Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Lúc trước Tại Dã dẫn theo Dư Thiên đi ra khỏi biệt thự nhà Ôn Linh nữ sĩ, anh đã quyết định sau này không làm phiền đến cuộc sống của gia đình bên mẹ. Đó là một cảm xúc vừa phức tạp vừa kiên định vừa mất mát chán nản.

Nhưng, sau nửa tháng nghỉ hè, Tại Dã nhận được điện thoại từ Ôn Linh nữ sĩ, bà rủ anh dẫn theo con gái cùng đi nghỉ mát, anh không do dự, chưa đến ba giây đồng hồ đã đồng ý.

Kiêu ngạo không chịu đi quấy rầy cuộc sống riêng của mẹ là gì, cảm thấy mình có thể chăm con mà không cần giúp đỡ là gì, đây không phải là chuyện anh sẽ nghĩ đến bây giờ. Hiện tại anh chỉ nghĩ rằng mặc kệ là ai, là người nào cũng được, chỉ cần có người đáng tin tưởng có thể giúp anh trông con, giúp anh có thể tạm thời thoát khỏi địa ngục trông trẻ, thì gì cũng được.

Đều được.

Mặc dù hầu hết thời gian Dư Thiên đều ngoan ngoãn, nhưng mà cô bé cũng chỉ là một đứa nhỏ hai tuổi, nói cách khác, cô bé không nói đạo lý. Khi cô bé muốn gì đó, Tại Dã không thể không cho vì nếu không cho cô bé sẽ khóc. Còn Tại Dã thì không thể khóc cùng cô bé.

Không phải không nghĩ đến việc đánh cô bé, mỗi một phụ huynh bị con cái chọc tức đều sẽ có lúc muốn đánh con một trận, nhưng vào lúc này đứa bé đột nhiên thông minh hơn.

Khi cô bé trề môi muốn khóc lại không khóc, giơ tay muốn ôm một cái, gọi ba. Tại Dã căn bản không nỡ đánh cô bé.

Nếu quát cô bé, cô bé cũng sẽ không chạy, mà chủ động ôm cổ anh, dùng cái đầu nho nhỏ cọ cằm anh, khóc hu hu đáng thương, cơ thể nho nhỏ run rẩy theo tiếng khóc thút thít.

Tại Dã không mắng được nữa.

Đáng thương nam học sinh cấp ba làm ba không có kinh nghiệm chăm con phong phú, bị con gái hai tuổi hung hăng bắt nạt.

Anh phải suy nghĩ đấu trí đấu dũng với cô bé, ví dụ như làm mọi cách không cho cô bé mở tủ lạnh tìm đồ ăn mà hiện tại cô bé không ăn được.

Đôi khi chính anh muốn ăn thức ăn có hương vị nặng chút còn phải tránh cô bé, nếu bị phát hiện cô bé sẽ giống một con mèo nhỏ, đột nhiên xuất hiện từ mọi phía, duỗi tay muốn ăn cùng anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bây giờ con không thể ăn được.” “Ba mua đồ ăn khác cho con.” Lời nói như thế này không thể thuyết phục cô bé, cô bé chỉ sẽ kiên trì bền bỉ nếm thử, sau khi không được thì khóc lóc để đạt được mục đích.

Nếu còn có thể cho là ổn thì nhân dịp anh không chú ý cô bé sẽ tự mở cửa, đi ra ngoài, khiến cho Tại Dã được trải nghiệm cảm giác hết hồn.

Cũng không biết sao mà đứa nhỏ này gan lớn đến vậy, cô bé tự mở cửa, thậm chí còn đi thang máy, nếu không phải dì Ngô vừa mua thức ăn đến đây nấu cơm, thấy được cô bé ở tầng dưới rồi dắt cô bé về. Tại Dã còn không biết cô bé đi ra ngoài lúc nào.

Tóm lại, mới nghỉ hè không bao lâu, Tại Dã đã kiệt sức bởi những chuyện bất ngờ mà cô bé đã gây ra không biết bao nhiêu lần.

Còn việc nấu cơm, cho ăn, tắm rửa,..đều có dì Ngô làm hộ. Tại Dã cảm thấy chỉ là việc dạy cho con biết chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể làm đã khiến anh dùng hết kiên nhẫn của cả đời mình.

Cuộc điện thoại của Ôn Linh nữ sĩ đến rất kịp thời.

Trước khi gọi điện Ôn Linh nữ sĩ đã lo lắng con trai sẽ không đồng ý, bà biết tính cố chấp của cậu, nhưng được chồng ủng hộ bà vẫn thử gọi.

Trong điện thoại bà lải nhải: “Trẻ con ở nhà suốt sẽ không tốt, con bé yêu cầu có bạn chơi cùng, đưa con bé ra ngoài, cùng chơi với bạn cùng tuổi sẽ tốt cho sự trưởng thành của con bé…”

“Được.”

“….Con đồng ý?”

“Vâng, đồng ý.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho đến khi tắt điện thoại, Ôn Linh nữ sĩ vẫn cảm thấy khó tin. Con trai cả đối với bà không thân thiết mà dễ dàng đồng ý đi chơi cùng cả nhà bà.

Nhưng đây là một chuyện không thể nào tốt hơn, đã rất nhiều năm bà không đi du lịch cùng anh rồi.

Lần này, bọn họ không đi xa lắm. Chỉ ở biệt thự gần bờ biển Thượng Hải một thời gian. Lúc trước sức khỏe bà không tốt nên mua biệt thự này để nghỉ dưỡng. Biển Thượng Hải có phong cảnh tuyệt đẹp, có nước biển và bờ cát sạch nhất. Chỗ bãi biển tư nhân này không đông, trẻ con có thể yên tâm vui chơi.

Ngày xuất phát, Ôn Linh nữ sĩ đi đón hai cha con Tại Dã.

Ông bố thiếu niên 18 tuổi thanh xuân ngời ngời, mặc áo thun quần dài đơn giản, xách theo một cái túi, một tay ôm con gái. Cô con gái mặc cái áo thun giống ba, chỉ là áo Tại Dã in một chữ “Được” lớn còn áo trên người trẻ con là hai chữ “Không được.” Hai người còn đội mũ giống nhau, nhìn qua rất thú vị.

Ôn Linh nữ sĩ vui cười hớn hở: “Còn mặc áo đôi cha con nữa, vui thế.”

Sau khi lên xe, đứa bé rất nhanh đã lấy hộp sữa chua từ trong túi ra.

Tại Dã ngăn lại cô bé: “Hôm nay con đã uống nhiều rồi, không được uống nữa.”

Dư Thiên nhìn anh một lát, không bỏ ý định vẫn tiếp tục lục túi.

Tại Dã lôi kéo quần áo cô bé, cho cô bé xem hai chữ phía trên: “Nhìn đây, biết gì đây không? Không được, không được biết không?”

Cô bé lại chỉ vào áo anh: “Được!”

Nhìn bọn họ giao lưu, Ôn Linh rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0