn lải nhải: “Ba cháu đẹp trai hơn anh chàng này, không biết ở trường có bạn gái không, Tiểu Thiên, nếu ba cháu có bạn gái, cháu sẽ có mẹ kế, Tiển Thiên à, đến lúc đó cháu làm sao bây giờ!”
Anh ấy lập tức suy nghĩ rất xa, đột nhiên lo lắng thay đứa nhỏ này.
Ngồi ở ghế to rộng mềm mại, Dư Thiên xem nhẹ âm thanh một trái một phải, uống sữa chua xem phim.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro