Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Sau khi ném con gái cho người mẹ đáng tin cậy, anh không quản cô bé nữa, anh trực tiếp kéo mũ xuống che mặt, ngủ bù một giấc. Đã lâu rồi anh mới được ngủ yên bình, không cần ngủ được một lúc thì sẽ bị cô bé đánh thức, không cần cảnh giác xem cô bé có làm một số hành vi nguy hiểm không.
Ôn Linh nữ sĩ cảm nhận được sự mệt mỏi của cậu con trai cả, đến nơi, để Tại Dã yên tâm ngủ, bà đưa hai đứa nhỏ đi chơi.
Lộ Lãng chín tuổi lần thứ hai gặp Dư Thiên, Ôn Linh nữ sĩ lại giới thiệu hai đứa nhỏ với nhau một lần nữa. Nhấn mạnh rằng Lộ Lãng là chú nhỏ, nhất định không được bắt nạt cháu gái.
Lộ Lãng đã có ý đồ bắt nạt cô bé nhưng không thành công, không bận tâm đến lời mẹ nói. Cậu ta còn nhớ mối thù cậy đánh ruồi lần trước. Nhân cơ hội mẹ không chú ý cậu làm mặt quỷ về phía Dư Thiên, muốn dọa cô bé.
Dư Thiên lại tò mò cậu bé này làm mặt quỷ, thậm chí cười thành tiếng. Lộ Lãng làm một cái mặt quỷ cô bé sẽ cười một tiếng. Giống như Lộ Lãng cố ý trêu cô bres cười. Lộ Lãng nhận ra chuyện này tức giận đá hạt cát.
Vất vả lắm mới có cơ hội, Lộ Lãng ỷ vào vóc dáng lớn hơn đến gần Dư Thiên, giơ lên nắm đấm muốn dọa cô bé, cậu để sát vào, Dư Thiên đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất, đúng lúc Ôn Linh nữ sĩ quay đầu lại thấy như vậy, nháy mắt nổi giận, đi qua véo lỗ tai Lộ Lãng, mắng cậu một trận.
“Lúc trước mẹ đã nói với con thế nào? Con đã hứa với mẹ cái gì? Con nói đi……….”
Trong âm thanh Lộ Lãng quỷ khóc sói gào, Dư Thiên nghiêm túc ngồi trên bờ cát xúc cát chơi. Mắng Lộ Lãng đủ rồi, Ôn Linh nữ sĩ lớn tiếng gọi chồng đến đưa thằng nhóc gây rối đi xử lí. Quay đầu lại nhìn Dư Thiên, thấy cô bé đã đào một cái hố trên bờ cát. Trên mặt, hai cánh tay béo mập dính đầy cát.
Bà cười một chút: “Ôi, Tiểu Thiên sao lại biến thành con mèo hoa, bà nội đưa cháu đi rửa nhé.”
Ôn Linh nữ sĩ rửa sạch sẽ cho cô bé, cầm một chiếc ô nhỏ che nắng, đưa cô bé đi lại trên thảm cỏ xanh, rồi đến hồ bơi chơi nước một lúc, tiếp theo đi ăn trái cây để bổ sung hơi nước.
Tại Dã đã ngủ đủ đứng dựa ở lan can cầu thang nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn ăn trái cây, rất khó hiểu: “Vì sao ở bên cạnh mẹ con bé lại ngoan như vậy, không gây sự gì hết? Ở chỗ anh Tụ cũng không làm ầm ĩ, còn ở nhà thì quậy tung trời.”
Ôn Linh nữ sĩ cũng cho anh một đĩa trái cây, nghe vậy nói: “Trẻ con thực ra rất thông minh, biết có người quan tâm để ý con bé mới làm nũng, cáu kỉnh làm chuyện xấu, nếu người thân thiết không ở bên cạnh thì sẽ rất ngoan.”
Tại Dã không nói chuyện, cắn một miếng trái cây. Dư Thiên ôm chén nhỏ đến bên cạnh chân anh, một tay lôi ống quần anh: “Đi ra ngoài chơi!”
Ôn Linh nữ sĩ nhìn hai người, biểu tình hiền hòa: “Con xem, lúc nãy Tiểu Thiên không đòi mẹ ra ngoài chơi, thấy con đến mới nói với con, con bé rất quấn con.”
Tại Dã hừ nhẹ một tiếng, không biết muốn biểu đạt ý gì. Nhưng rất nhanh anh đã bế cô bé lên, đưa cô bé đi ra ngoài.
Mặt trời đã không còn gắt lắm, mặt biển phản chiếu ánh đỏ rực rỡ, vàng rực một mảnh.
Chồng Ôn Linh nữ sĩ, Lộ Hỉ Thư tiên sinh dẫn theo con trai Lộ Lãng trở về từ bờ biển, Lộ Lãng rất vui vẻ, giống con khỉ con treo ở trên người ba cậu, trên mặt cười tươi đã không nhớ rõ lúc nãy bị mẹ mắng đến không ngẩng đầu lên được.
Vì thế nên cậu nhóc này lại muốn gây sự với Dư Thiên. Cậu nhóc cũng muốn gây chuyện với Tại Dã nhưng người anh trai này đã sớm không phải là anh trai trong trí nhớ của cậu. Bây giờ anh cao to, cao hơn cả ba cậu, tay to giống như một tát cho thể tát bay cậu, vẻ mặt anh hơi đáng sợ, lúc nhìn chằm chằm cậu làm cậu sợ hãi, trốn sau lưng ba.
Tại Dã chậm rãi bóp bình nước khoáng rỗng đã uống hết từ lúc nãy thành một cục. Nhìn Lộ Lãng trốn đi, anh xem xét có nên đánh cho thằng nhóc này một trận, đánh cho nó biết sợ, tránh cho nó gây sự với con gái anh.
Bình anh vượt qua đêm thứ nhất, ngày hôm sau cả nhà đều ra bờ biển chơi.
Dư Thiên không xuống nước, tay cầm một ly nước trái câu đang uống, Ôn Linh nữ sĩ ngồi bên cạnh cô bé, thoa kem chống nắng trên cánh tay cô bé. Thoa xong một tay không cần phải nhắc, cô bé tự đưa một cánh tay khác ra.
Sau khi chăm sóc tinh tế xong, Ôn Linh nữ sĩ đi cất đồ. Chỉ trong chớp mắt, Lộ Lãng nhân cơ hội đến đây, cậu cầm một nắm cát ném nhanh vào ly nước trái cây của Dư Thiên, đồng thời cười đầy tà ác, chờ mong cô bé tức giận khóc.
Dư Thiên nhìn cái ly, bỗng nhiên giơ tay hất một cái, toàn bộ nước trái cây bắn lên quần Lộ Lãng, quần màu xanh nhanh chóng ướt một mảnh, nhìn qua giống như là đái dầm.
Để ý thấy Lộ Lãng lại gần con gái, Tại Dã vội vàng từ trong biển đi tới, tức giận đến gần, vừa lúc nhìn thấy một màn này. Anh câm lặng, tư thế hắt nước vào người khác của con gái không thể nói là xa lạ, chỉ có điều cô bé giống hệt anh.
Anh chỉ làm một lần động tác này trước mặt cô bé đã bị cô bé học được. Vì sao không học chuyện tốt được, mà mấy chuyện này cô bé học nhanh thế?
Sau khi hắt nước trái cây ra ngoài, nhân lúc Lộ Lãng chưa phản ứng xảy ra chuyện gì, Dư Thiên bỗng nhiên chỉ vào quần cậu nhóc: “Tè dầm.”
Đôi mắt Lộ Lãng mở lớn, lập tức nóng nảy: “Chú không tè, chính cháu hất vào chú.”
Giọng Dư Thiên cực kỳ nghiêm túc: “Đi tè trong quần.”
Lộ Lãng tức giận đến hộc máu, quay đầu thấy Tại Dã không có ý tốt đi đến.
Tại Dã tới, từ trên cao nhìn xuống cậu nhóc, cười nhạo: “Lớn như vậy còn tè dầm, mất mặt quá.”
Một đòn trúng tim.
Lộ Lãng bị oan, tức giận đến lớn tiếng khóc.
Hai cha con hợp tác khiến người tức giận phát khóc, nhàn nhã đi về phía biển.
Ôn Linh nữ sĩ cảm nhận được sự mệt mỏi của cậu con trai cả, đến nơi, để Tại Dã yên tâm ngủ, bà đưa hai đứa nhỏ đi chơi.
Lộ Lãng chín tuổi lần thứ hai gặp Dư Thiên, Ôn Linh nữ sĩ lại giới thiệu hai đứa nhỏ với nhau một lần nữa. Nhấn mạnh rằng Lộ Lãng là chú nhỏ, nhất định không được bắt nạt cháu gái.
Lộ Lãng đã có ý đồ bắt nạt cô bé nhưng không thành công, không bận tâm đến lời mẹ nói. Cậu ta còn nhớ mối thù cậy đánh ruồi lần trước. Nhân cơ hội mẹ không chú ý cậu làm mặt quỷ về phía Dư Thiên, muốn dọa cô bé.
Dư Thiên lại tò mò cậu bé này làm mặt quỷ, thậm chí cười thành tiếng. Lộ Lãng làm một cái mặt quỷ cô bé sẽ cười một tiếng. Giống như Lộ Lãng cố ý trêu cô bres cười. Lộ Lãng nhận ra chuyện này tức giận đá hạt cát.
Vất vả lắm mới có cơ hội, Lộ Lãng ỷ vào vóc dáng lớn hơn đến gần Dư Thiên, giơ lên nắm đấm muốn dọa cô bé, cậu để sát vào, Dư Thiên đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất, đúng lúc Ôn Linh nữ sĩ quay đầu lại thấy như vậy, nháy mắt nổi giận, đi qua véo lỗ tai Lộ Lãng, mắng cậu một trận.
“Lúc trước mẹ đã nói với con thế nào? Con đã hứa với mẹ cái gì? Con nói đi……….”
Trong âm thanh Lộ Lãng quỷ khóc sói gào, Dư Thiên nghiêm túc ngồi trên bờ cát xúc cát chơi. Mắng Lộ Lãng đủ rồi, Ôn Linh nữ sĩ lớn tiếng gọi chồng đến đưa thằng nhóc gây rối đi xử lí. Quay đầu lại nhìn Dư Thiên, thấy cô bé đã đào một cái hố trên bờ cát. Trên mặt, hai cánh tay béo mập dính đầy cát.
Bà cười một chút: “Ôi, Tiểu Thiên sao lại biến thành con mèo hoa, bà nội đưa cháu đi rửa nhé.”
Ôn Linh nữ sĩ rửa sạch sẽ cho cô bé, cầm một chiếc ô nhỏ che nắng, đưa cô bé đi lại trên thảm cỏ xanh, rồi đến hồ bơi chơi nước một lúc, tiếp theo đi ăn trái cây để bổ sung hơi nước.
Tại Dã đã ngủ đủ đứng dựa ở lan can cầu thang nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn ăn trái cây, rất khó hiểu: “Vì sao ở bên cạnh mẹ con bé lại ngoan như vậy, không gây sự gì hết? Ở chỗ anh Tụ cũng không làm ầm ĩ, còn ở nhà thì quậy tung trời.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Linh nữ sĩ cũng cho anh một đĩa trái cây, nghe vậy nói: “Trẻ con thực ra rất thông minh, biết có người quan tâm để ý con bé mới làm nũng, cáu kỉnh làm chuyện xấu, nếu người thân thiết không ở bên cạnh thì sẽ rất ngoan.”
Tại Dã không nói chuyện, cắn một miếng trái cây. Dư Thiên ôm chén nhỏ đến bên cạnh chân anh, một tay lôi ống quần anh: “Đi ra ngoài chơi!”
Ôn Linh nữ sĩ nhìn hai người, biểu tình hiền hòa: “Con xem, lúc nãy Tiểu Thiên không đòi mẹ ra ngoài chơi, thấy con đến mới nói với con, con bé rất quấn con.”
Tại Dã hừ nhẹ một tiếng, không biết muốn biểu đạt ý gì. Nhưng rất nhanh anh đã bế cô bé lên, đưa cô bé đi ra ngoài.
Mặt trời đã không còn gắt lắm, mặt biển phản chiếu ánh đỏ rực rỡ, vàng rực một mảnh.
Chồng Ôn Linh nữ sĩ, Lộ Hỉ Thư tiên sinh dẫn theo con trai Lộ Lãng trở về từ bờ biển, Lộ Lãng rất vui vẻ, giống con khỉ con treo ở trên người ba cậu, trên mặt cười tươi đã không nhớ rõ lúc nãy bị mẹ mắng đến không ngẩng đầu lên được.
Vì thế nên cậu nhóc này lại muốn gây sự với Dư Thiên. Cậu nhóc cũng muốn gây chuyện với Tại Dã nhưng người anh trai này đã sớm không phải là anh trai trong trí nhớ của cậu. Bây giờ anh cao to, cao hơn cả ba cậu, tay to giống như một tát cho thể tát bay cậu, vẻ mặt anh hơi đáng sợ, lúc nhìn chằm chằm cậu làm cậu sợ hãi, trốn sau lưng ba.
Tại Dã chậm rãi bóp bình nước khoáng rỗng đã uống hết từ lúc nãy thành một cục. Nhìn Lộ Lãng trốn đi, anh xem xét có nên đánh cho thằng nhóc này một trận, đánh cho nó biết sợ, tránh cho nó gây sự với con gái anh.
Bình anh vượt qua đêm thứ nhất, ngày hôm sau cả nhà đều ra bờ biển chơi.
Dư Thiên không xuống nước, tay cầm một ly nước trái câu đang uống, Ôn Linh nữ sĩ ngồi bên cạnh cô bé, thoa kem chống nắng trên cánh tay cô bé. Thoa xong một tay không cần phải nhắc, cô bé tự đưa một cánh tay khác ra.
Sau khi chăm sóc tinh tế xong, Ôn Linh nữ sĩ đi cất đồ. Chỉ trong chớp mắt, Lộ Lãng nhân cơ hội đến đây, cậu cầm một nắm cát ném nhanh vào ly nước trái cây của Dư Thiên, đồng thời cười đầy tà ác, chờ mong cô bé tức giận khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Thiên nhìn cái ly, bỗng nhiên giơ tay hất một cái, toàn bộ nước trái cây bắn lên quần Lộ Lãng, quần màu xanh nhanh chóng ướt một mảnh, nhìn qua giống như là đái dầm.
Để ý thấy Lộ Lãng lại gần con gái, Tại Dã vội vàng từ trong biển đi tới, tức giận đến gần, vừa lúc nhìn thấy một màn này. Anh câm lặng, tư thế hắt nước vào người khác của con gái không thể nói là xa lạ, chỉ có điều cô bé giống hệt anh.
Anh chỉ làm một lần động tác này trước mặt cô bé đã bị cô bé học được. Vì sao không học chuyện tốt được, mà mấy chuyện này cô bé học nhanh thế?
Sau khi hắt nước trái cây ra ngoài, nhân lúc Lộ Lãng chưa phản ứng xảy ra chuyện gì, Dư Thiên bỗng nhiên chỉ vào quần cậu nhóc: “Tè dầm.”
Đôi mắt Lộ Lãng mở lớn, lập tức nóng nảy: “Chú không tè, chính cháu hất vào chú.”
Giọng Dư Thiên cực kỳ nghiêm túc: “Đi tè trong quần.”
Lộ Lãng tức giận đến hộc máu, quay đầu thấy Tại Dã không có ý tốt đi đến.
Tại Dã tới, từ trên cao nhìn xuống cậu nhóc, cười nhạo: “Lớn như vậy còn tè dầm, mất mặt quá.”
Một đòn trúng tim.
Lộ Lãng bị oan, tức giận đến lớn tiếng khóc.
Hai cha con hợp tác khiến người tức giận phát khóc, nhàn nhã đi về phía biển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro