Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Khu nước cạn cao nửa người, Dư Thiên được đặt trong một phao bơi nhi đồng hình con vịt màu vàng tươi. Hai bàn chân đung đưa trong nước giống hai chân chèo của con vịt con. Nhưng cô bé đung đưa lung tung không có tác dụng gì hết, gió nhẹ thổi làm cô bé và chiếc phao trôi phập phồng trên mặt biển.
Tại Dã một tay túm lấy phao bơi của cô bé, đề phòng cô bé bị trôi ra xa.
Anh giỏi thể thao, bơi lội cũng giỏi, một tay túm phao bơi, một tay chèo theo dòng nước, đưa cô bé đến chỗ nước sâu hơn. Có đôi khi không cần tay chèo, chỉ cần hai chân đã có thể giữ cân bằng đi về phía trước, hai tay đều đỡ phao bơi.
Dư Thiên giống như đang ngồi trên một chiếc ô tô ngắm cảnh đại dương, bị kéo đi lại vài lần. cô bé đã biểu hiện không thích chiếc phao vướng bận này, muốn tiếp xúc trực tiếp với nước biển.
Tại Dã một lần nữa đưa cô bé quay lại khu nước cạn, ôm cô bé ra khỏi phao.
Dư Thiên ngồi ở trên lưng anh, xem anh như một con thuyền nhỏ mới.
“Bạch! Bạch!” Lúc Tại Dã bơi anh hơi lo lắng cô bé sẽ bị rơi xuống nước, nhưng rất nhanh anh phát hiện đứa nhỏ trên lưng anh rất phấn khích, đôi tay đánh trên lưng anh bạch bạch.
Chắn chắn lưng anh đã bị cô bé vỗ tới đỏ.
Trẻ con không thể luôn giữ tư thế ngồi khi anh bơi, rất nhanh đã nằm sấp xuống. Tại Dã cố gắng duy trì cân bằng hai tay. Trong lúc đang bơi, cô nhóc hai tuổi tò mò lại nhìn lông nách anh.
Nam sinh cấp ba 18 tuổi ai mà không có lông nách, nhưng đứa nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy, bởi vì ngày thường ba đều mặc quần áo trước mặt cô bé. Chỉ là khi xuống nước bơi, anh không thể ăn mặc kín được, lần này bị cô bé bắt được cơ hội. Áo bông rách này thích giật tóc ba, nhất thời tiện tay, nắm chặt mấy sợi lông nhỏ, dùng sức giật.
Tại Dã đang chịu khổ cõng con gái kêu lên một tiếng vì cơn đau bất ngờ, vứt thứ gây chuyện xuống người. Đứa nhỏ luống cuống tay chân vùng vẫy trong nước, vất vả lắm mới vớt cô bé lên, vẻ mặt cô bé còn ngây thơ không biết xảy ra chuyện gì.
Biểu tình Tại Dã hơi méo mó, như là đau răng: “Nhóc……..”
Nhìn lại trong tay cô bé còn cầm chắc chứng cứ phạm tội không bỏ.
Sắc mặt anh đen lòm vứt mấy cộng lông trong tay con gái, rồi đánh nhẹ vào bàn tay cô bé cầm sợi lông: “Lần sau còn dám không?”
Dư Thiên sửng sốt, há mồm muốn khóc. Tại Dã đột ngột nổi lên rồi ngụp xuống, nước bắn đầy mặt cô bé, cắt ngang hành động của cô bé. Hơn nữa anh lại đánh tay Dư Thiên một lần nữa: “Không thể túm, biết chưa?”
Dư Thiên lại một lần nữa há mồm muốn khóc. Tại Dã đột nhiên cho ngón tay mình vào miệng đang mở của cô bé, làm tiếng khóc kia lại nuốt về.
Hai lần hành động bị đánh gãy, Dư Thiên nhìn anh một lát, từ bỏ hành vi này để biểu đạt khó chịu, cô bé biến sắc mặt cực nhanh vỗ vỗ trên người ba bạch bạch, nói ra yêu cầu: “Ngồi thuyền, thuyền bơi.”
Vậy là cô bé lại ngồi trên lưng Tại Dã lần thứ hai, lần này Tại Dã rất cảnh giác, hết lần này đến lần khác quay đầu lại xem cô bé, Dư Thiên không quan tâm đến lông nách hay tóc của anh nữa, chỉ là cô bé nhảy nhót trên lưng anh, đôi chân mạnh mẽ của cô bé thường vô tình đạp vào eo anh.
Sau khi đưa con gái chơi nước một lần, Tại Dã nghiến răng nghiến lợi: “Được lắm, đúng là con gái tốt của ba, không có lần sau đâu.”
Dư Thiên vui vẻ cười to: “Ha ha ha ha!”
Sau đó, anh ném cô bé cho mẹ anh chăm sóc, mình thì chạy vào trong biển thả lỏng, nhân tiện “Chơi đùa” với em trai khác cha không ngoan kia.
Lộ Lãng đáng thương thường xuyên bị tập kích bất ngờ ở dưới nước, có đôi khi đang bơi vui vẻ bỗng nhiên cảm thấy có gì nắm chân cậu ở dưới nước, có khi đang nghịch nước bị Tại Dã đang bơi nhanh qua tạt nước đầy mặt, hoặc bị sóng đánh ngã. Còn sẽ bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của anh trai. Cuối cùng cậu sợ tới mức kêu ba gọi mẹ.
Khiến cho Lộ Lãng nhìn thấy Tại Dã trong nước sẽ không dám xuống nước, chạy về phòng tìm mẹ cầu an ủi.
Nhưng mà bên người mẹ, thường có một cô nhóc càng đáng ghét. Cô bé nhìn rất vô hại, nhưng Lộ Lãng cảm thấy cô bé so với anh trai kia còn đáng sợ.
Bởi vì ở trước mặt Dư Thiên, đặc quyền là đứa bé nhỏ tuổi nhất đã không còn, hơn nữa cô bé trời sinh khắc cậu, mặc kệ cậu đùa giỡn với cô bé như thế nào thì cuối cùng bị chọc giận phát khóc đều là cậu, hơn nữa còn bị mẹ mắng nưac.
Lộ Lãng đã tin tưởng một chuyện ở vô số lần thất bại khóc thét: Anh trai và cháu gái cậu đều là ma quỷ, ở gần bọn họ sẽ bất hạnh.
Bởi vì Lộ Lãng đùa vui, Tại Dã cảm thấy kì nghỉ này không tệ lắm.
Trước khi chuyến du lịch kết thúc, Ôn Linh nữ sĩ nói chuyện với anh một lần, về chuyện đi học của con gái.
“Mẹ nghe nói con thường để Tiểu Thiên ở quán bar khi con đi học, không thể tiếp tục như vậy được.”
“Con đã thuê bảo mẫu chăm sóc con bé.”
Chuyện Ôn Linh nữ sĩ càng lo lắng là đám con nhà giàu kia có tật xấu gì sẽ vô tình ảnh hưởng đến cháu nhỏ, nhưng bà không thể nói trực tiếp với anh như vậy, nên nói đường vòng: “Tiểu Thiên thật ra đã đủ tuổi đi nhà trẻ, không bằng cho con bé đi nhà trẻ trước, như vậy thuận tiện hơn nhiều.”
Tại Dã một tay túm lấy phao bơi của cô bé, đề phòng cô bé bị trôi ra xa.
Anh giỏi thể thao, bơi lội cũng giỏi, một tay túm phao bơi, một tay chèo theo dòng nước, đưa cô bé đến chỗ nước sâu hơn. Có đôi khi không cần tay chèo, chỉ cần hai chân đã có thể giữ cân bằng đi về phía trước, hai tay đều đỡ phao bơi.
Dư Thiên giống như đang ngồi trên một chiếc ô tô ngắm cảnh đại dương, bị kéo đi lại vài lần. cô bé đã biểu hiện không thích chiếc phao vướng bận này, muốn tiếp xúc trực tiếp với nước biển.
Tại Dã một lần nữa đưa cô bé quay lại khu nước cạn, ôm cô bé ra khỏi phao.
Dư Thiên ngồi ở trên lưng anh, xem anh như một con thuyền nhỏ mới.
“Bạch! Bạch!” Lúc Tại Dã bơi anh hơi lo lắng cô bé sẽ bị rơi xuống nước, nhưng rất nhanh anh phát hiện đứa nhỏ trên lưng anh rất phấn khích, đôi tay đánh trên lưng anh bạch bạch.
Chắn chắn lưng anh đã bị cô bé vỗ tới đỏ.
Trẻ con không thể luôn giữ tư thế ngồi khi anh bơi, rất nhanh đã nằm sấp xuống. Tại Dã cố gắng duy trì cân bằng hai tay. Trong lúc đang bơi, cô nhóc hai tuổi tò mò lại nhìn lông nách anh.
Nam sinh cấp ba 18 tuổi ai mà không có lông nách, nhưng đứa nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy, bởi vì ngày thường ba đều mặc quần áo trước mặt cô bé. Chỉ là khi xuống nước bơi, anh không thể ăn mặc kín được, lần này bị cô bé bắt được cơ hội. Áo bông rách này thích giật tóc ba, nhất thời tiện tay, nắm chặt mấy sợi lông nhỏ, dùng sức giật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại Dã đang chịu khổ cõng con gái kêu lên một tiếng vì cơn đau bất ngờ, vứt thứ gây chuyện xuống người. Đứa nhỏ luống cuống tay chân vùng vẫy trong nước, vất vả lắm mới vớt cô bé lên, vẻ mặt cô bé còn ngây thơ không biết xảy ra chuyện gì.
Biểu tình Tại Dã hơi méo mó, như là đau răng: “Nhóc……..”
Nhìn lại trong tay cô bé còn cầm chắc chứng cứ phạm tội không bỏ.
Sắc mặt anh đen lòm vứt mấy cộng lông trong tay con gái, rồi đánh nhẹ vào bàn tay cô bé cầm sợi lông: “Lần sau còn dám không?”
Dư Thiên sửng sốt, há mồm muốn khóc. Tại Dã đột ngột nổi lên rồi ngụp xuống, nước bắn đầy mặt cô bé, cắt ngang hành động của cô bé. Hơn nữa anh lại đánh tay Dư Thiên một lần nữa: “Không thể túm, biết chưa?”
Dư Thiên lại một lần nữa há mồm muốn khóc. Tại Dã đột nhiên cho ngón tay mình vào miệng đang mở của cô bé, làm tiếng khóc kia lại nuốt về.
Hai lần hành động bị đánh gãy, Dư Thiên nhìn anh một lát, từ bỏ hành vi này để biểu đạt khó chịu, cô bé biến sắc mặt cực nhanh vỗ vỗ trên người ba bạch bạch, nói ra yêu cầu: “Ngồi thuyền, thuyền bơi.”
Vậy là cô bé lại ngồi trên lưng Tại Dã lần thứ hai, lần này Tại Dã rất cảnh giác, hết lần này đến lần khác quay đầu lại xem cô bé, Dư Thiên không quan tâm đến lông nách hay tóc của anh nữa, chỉ là cô bé nhảy nhót trên lưng anh, đôi chân mạnh mẽ của cô bé thường vô tình đạp vào eo anh.
Sau khi đưa con gái chơi nước một lần, Tại Dã nghiến răng nghiến lợi: “Được lắm, đúng là con gái tốt của ba, không có lần sau đâu.”
Dư Thiên vui vẻ cười to: “Ha ha ha ha!”
Sau đó, anh ném cô bé cho mẹ anh chăm sóc, mình thì chạy vào trong biển thả lỏng, nhân tiện “Chơi đùa” với em trai khác cha không ngoan kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Lãng đáng thương thường xuyên bị tập kích bất ngờ ở dưới nước, có đôi khi đang bơi vui vẻ bỗng nhiên cảm thấy có gì nắm chân cậu ở dưới nước, có khi đang nghịch nước bị Tại Dã đang bơi nhanh qua tạt nước đầy mặt, hoặc bị sóng đánh ngã. Còn sẽ bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của anh trai. Cuối cùng cậu sợ tới mức kêu ba gọi mẹ.
Khiến cho Lộ Lãng nhìn thấy Tại Dã trong nước sẽ không dám xuống nước, chạy về phòng tìm mẹ cầu an ủi.
Nhưng mà bên người mẹ, thường có một cô nhóc càng đáng ghét. Cô bé nhìn rất vô hại, nhưng Lộ Lãng cảm thấy cô bé so với anh trai kia còn đáng sợ.
Bởi vì ở trước mặt Dư Thiên, đặc quyền là đứa bé nhỏ tuổi nhất đã không còn, hơn nữa cô bé trời sinh khắc cậu, mặc kệ cậu đùa giỡn với cô bé như thế nào thì cuối cùng bị chọc giận phát khóc đều là cậu, hơn nữa còn bị mẹ mắng nưac.
Lộ Lãng đã tin tưởng một chuyện ở vô số lần thất bại khóc thét: Anh trai và cháu gái cậu đều là ma quỷ, ở gần bọn họ sẽ bất hạnh.
Bởi vì Lộ Lãng đùa vui, Tại Dã cảm thấy kì nghỉ này không tệ lắm.
Trước khi chuyến du lịch kết thúc, Ôn Linh nữ sĩ nói chuyện với anh một lần, về chuyện đi học của con gái.
“Mẹ nghe nói con thường để Tiểu Thiên ở quán bar khi con đi học, không thể tiếp tục như vậy được.”
“Con đã thuê bảo mẫu chăm sóc con bé.”
Chuyện Ôn Linh nữ sĩ càng lo lắng là đám con nhà giàu kia có tật xấu gì sẽ vô tình ảnh hưởng đến cháu nhỏ, nhưng bà không thể nói trực tiếp với anh như vậy, nên nói đường vòng: “Tiểu Thiên thật ra đã đủ tuổi đi nhà trẻ, không bằng cho con bé đi nhà trẻ trước, như vậy thuận tiện hơn nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro