Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Trong một lúc, không ai dám khen ngợi đứa nhỏ nữa, Tại Dã bế cô bé đi qua đám đông. Chỉ cần anh quay về đây liền cảm thấy tâm tình không vui.
Phát hiện đứa nhỏ trong lòng ngực đang ngửa đầu nhìn xem anh, Tại Dã xoa xoa đầu cô bé.
Lý Tụ cũng ở trong bữa tiệc này, anh ấy là người thích náo nhiệt, ngoài ra nhà họ Lý và nhà họ Ôn cũng có quan hệ tốt.
Người khác không dám đến gần đại thiếu gia đang giận, anh ấy lại sớm thành thói quen, đi lên phía trước trêu chọc: “Dã à, hôm nay em có tính tình tốt vậy, anh còn nghĩ rằng em sẽ dùng một chân đá bay cậu ta.”
Tại Dã chỉ vào đứa bé trong ngực đang nhìn xung quanh, Lý Tụ hiểu, cười nói: “Hóa ra là sợ dọa Tiểu Thiên.”
Anh ấy không khỏi cảm thán: “Em trai Tiểu Dã càng ngày càng ra dáng người ba tốt.”
Bí thư Trác lúc này đến gần: “Đại thiếu gia, ông chủ ở tầng trên chờ cậu.”
Tại Dã đưa Dư Thiên cho Lý Tụ, xoa xoa đầu cô bé, sau đó mới lên tầng trên.
Đây là nơi anh lớn lên, đúng ra phải rất quen thuộc nhưng hiện tại xem lại có phần xa lạ. Thảm, tranh treo tường, trang trí đều đã thay đổi.
Mở cửa phòng làm việc, Tại Diên tiên sinh ngồi đó xoa trán, vừa thấy anh đã nói: “Lúc nãy ở dưới lầu con lại gây sự gì….”
Còn chưa nói xong, Tại Dã ngắt lời ông: “Con đi đây?”
“Thôi thôi!” Tại Diên tức giận mà dừng câu chuyện, không nhắc lại chuyện này nữa.
Ông thu thập giấy tờ: “Ba chuẩn bị cho Tiểu Thiên ít đồ, con chắc cũng biết.”
Tại Dã: “ Ba cho rằng hôm nay tại sao con lại đến đây.”
Anh rốt cuộc làm thế nào mà mỗi câu nói đều làm ông tức gận? Tại Diên nặng nề nhìn Tại Dã: “Ba vẫn luôn cho rằng con còn nhỏ nên phản nghịch, nhưng là bây giờ con cũng đã có con gái, chắc là có thể cảm nhận được làm ba vất vả như thế nào. Cũng càng biết được trách nhiệm của người làm ba.”
Tại Dã: Chính ba còn không hiểu đừng dạy con.”
Trong nháy mắt Tại Diên muốn đuổi anh đi.
Ông đặt bút trên tay xuống, giọng nghiêm khắc: “Con vẫn luôn quậy phá, con đã nghĩ sau này sẽ làm gì chưa? Học không lo học, ở trường làm lưu manh, tính tình kém, chuyện đối nhân xử thế còn thua Thịnh Vũ, như vậy về sau sao ba dám giao công ty cho con? Về sau con có thể cho con gái con thứ gì?”
Tại Dã cười nhạo một tiếng: “Ba yên tâm, về sau thứ con để lại cho con gái con chắc chắn sẽ nhiều hơn so ba để lại cho con trai ba. Hôm nay con đến không phải để nghe ba giáo huấn con, năm đó nên giáo dục không giáo dục, hiện tại đã chậm. Ba nếu không có gì muốn nói, thì đưa đồ để chúng con rời đi, con gái con giống con, không quen ở chỗ này.” Anh đi đến trước bàn, lật lấy đống giấy chuyển nhượng cổ phần.
Tại Diên tức giận đến mất khống chế, trên trán nổi gân xanh: “Sao con lại nói chuyện như vậy với ba! Có tin ba khiến cho con đến đây không công hay không.”
Tại Dã: “Nếu ba tiếc không cho thì thôi, biết sớm ba không có hào phóng chủ động tặng đồ cho con mà. Bọn con đi đây.”
Ông Tại Diên tức giận mắng to: “Đồ hỗn trướng này, quay lại đây!”
Đôi cha con trên tầng châm chọc lẫn nhau, dưới lầu Lý Tụ ôm Dư Thiên đi qua đại sảnh.
Tại Dã không ở đây, một ít khách khứa mới dám đi lên vây xung quanh xem đứa nhỏ trong ngực Lý Tụ, người nhìn thấy cô bé đều sẽ nói một câu: “Giống ba cô bé thật!”
Từng gương mặt xa lạ thò lại gần, Dư Thiên không hiện vẻ mặt sợ hãi nhưng cũng không hề hé miệng, chỉ nhìn bọn họ. Lý Tụ sợ cô bé bị dọa đến, dẫn theo cô bé đi lấy bánh kem nhỏ, lại đến trước mặt người quen.
Mấy người lần trước đến quán bar chơi với cô bé hôm nay cũng ở đây, nhóm người này ngồi ở trên sô pha nói chuyện tình yêu nam nữ, thấy Lý Tụ ôm cô bé đến đây, rất hưng phấn.
“Đến đây, để tôi ôm!”
“Cút đi, cậu biết ôm trẻ con sao, để tôi tới!”
Cũng có người lần đầu tiên thấy Dư Thiên nêm từ chối: “Cậu đừng đưa cô bé đến đây, cô bé có khóc không, tôi rất sợ trẻ con.”
“Sợ gì, chơi với trẻ con vui mà.”
Lý Tụ đuổi một thanh niên ngồi một mình trên ghế đơn đi, đặt Dư Thiên ngồi trên đó.
Dư Thiên ôm bánh kem nhỏ, mặc kệ người khác, nói với người quen thuộc nhất là Lý Tụ: “Uống sữa chua!”
Lý Tụ: “Bác đi đâu tìm sữa chua cho cháu….thôi được rồi, cháu ngồi đây chờ một lát, bác đi tìm xem có không.”
Thấy anh ấy đi rồi, Dư Thiên ngồi trên sô pha, hự hự cố gắng bóc bánh kem, nhưng cô bé nỗ lực rất lâu, vỏ bọc bánh kem tinh xảo lại chắc, không mở được. Không có cách nào khác, cô bé nhìn lướt những gương mặt xung quanh để tìm người quen, thấy một người quen mắt nhất, đưa bánh kem cho anh ấy: “Mở giúp cháu với.”
Người đó nhận bánh kem cười ha ha: “Nhìn thấy không, cô bé nhớ tôi.”
Lúc này, mấy cô gái trẻ tuổi cũng đến nơi này, các cô ấy quen với nhóm con nhà giàu này, có người mở miệng nói: “Sao đều ngồi đây, Tại Dã đến không?”
“Đến lâu rồi, đang nói chuyện với ba trên tầng.”
“A, có trẻ con, đây là con gái của Tại Dã à?”
Một đám cô gái không lớn vây quanh Dư Thiên.
“Ê, cô bé lớn lên đáng yêu thế, giống y xì Tại Dã! Linh Tê nói xem đúng không!”
“……Ừ.” Trình Linh Tê nắm chặt túi xách trong tay, nhìn Dư Thiên, biểu tình rất phức tạp.
Mọi người không nhìn thấy điểm sáng ở trên đầu Dư Thiên điên cuồng lập lòe: [Đến rồi, cảnh tượng nhà giàu kinh điển, nữ phụ ác độc gây khó dễ! Tiểu thư con nhà giàu môn đăng hộ đối với nam chính, xem như thanh mai trúc mã! Nếu không phải nữ chính từ trên trời rớt xuống, bọn họ sẽ đính hôn. Nữ phụ không hài lòng, ghen ghét nữ chính, lăng mạ khó xử nữ chính. Nam chính từ trên trời rơi xuống cứu nữ chính, vả mặt nữ phụ ác độc----]
[Nhưng mà hôm nay chắc chắn không nhìn thấy cảnh này--] Giọng hệ thống nhỏ lại.
Phát hiện đứa nhỏ trong lòng ngực đang ngửa đầu nhìn xem anh, Tại Dã xoa xoa đầu cô bé.
Lý Tụ cũng ở trong bữa tiệc này, anh ấy là người thích náo nhiệt, ngoài ra nhà họ Lý và nhà họ Ôn cũng có quan hệ tốt.
Người khác không dám đến gần đại thiếu gia đang giận, anh ấy lại sớm thành thói quen, đi lên phía trước trêu chọc: “Dã à, hôm nay em có tính tình tốt vậy, anh còn nghĩ rằng em sẽ dùng một chân đá bay cậu ta.”
Tại Dã chỉ vào đứa bé trong ngực đang nhìn xung quanh, Lý Tụ hiểu, cười nói: “Hóa ra là sợ dọa Tiểu Thiên.”
Anh ấy không khỏi cảm thán: “Em trai Tiểu Dã càng ngày càng ra dáng người ba tốt.”
Bí thư Trác lúc này đến gần: “Đại thiếu gia, ông chủ ở tầng trên chờ cậu.”
Tại Dã đưa Dư Thiên cho Lý Tụ, xoa xoa đầu cô bé, sau đó mới lên tầng trên.
Đây là nơi anh lớn lên, đúng ra phải rất quen thuộc nhưng hiện tại xem lại có phần xa lạ. Thảm, tranh treo tường, trang trí đều đã thay đổi.
Mở cửa phòng làm việc, Tại Diên tiên sinh ngồi đó xoa trán, vừa thấy anh đã nói: “Lúc nãy ở dưới lầu con lại gây sự gì….”
Còn chưa nói xong, Tại Dã ngắt lời ông: “Con đi đây?”
“Thôi thôi!” Tại Diên tức giận mà dừng câu chuyện, không nhắc lại chuyện này nữa.
Ông thu thập giấy tờ: “Ba chuẩn bị cho Tiểu Thiên ít đồ, con chắc cũng biết.”
Tại Dã: “ Ba cho rằng hôm nay tại sao con lại đến đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh rốt cuộc làm thế nào mà mỗi câu nói đều làm ông tức gận? Tại Diên nặng nề nhìn Tại Dã: “Ba vẫn luôn cho rằng con còn nhỏ nên phản nghịch, nhưng là bây giờ con cũng đã có con gái, chắc là có thể cảm nhận được làm ba vất vả như thế nào. Cũng càng biết được trách nhiệm của người làm ba.”
Tại Dã: Chính ba còn không hiểu đừng dạy con.”
Trong nháy mắt Tại Diên muốn đuổi anh đi.
Ông đặt bút trên tay xuống, giọng nghiêm khắc: “Con vẫn luôn quậy phá, con đã nghĩ sau này sẽ làm gì chưa? Học không lo học, ở trường làm lưu manh, tính tình kém, chuyện đối nhân xử thế còn thua Thịnh Vũ, như vậy về sau sao ba dám giao công ty cho con? Về sau con có thể cho con gái con thứ gì?”
Tại Dã cười nhạo một tiếng: “Ba yên tâm, về sau thứ con để lại cho con gái con chắc chắn sẽ nhiều hơn so ba để lại cho con trai ba. Hôm nay con đến không phải để nghe ba giáo huấn con, năm đó nên giáo dục không giáo dục, hiện tại đã chậm. Ba nếu không có gì muốn nói, thì đưa đồ để chúng con rời đi, con gái con giống con, không quen ở chỗ này.” Anh đi đến trước bàn, lật lấy đống giấy chuyển nhượng cổ phần.
Tại Diên tức giận đến mất khống chế, trên trán nổi gân xanh: “Sao con lại nói chuyện như vậy với ba! Có tin ba khiến cho con đến đây không công hay không.”
Tại Dã: “Nếu ba tiếc không cho thì thôi, biết sớm ba không có hào phóng chủ động tặng đồ cho con mà. Bọn con đi đây.”
Ông Tại Diên tức giận mắng to: “Đồ hỗn trướng này, quay lại đây!”
Đôi cha con trên tầng châm chọc lẫn nhau, dưới lầu Lý Tụ ôm Dư Thiên đi qua đại sảnh.
Tại Dã không ở đây, một ít khách khứa mới dám đi lên vây xung quanh xem đứa nhỏ trong ngực Lý Tụ, người nhìn thấy cô bé đều sẽ nói một câu: “Giống ba cô bé thật!”
Từng gương mặt xa lạ thò lại gần, Dư Thiên không hiện vẻ mặt sợ hãi nhưng cũng không hề hé miệng, chỉ nhìn bọn họ. Lý Tụ sợ cô bé bị dọa đến, dẫn theo cô bé đi lấy bánh kem nhỏ, lại đến trước mặt người quen.
Mấy người lần trước đến quán bar chơi với cô bé hôm nay cũng ở đây, nhóm người này ngồi ở trên sô pha nói chuyện tình yêu nam nữ, thấy Lý Tụ ôm cô bé đến đây, rất hưng phấn.
“Đến đây, để tôi ôm!”
“Cút đi, cậu biết ôm trẻ con sao, để tôi tới!”
Cũng có người lần đầu tiên thấy Dư Thiên nêm từ chối: “Cậu đừng đưa cô bé đến đây, cô bé có khóc không, tôi rất sợ trẻ con.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sợ gì, chơi với trẻ con vui mà.”
Lý Tụ đuổi một thanh niên ngồi một mình trên ghế đơn đi, đặt Dư Thiên ngồi trên đó.
Dư Thiên ôm bánh kem nhỏ, mặc kệ người khác, nói với người quen thuộc nhất là Lý Tụ: “Uống sữa chua!”
Lý Tụ: “Bác đi đâu tìm sữa chua cho cháu….thôi được rồi, cháu ngồi đây chờ một lát, bác đi tìm xem có không.”
Thấy anh ấy đi rồi, Dư Thiên ngồi trên sô pha, hự hự cố gắng bóc bánh kem, nhưng cô bé nỗ lực rất lâu, vỏ bọc bánh kem tinh xảo lại chắc, không mở được. Không có cách nào khác, cô bé nhìn lướt những gương mặt xung quanh để tìm người quen, thấy một người quen mắt nhất, đưa bánh kem cho anh ấy: “Mở giúp cháu với.”
Người đó nhận bánh kem cười ha ha: “Nhìn thấy không, cô bé nhớ tôi.”
Lúc này, mấy cô gái trẻ tuổi cũng đến nơi này, các cô ấy quen với nhóm con nhà giàu này, có người mở miệng nói: “Sao đều ngồi đây, Tại Dã đến không?”
“Đến lâu rồi, đang nói chuyện với ba trên tầng.”
“A, có trẻ con, đây là con gái của Tại Dã à?”
Một đám cô gái không lớn vây quanh Dư Thiên.
“Ê, cô bé lớn lên đáng yêu thế, giống y xì Tại Dã! Linh Tê nói xem đúng không!”
“……Ừ.” Trình Linh Tê nắm chặt túi xách trong tay, nhìn Dư Thiên, biểu tình rất phức tạp.
Mọi người không nhìn thấy điểm sáng ở trên đầu Dư Thiên điên cuồng lập lòe: [Đến rồi, cảnh tượng nhà giàu kinh điển, nữ phụ ác độc gây khó dễ! Tiểu thư con nhà giàu môn đăng hộ đối với nam chính, xem như thanh mai trúc mã! Nếu không phải nữ chính từ trên trời rớt xuống, bọn họ sẽ đính hôn. Nữ phụ không hài lòng, ghen ghét nữ chính, lăng mạ khó xử nữ chính. Nam chính từ trên trời rơi xuống cứu nữ chính, vả mặt nữ phụ ác độc----]
[Nhưng mà hôm nay chắc chắn không nhìn thấy cảnh này--] Giọng hệ thống nhỏ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro