Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Tại Dã nhíu mày: “Nó mới hai tuổi, con thấy những đứa trẻ khác ba tuổi mới đi nhà trẻ.”
Ôn Linh: “Cũng không nhất định, mẹ thấy Tiểu Thiên có năng lực tự gánh vác, có thể biểu đạt ý tứ của mình rõ ràng, có thể đi học sớm hơn, có một số nhà trẻ sẽ nhận. Nhà trẻ bên cạnh trường tiểu học Lộ Lãng học cũng không tệ lắm. Mẹ cũng đã đi xem, thầy cô giáo cũng có trách nhiệm, có rất nhiều bạn cùng lứa tuổi cùng cô bé chơi, con cũng có thể yên tâm đi học.”
Tại Dã: “……Con nghĩ đã.”
Trước đây anh luôn muốn ném cô bé ra ngoài cho người khác chăm sóc vô số lần, nhưng thực sự mặc kệ cô bé, anh lại có cảm giác không thích hợp.
Ôn Linh nữ sĩ cũng không nghĩ có thể thuyết phục anh được luôn, chỉ gửi tin tức trường học cho anh, bảo anh lúc nào rảnh đi xem sao.
“Nếu con không thích nhà trẻ này, xem nhà khác cũng được, nhưng đứa nhỏ sớm muộn gì cũng phải đi học.”
Tại Dã nghe vào tai, thời gian còn lại của kì nghỉ hè, hầu như anh tìm nhà trẻ khắp nơi.
Mấy người Lý Tụ bị anh hỏi qua một lần.
“Gì hả? Chúng ta có người quen mở nhà trẻ không à? Chuyện này thật đúng là không có.”
“Ai rảnh mà đi mở nhà trẻ, nhưng anh có chị gái giảng viên đại học, có cần giới thiệu không?”
“Em tìm nhà trẻ cho Tiểu Thiên à? Trước đó anh còn nghe lão Kinh nói cậu ta không yên tâm nhà trẻ bây giờ, đang suy xét xem có nên xây một nhà trẻ chuyên môn chăm sóc con cậu ta, người nhà chăm sóc thì yên tâm hơn” Lý Tụ nghĩ đến suy nghĩ mất trí của bạn tốt mà muốn cười.
Tại Dã hỏi rất nghiêm túc: “Hiện tại anh ấy mở chưa? Ở đâu? Em đi xem.”
Lý Tụ ngạc nhiên: “Con của cậu ta chưa đầy một tuổi, chỉ là nói mà thôi, em cho là thật à?”
Tại Dã càng nghĩ càng thấy biện pháp này tốt, gặng hỏi: “Anh ấy thật sự không chuẩn bị mở sao?”
Lý Tụ trợn trắng mắt tắt điện thoại.
Cuối cùng, so sánh tất cả, Tại Dã không thể không đồng ý nhà trẻ Ôn Linh nữ sĩ lựa chọn là nơi không tồi nhất.
Tại Dã xen lẫn trong một đám phụ huynh có tuổi trung bình lớn hơn 30 , tham quan nhà trẻ này. Toàn bộ hành trình anh không mở miệng hỏi, chỉ là lắng nghe các phụ huynh có kinh nghiệm hỏi thầy cô, về việc dạy trẻ con hàng ngày, ăn cơm trưa ở trường, thiết bị dạy học vân vân, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Tại Dã chưa từng nghĩ đến có nhiều chuyện cần chú ý như vậy.
Anh có con sớm nhưng lại không có kinh nghiệm, hơi vụng về mà đuổi theo các phụ huynh thành thục có kinh nghiệm phong phú, còn không theo kịp tiến độ.
Cuối cũng những phụ huynh khác hài lòng, anh cũng quyết định cho cô bé đi học ở đây thử xem.
Trước lúc anh báo danh khai giảng của mình, thì đã Dư Thiên đi vào trường học mới của cô bé, báo danh cho cô bé trước.
Mấy chiếc cặp sách nhỏ và ấm nước nhỏ dễ thương đã có dịp dùng đến. Tại Dã nắm tay cô bé đi vào trường học, báo danh thuận lợi, cô giáo ôm cô bé từ trong tay anh.
Tại Dã lo lắng cô bé sẽ không quen, sẽ khóc. Nhưng trên thực tế, đứa nhỏ này cơ bản không có phản ứng gì, cô bé chỉ nhìn anh hai lần, đã quen anh sẽ đưa cô bé cho những người khác nhau chăm sóc, trong lúc cô giáo nắm tay cô bé đi vào trong, cô bé thậm chí còn biết quay đầu vẩy tay chào tạm biệt anh. Ngoan đến kì lạ.
Tay Tại Dã cắm túi quần, đứng ở cửa nhìn vào trong một lát. Liên tục có phụ huynh đưa con cháu mình đi học, những đứa trẻ này cơ bản đều lớn hơn Dư Thiên, phần lớn đều khóc sướt mướt, khóc từ lúc phát hiện phải rời khỏi phụ huynh, đến khi bị cô giáo khuyên bảo vẫn còn khụt khịt. Chỉ có một phần ít đứa nhỏ không khóc----- nhưng phụ huynh lại khóc.
Nghe được tiếng sụt sịt xung quanh, Tại Dã kinh ngạc một lát, chờ đến khi nhìn thấy một người ba đeo mắt kính, bụng tròn đang lau nước mắt dưới kính, anh quyết định nhanh chân rời đi nơi này.
Đến mức này sao? Con đi học, anh ta khóc làm gì?
Tại Dã đi đến trường học của mình, đến lượt anh báo danh cho chính anh.
Khối 12 vừa khai giảng đã phải đi học, nhưng trong phòng vẫn hỗn loạn, giáo viên còn chưa đến. Bởi vì biết một năm tiếp theo đây sẽ càng thêm đáng sợ, học sinh đều làm ồn ào, nháo sự, phảng phất đây là lần cuối cùng cuồng hoan. Chờ đến các giáo viên bộ môn, chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm giáo dục đều đến đây một lần. Dạy, mắng, tâm sự với cả đám, cuối cùng làm học sinh thu hồi tâm tính muốn chơi.
Toàn bộ hành trình Tại Dã đều mất hồn, bạn học ngồi bên nói chuyện với anh, anh cũng không phản ứng kịp.
Anh khác thường không phải ngày một ngày hai, một đám đàn em cùng anh quậy phá hai năm rồi đều cố gắng thử tìm hiểu nguyên nhân tại sao. Có người nói chắc là không vui khi ba mẹ anh sinh một cô em gái, việc em gái anh rất giống anh và vụ mua váy trên taobao bị rất nhiều người biết. Nhưng những bạn học biết được biến cố gia đình anh lại không dám nhiều chuyện đi hỏi.
Càng nhiều người cho rằng, nhiều hơn một cô em gái không có khả năng là lí do anh Dã thay đổi nhiều như vậy, anh Dã của bọn họ chắn chắn là khổ vì tình.
Ngoài tình yêu còn có việc gì có thể làm một đại ca lạnh lùng không kiềm chế được mà mất hồn mất vía.
Chuông tan học vang lên, Tại Dã bỗng nhiên đeo ba lô đứng dậy muốn đi.
“Anh Dã, bây giờ mới tiết hai, anh đã đi sao? Ngày đầu tiên khai giảng đã trốn học, chủ nhiệm lớp nhất định tìm đến nhà giết anh.”
Tại Dã tùy ý nói: “Xin nghỉ giúp tôi.”
Đàn em kêu trời: “Anh Dã, em không xin được đâu!”
Tại Dã: “Không xin được thì thôi.”
Anh quen cửa quen nẻo rời khỏi trường học, đi thẳng đến nhà trẻ.
Thời gian này, bên ngoài nhà trẻ đã không còn phụ huynh. Tại Dã nhìn xung quanh, bò lên trên một cái cây ven đường, dẫm lên cành cây nhìn về bên trong. Vị trí này vừa lúc đối diện với một phòng học, cửa kính lớn khiến anh có thể thấy rõ trẻ con hoạt động ở bên trong.
Ôn Linh: “Cũng không nhất định, mẹ thấy Tiểu Thiên có năng lực tự gánh vác, có thể biểu đạt ý tứ của mình rõ ràng, có thể đi học sớm hơn, có một số nhà trẻ sẽ nhận. Nhà trẻ bên cạnh trường tiểu học Lộ Lãng học cũng không tệ lắm. Mẹ cũng đã đi xem, thầy cô giáo cũng có trách nhiệm, có rất nhiều bạn cùng lứa tuổi cùng cô bé chơi, con cũng có thể yên tâm đi học.”
Tại Dã: “……Con nghĩ đã.”
Trước đây anh luôn muốn ném cô bé ra ngoài cho người khác chăm sóc vô số lần, nhưng thực sự mặc kệ cô bé, anh lại có cảm giác không thích hợp.
Ôn Linh nữ sĩ cũng không nghĩ có thể thuyết phục anh được luôn, chỉ gửi tin tức trường học cho anh, bảo anh lúc nào rảnh đi xem sao.
“Nếu con không thích nhà trẻ này, xem nhà khác cũng được, nhưng đứa nhỏ sớm muộn gì cũng phải đi học.”
Tại Dã nghe vào tai, thời gian còn lại của kì nghỉ hè, hầu như anh tìm nhà trẻ khắp nơi.
Mấy người Lý Tụ bị anh hỏi qua một lần.
“Gì hả? Chúng ta có người quen mở nhà trẻ không à? Chuyện này thật đúng là không có.”
“Ai rảnh mà đi mở nhà trẻ, nhưng anh có chị gái giảng viên đại học, có cần giới thiệu không?”
“Em tìm nhà trẻ cho Tiểu Thiên à? Trước đó anh còn nghe lão Kinh nói cậu ta không yên tâm nhà trẻ bây giờ, đang suy xét xem có nên xây một nhà trẻ chuyên môn chăm sóc con cậu ta, người nhà chăm sóc thì yên tâm hơn” Lý Tụ nghĩ đến suy nghĩ mất trí của bạn tốt mà muốn cười.
Tại Dã hỏi rất nghiêm túc: “Hiện tại anh ấy mở chưa? Ở đâu? Em đi xem.”
Lý Tụ ngạc nhiên: “Con của cậu ta chưa đầy một tuổi, chỉ là nói mà thôi, em cho là thật à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại Dã càng nghĩ càng thấy biện pháp này tốt, gặng hỏi: “Anh ấy thật sự không chuẩn bị mở sao?”
Lý Tụ trợn trắng mắt tắt điện thoại.
Cuối cùng, so sánh tất cả, Tại Dã không thể không đồng ý nhà trẻ Ôn Linh nữ sĩ lựa chọn là nơi không tồi nhất.
Tại Dã xen lẫn trong một đám phụ huynh có tuổi trung bình lớn hơn 30 , tham quan nhà trẻ này. Toàn bộ hành trình anh không mở miệng hỏi, chỉ là lắng nghe các phụ huynh có kinh nghiệm hỏi thầy cô, về việc dạy trẻ con hàng ngày, ăn cơm trưa ở trường, thiết bị dạy học vân vân, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Tại Dã chưa từng nghĩ đến có nhiều chuyện cần chú ý như vậy.
Anh có con sớm nhưng lại không có kinh nghiệm, hơi vụng về mà đuổi theo các phụ huynh thành thục có kinh nghiệm phong phú, còn không theo kịp tiến độ.
Cuối cũng những phụ huynh khác hài lòng, anh cũng quyết định cho cô bé đi học ở đây thử xem.
Trước lúc anh báo danh khai giảng của mình, thì đã Dư Thiên đi vào trường học mới của cô bé, báo danh cho cô bé trước.
Mấy chiếc cặp sách nhỏ và ấm nước nhỏ dễ thương đã có dịp dùng đến. Tại Dã nắm tay cô bé đi vào trường học, báo danh thuận lợi, cô giáo ôm cô bé từ trong tay anh.
Tại Dã lo lắng cô bé sẽ không quen, sẽ khóc. Nhưng trên thực tế, đứa nhỏ này cơ bản không có phản ứng gì, cô bé chỉ nhìn anh hai lần, đã quen anh sẽ đưa cô bé cho những người khác nhau chăm sóc, trong lúc cô giáo nắm tay cô bé đi vào trong, cô bé thậm chí còn biết quay đầu vẩy tay chào tạm biệt anh. Ngoan đến kì lạ.
Tay Tại Dã cắm túi quần, đứng ở cửa nhìn vào trong một lát. Liên tục có phụ huynh đưa con cháu mình đi học, những đứa trẻ này cơ bản đều lớn hơn Dư Thiên, phần lớn đều khóc sướt mướt, khóc từ lúc phát hiện phải rời khỏi phụ huynh, đến khi bị cô giáo khuyên bảo vẫn còn khụt khịt. Chỉ có một phần ít đứa nhỏ không khóc----- nhưng phụ huynh lại khóc.
Nghe được tiếng sụt sịt xung quanh, Tại Dã kinh ngạc một lát, chờ đến khi nhìn thấy một người ba đeo mắt kính, bụng tròn đang lau nước mắt dưới kính, anh quyết định nhanh chân rời đi nơi này.
Đến mức này sao? Con đi học, anh ta khóc làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại Dã đi đến trường học của mình, đến lượt anh báo danh cho chính anh.
Khối 12 vừa khai giảng đã phải đi học, nhưng trong phòng vẫn hỗn loạn, giáo viên còn chưa đến. Bởi vì biết một năm tiếp theo đây sẽ càng thêm đáng sợ, học sinh đều làm ồn ào, nháo sự, phảng phất đây là lần cuối cùng cuồng hoan. Chờ đến các giáo viên bộ môn, chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm giáo dục đều đến đây một lần. Dạy, mắng, tâm sự với cả đám, cuối cùng làm học sinh thu hồi tâm tính muốn chơi.
Toàn bộ hành trình Tại Dã đều mất hồn, bạn học ngồi bên nói chuyện với anh, anh cũng không phản ứng kịp.
Anh khác thường không phải ngày một ngày hai, một đám đàn em cùng anh quậy phá hai năm rồi đều cố gắng thử tìm hiểu nguyên nhân tại sao. Có người nói chắc là không vui khi ba mẹ anh sinh một cô em gái, việc em gái anh rất giống anh và vụ mua váy trên taobao bị rất nhiều người biết. Nhưng những bạn học biết được biến cố gia đình anh lại không dám nhiều chuyện đi hỏi.
Càng nhiều người cho rằng, nhiều hơn một cô em gái không có khả năng là lí do anh Dã thay đổi nhiều như vậy, anh Dã của bọn họ chắn chắn là khổ vì tình.
Ngoài tình yêu còn có việc gì có thể làm một đại ca lạnh lùng không kiềm chế được mà mất hồn mất vía.
Chuông tan học vang lên, Tại Dã bỗng nhiên đeo ba lô đứng dậy muốn đi.
“Anh Dã, bây giờ mới tiết hai, anh đã đi sao? Ngày đầu tiên khai giảng đã trốn học, chủ nhiệm lớp nhất định tìm đến nhà giết anh.”
Tại Dã tùy ý nói: “Xin nghỉ giúp tôi.”
Đàn em kêu trời: “Anh Dã, em không xin được đâu!”
Tại Dã: “Không xin được thì thôi.”
Anh quen cửa quen nẻo rời khỏi trường học, đi thẳng đến nhà trẻ.
Thời gian này, bên ngoài nhà trẻ đã không còn phụ huynh. Tại Dã nhìn xung quanh, bò lên trên một cái cây ven đường, dẫm lên cành cây nhìn về bên trong. Vị trí này vừa lúc đối diện với một phòng học, cửa kính lớn khiến anh có thể thấy rõ trẻ con hoạt động ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro