Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Chương trình học nhà trẻ trên cơ bản có thể tổng kết trong một chữ: “Chơi”, vì vậy phần lớn thời gian bọn trẻ đều ở phòng học hoạt động, cùng các bạn nhỏ khác cùng nhau chơi trò chơi.

Ở trong một đống trẻ con luôn có mấy đứa trẻ biểu hiện khác thường, Dư Thiên là một trong số đó. Cô bé ăn không ngồi rồi ôm cốc nước của mình, nhìn giáo viên trợ giúp những đứa trẻ khác chơi trò chơi nhỏ đơn giản.

Nhìn qua cô bé không có hứng thú với những đứa trẻ khác, đối với những món đồ chơi ở trước mặt càng không có hứng thú, ngồi ở đó bắt đầu phát ngốc.

Tại Dã đứng ở trên cây, một tay đỡ thân cây đúng lúc nhìn đến hình ảnh Dư Thiên dựa vào cửa sổ không nói lời nào.

Chính anh phần lớn thời gian ở trường cũng chính là bộ dáng mơ mơ màng màng đi vào cõi thần tiên, nhưng đến lượt con gái. Tại Dã không nhịn được lại lo lắng. con nít mà nhàm chán ăn không ngồi rồi, ở trong mắt Tại Dã chính là “uể oải không phấn chấn” và “cảm xúc đi xuống”.

Anh cau mày gắt gao, chú ý chặt chẽ xem đứa nhỏ này sẽ có hành động gì tiếp theo, vất vả lắm có đứa nhỏ lại gần Dư Thiên, Tại Dã cho rằng cô bé sẽ giao lưu một ít, hay cùng nhau chơi trò chơi, ai biết bé gái kia trực tiếp cầm món đồ chơi trước mặt Dư Thiên rồi đi đến một bên ngồi chơi.

Tại Dã: “…………..” Món đồ chơi bị cướp sao cô bé không phản ứng gì!

Cha già tuổi trẻ vì con gái xã giao thất bại mà tức giận, giơ tay đấm vào thân cây.

Dư Thiên không thích nhà trẻ lắm, cô bé càng muốn ở nhà hay là ở chỗ quán bar nơi có nhiều món đồ chơi lớn. Bởi ăn uống vui chơi gì cũng tự do, không giống bây giờ, không thể tự do đi lung tung ở bên ngoài.

Cô bé ngồi ở đó, suýt chút nữa thì ngủ thiếp đi. Nhưng điểm sáng màu xanh bên người sinh động ầm ĩ, cô bé kêu gào: [Thật đáng thương, nam chính của chúng ta đã là một người ba thiếu niên lại trốn ở bên ngoài nhìn con gái.]

[Ký chủ, cô nhanh xem kìa, nam chính ở bên ngoài!]

Đối với điểm sáng nhỏ đôi khi rất ầm ĩ, hai tuổi Dư Thiên không thể giải thích mà xuất hiện thân phận ”hệ thống” trong trí nhớ, chỉ xem cô bé như là một đồng bạn hay sủng vật đặc biệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bị cô bé lải nhải bên tai lâu rồi, Dư Thiên ngẩng đầu lên, tìm kiếm ngoài cửa sổ.

Tầm mắt cô bé đối diện với Tại Dã đứng ở trên cây ngoài bờ tường.

Sau ba giây đồng hồ, Dư Thiên vừa rồi còn sống yên biển lặng sắp ngủ đến nơi đột nhiên há mồn khóc to.

Tiếng khóc đột nhiên vang lên trong phòng học, nháy mắt dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, giống như tiếng sói tru sẽ kéo theo vô số tiếng sói tru. Trong phòng học thực nhanh tràn ngập tiếng khóc to nhỏ của trẻ nhỏ.

Bọn nhỏ rất dễ dàng bị bạn bè cảm nhiễm, mặc kệ đang làm gì, một khi có một đứa khóc, mấy đứa khác sẽ khóc theo, như vậy tất cả trẻ con đều khóc.

Ba cô giáo ở đây bắt đầu dỗ các bé, trong đó một người đến gần đứa khóc đầu tiên là Dư Thiên, mới gọi tên cô bé, chưa kịp hỏi làm sao khóc bỗng từ tầm mắt của Dư Thiên phát hiện manh mối, đồng thời đối diện với Tại Dã ở ngoài bờ tường.

Lúc này Tại Dã vì thấy Dư Thiên bỗng dưng khóc thấy kì lạ, cả người ngã về trước để xem rõ ràng hơn.

Một giáo viên phát hiện, sau đó hai người còn lại cũng thấy.

Trong đó một giáo viên trẻ tuổi sắc mặc nghiêm túc: “Đó là ai, sao lại ở trên cây rình coi, bọn nhỏ chắc bị dọa sợ.”

Giáo viên nhiều tuổi hơn rất có kinh nghiệm: “Em nói bảo vệ hỏi xem sao, xem có phải là phụ huynh học sinh không, mặc kệ là gì thì nói cậu ta trước tiên xuống dưới, đừng đứng ở đó.”

Tại Dã rất nhanh đối diện với bảo an như hổ rình mồi, anh không thể không xuống dưới. Chẳng qua anh lại không thuận thế rời đi mà lại vung ba lô, đăng kí, sau đó đi vào nhà trẻ.

Không lâu sau đó, Dư Thiên đã được đưa ra khỏi phòng học, ba đứng trên cây rình coi cô bé giờ đang đứng ở cửa chờ, duỗi tay nắm cô bé đi ra ngoài.

Một tiết học buổi sáng còn chưa học xong, bạn học Dư Thiên được phụ huynh xin nghỉ, quang minh chính đại được phụ huynh đưa ra khỏi nhà trẻ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này mặt trời vẫn còn chói chang, Tại Dã đội mũ của mình lên đầu cô bé, che khuất gương mặt trắng nõn của cô bé, vác ba lô và cốc nước nhỏ ở khủy tay, ôm cô bé đi dưới bóng cây ven đường.

“Lúc nãy sao tự dưng lại khóc?” Tại Dã hỏi.

Đứa nhỏ nháy đôi mắt đen nho nhỏ: “Ba ở trên cây!”

Tại Dã: “Im miệng.”

Tuy rằng dưới ánh mắt quái dị của giáo viên mầm non và bảo vệ, toàn bộ quá trình anh đều giữ biểu tình lạnh lùng vô tình, nhưng hiện tại, cảm giác xấu hổ bị xem là nhân vật khả nghi bắt từ trên cây xuống dưới vẫn còn rõ ràng.

“Ba, anh Tụ!”Dư Thiên đưa ra mong muốn đi đến quán bar nơi có nhiều đồ chơi.

Tại Dã cũng đang có ý định này, anh nhất thời xúc động đưa cô bé ra, hiện tại cũng không biết đi đâu, nhưng mà……..

“Anh Tụ là xưng hô ba gọi, con gọi là chú Tụ.”

“Chú Tụ.” Dư Thiên ngoan ngoan gọi.

Đáng tiếc cha con hai người tính toán thất bại, hai người đi đến quán bar, bất ngờ phát hiện đóng cửa, ngoài cửa dán tờ giấy, chủ tiệm đi du lịch không hẹn ngày về, tạm thời đóng cửa.

Tại Dã, Dư Thiên: “…..”

Tại Dã không thể không tìm nơi khác để giết thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0