Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Sau khi vui vẻ tự do nửa giờ, anh không nhịn được lấy di động ra nhìn camera. Ở trong video, phòng ngủ vẫn duy trì như lúc anh rời đi, trên giường nổi lên bọc nhỏ, đầu đứa nhỏ lộ ra ngoài chăn mỏng.

Những thanh niên mới bắt đầu cuộc sống về đêm. Tại Dã ngửi được mùi khói lửa, tìm được các đàn em đang uống bia ngồi chờ thịt nướng.

Anh đi đến ngồi vào ghế trống, những người khác chào hỏi anh nhiệt tình.

“Anh Dã, dạo này anh bận gì mà không có thời gian đi chơi.”

“Anh Dã, hôm nay thâu đêm đi!”

“Anh Dã chơi game đi!”

Tại Dã tùy ý trả lời họ, một tay mở lon bia lạnh băng, uống hai ngụm, thả lỏng thở ra một hơi.

Sau hơn mười phút ăn uống, Tại Dã lại cầm di động nhìn camera theo dõi.

Tại Dã: “………….”

Đột nhiên anh phun ra một ngụm bia, đặt lon bia xuống, cầm di động nhìn kĩ camera. Bọc chăn trên giường của đứa nhỏ đã biến mất!

Đèn phòng vệ sinh không sáng, chắc không ở bên trong. Anh lại xem camera phòng khách, phòng bếp, nhưng đều im ắng, căn bẳn không có bóng dáng đứa nhỏ.

“Thị bò chín rồi, mau đến ăn…..Này, anh Dã anh đi đâu!”

Tại Dã đứng dậy vội vàng nói: “Tôi có việc, về trước đây.”

Nói xong người đã đi lướt qua mười mấy bàn ăn đi thẳng đến nơi đậu xe. Nhanh như chớp về đến nhà, Tại Dã vọt vào phòng ngủ, bật đèn. Kéo chăn, trong chăn không có ai cả, dưới gấu bông đầu giường không có, dưới giường cũng không có luôn.

Anh lại tìm một vòng trong phòng vệ sinh, cũng không thấy bóng người. Kéo một loạt ngăn tủ vẫn không thấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tiểu Thiên?”

“Tại Thiên!”

Tại Dã ra khỏi phòng ngủ, tìm một vòng ở phòng khách phòng bếp, không thấy đâu cả. Anh đứng một chỗ, hung hăng nhíu mày, đột nhiên nhớ tới có thể xem lại camera.

Thật là vội đến quên mất.

Lấy di động, xem lại camera. Tại Dã thấy trong video đứa nhỏ đột nhiên tỉnh dậy, ngồi trên giường sau đó bò xuống, đi không vững vào nhà vệ sinh, trong chốc lát lại lảo đảo đi ra. Nhưng mà cô bé không trở lại giường ngủ mà chui vào một góc trong phòng ngủ.

Trong góc đặt con gấu bông cao bốn mét mà Lý Tụ đưa. Con gấu này có thể tích quá lớn, lúc trước chen mãi mới vào cửa được, đặt ở trong góc phòng ngủ, bên cạnh còn một ít thú bông.

Đứa bé nho nhỏ chui vào khe hở con gấu, bị che khuất, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện được, khó trách anh không thấy.

Tại Dã vừa tức vừa buồn cười, có cảm giác sống sót sau tai nạn. Quay trở lại phòng ngủ, ở khe hở thấy hai chân ngắn ngủi béo mềm của cô bé. Con nhóc này ghé vào gấu bông ngủ ngon lành. Tại Dã bế cô bé ra, trong tay nhóc con còn cầm lấy một lỗ tay con thỏ bông.

Tại Dã ngồi xếp bằng dưới đất, thấy cô bé mơ màng tỉnh lại, nhéo mặt cô bé, hung ác hỏi: “Vì sao không lên giường ngủ, lại chạy vào đây.”

Dư Thiên xoa đôi mắt, hít hít mũi, nghe được mùa khói dầu trên người anh, bỗng nhiên nói: “Ăn khuya! Con cũng muốn ăn!”

Tại Dã mắng: “Ăn khuya cái rắm, tôi bị nhóc dọa no rồi!”

Sau lần sợ bóng sợ gió này mấy ngày, Tại Dã lại nhận được lời mời đua xe đường núi của Ninh Tắc Ích. Lâu lắm rồi anh không chạy xe trên đường núi, trong lòng cồn cào muốn đi.

Lần này, anh rút kinh nghiệm lần trước, khóa cửa phòng, tách đám thú bông ở góc phòng ra, cố gắng không để có góc chết camera, lúc này mới lặng lẽ ra ngoài.

Đường núi Hoa Vân Sơn, Hỏa Diễm U Linh biến mất rất lâu lại xuất hiện trở lại.

Tại Dã tràn đầy vui sướng chạy hai vòng, đến điểm cuối anh lấy di động ra xem camera. Đứa nhỏ ngoan ngoãn ngủ trên giường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy anh đứng lại xem di động, Ninh Tắc Ích dừng ở bên người anh: “Cậu xem gì thế?”

Tại Dã đạp một chân trên mặt đất chống xe, cởi mũ bảo hiểm đặt ở trước người, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi bay trong gió. Anh tắt camera, cất di động, đột nhiên nói: “Trẻ con thật phiền toái.”

Để cô bé ở một mình, không trông cô bé thì trong lòng nhớ không nhịn được, luôn lo lắng có chuyện gì xảy ra với cô bé không.

Ninh Tắc Ích nhớ tới mình nghe được mấy tin đồn về con gái Tại Dã, cảm thấy có hứng thú hóng hớt: “Tại Dã, nghe nói cậu có con gái, có phải đứa nhỏ lần trước cậu đưa đến….”

Tại Dã không nghe cậu ta nói xong, đã đội mũ bảo hiểm khởi động xe: “Hôm nay đến đây thôi, tôi về trước.”

Ninh Tắc Ích: “Đậu má, cậu nghe tôi nói xong đã!”

Đèn hai bên đường núi xẹt qua bên cạnh, gió đang gào thét, lùa vào quần áo anh.

Rõ ràng đứa nhỏ còn ngủ ngon giấc trên giường, không có chuyện gì xảy ra nhưng anh vẫn muốn đi về. Thật là nhóc phiền toái.

Về đến nhà, Tại Dã đi đến mép giường, sờ sờ cái ót đen nhánh của cô bé, lật người cho cô bé nằm ngửa. Anh không hiểu vì sao cô bé thích nằm sấp khi ngủ, không cảm thấy khó thở hay sao?

Dư Thiên bị anh lật tỉnh, nhìn anh, có lẽ phát hiện ra lúc nãy anh đi ra ngoài, mơ mơ màng màng mà gọi anh: “Ba.”

“Ừ?” Tại Dã ngồi ở mép giường, nghe được giọng nói yếu ớt, cảm thấy lòng mềm nhũn.

“Con cũng muốn……ăn khuya.” Đứa nhỏ nói.

Trái tim Tại Dã lại cứng lại, thậm chí có hơi nghẹn: “Hôm nay ba không ra ngoài ăn khuya, sao con chỉ biết ăn khuya?”

Đứa nhỏ thì thầm: “Ba, muốn ăn khuya, muốn ăn…..ăn tôm hùm!”

Tại Dã: “Không có tôm hùm, không có ăn khuya, ngủ đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0