Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Đi ngang qua rạp chiếu phim, anh nhìn thấy poster hình nhân vật game nào đó mà anh đã chơi, nhìn kỹ là một phim điện ảnh chuyển thể từ trò chơi, nghe nói là một chế tác lớn, ở trong trường học cũng nghe đàn em nói qua. Anh có chút hứng thú, chỉ vào poster hỏi Dư Thiên: “Muốn xem không?”
Dư Thiên nhảy lên trong lòng ngực anh, hưởng ứng tích cực: “Xem!”
Tại Dã mua phiếu sau đó mang cô bé đi vào. Giờ hành chính lại còn buổi sáng, cũng không có nhiều người, anh cùng Dư Thiên ngồi ở giữa rạp chiếu phim, xung quanh không có người, chờ phim bắt đầu chiếu.
Ôm một hộp bỏng ngô, Tại Dã dùng tay che ở trên miệng miệng hộp. Dư Thiên dùng sức lay tay anh nhưng thi thoảng anh mới cho cô bé ăn một viên. Dư Thiên moi nửa ngày mới có thể moi ra một viên từ khe hở ngón tay của anh, nhưng cô bé không biết mệt là gì, không chăm chú xem phim.
Cô bé không hiểu kĩ xảo và anh hùng, món bỏng ngô thơm ngon càng hấp dẫn với cô bé hơn.
“Quỷ gì.” Tại Dã xem một lúc rồi đánh giá như vậy. Cốt truyện của bộ phim chuyển thể từ trò chơi thật không thể giải thích được. Anh lặng lẽ cầm một nắm bỏng ngô rồi ăn, đang suy nghĩ có nên ra khỏi rạp sớm không, để tránh bị ngộ độc loại vì chyện vô nghĩa này trong một tiếng đồng hồ.
Nhưng rất nhanh, anh nhận ra đứa nhỏ bên cạnh từ lúc nãy tới giờ không tranh bỏng ngô với anh, quay đầu nhìn lại, hóa ra đã ngủ thiếp đi.
Đứa bé nhìn có vẻ rất nhỏ so với ghế dựa to rộng trong rạp chiếu phim, trượt thẳng xuống. Tại Dã buông hộp bỏng ngô, nhấc cô bé lên đặt cô bé trong lòng ngực, để cô bé ngủ ở trên người anh.
Anh lãng phí hơn một giờ xem một bộ phim kì ba, mà Dư Thiên cũng ngủ hơn một giờ, đến khi bộ phim kết thúc vẫn chưa tỉnh, cuối cùng dì dọn vệ sinh xuất hiện anh mới ôm cô bé rời đi.
“Con thật có thể ngủ.”
Đứa nhỏ dựa vào trên vai, một cục ấm ấm mềm nhũn. Chỉ một lúc sau sẽ tỉnh lại rồi lại bắt đầu có đủ loại yêu cầu.
Cứ như vậy, ngày khai giảng đầu tiên, cha con hai người đều “trốn học”.
Buổi tối Ôn Linh nữ sĩ gửi tin nhắn dò hỏi ngày đầu tiên đi học cháu gái có phản ứng gì, đã làm quen chưa.
Bà còn không biết, hôm nay cháu gái căn bản không đi học, ở bên ngoài chơi đùa cả một ngày. Nhớ đến kinh nghiệm đưa con đi học nhà trẻ của mình. Ôn Linh nữ sĩ có rất nhiều cảm xúc, dịu dàng gửi cho con trai về sự cần thiết của việc để trẻ tự lập, trau dồi khả năng thực hành và để cô bé giao lưu nhiều hơn với bạn cùng lứa tuổi.
Có chút tội lỗi xuất hiện trong đầu Tại Dã.
Ngày hôm sau, Tại Dã đi học sớm, dì Ngô đưa Dư Thiên đi nhà trẻ, vì thời gian đi học của nhà trẻ muộn hơn nhiều so với cấp ba. Hơn nữa anh thấy tối hôm qua mẹ anh nói có phần đúng.
Nhưng mà ngồi ở trong phòng học nghe giáo viên giảng bài trên bục giảng, trong lòng Tại Dã không nhịn được mà nghĩ: dì Ngô có đưa cô bé đi học đúng giờ không? Hôm nay cô bé có khóc vì không phải anh đưa cô bé đi học không? Giữa trưa không biết cô bé ăn gì? Có no không? Bình thường cô bé ngủ trưa không giờ giấc, có quen được không?
Ở nhà trẻ, nhiều trẻ con như vậy, một giáo viên phải chăm sóc rất nhiều đứa nhỏ, chắc không có cách nào tỉ mỉ.
Nghĩ nghĩ, chờ anh phản ứng được, anh đã lại lần nữa đứng ở ngoài bờ tường nhà trẻ.
Lần này, anh không trèo lên cây, quyết định chỉ đứng ở bên ngoài bờ tường nhìn vào.
Đúng lúc là thời gian hoạt động bên ngoài, một đám trẻ con chơi ở xung quanh khu chơi trong sân trường. Dư Thiên xách theo một thùng cát nhỏ thấy được Tại Dã đang nhìn xung quanh.
Dư Thiên: “Ô oa!”
Mười phút sau, dưới ánh mắt khó tả của các giáo viên, Tại Dã dắt đứa nhỏ đang vui vẻ đi về.
Mấy năm qua không phải chưa thấy phụ huynh luyến tiếc con nên đứng ở bên ngoài nhìn, nhưng mà loại người luyến tiếc con, trực tiếp xin nghỉ đưa con về một hai lần, các giáo viên lại không thấy nhiều lắm. Thêm nữa, phụ huynh này quá tuổi.
Ngày này, Dư Thiên lại vui vẻ đi theo ba ở bên ngoài chơi một ngày.
Hai người vừa đến cổng trường tiểu học bên cạnh, thì đụng Ôn Linh nữ sĩ đưa đồ cho học sinh tiểu học Lộ Lãng. Ôn Linh nữ sĩ ngạc nhiên nhìn cha con hai người, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Tại Dã? Sao con lại ở đây, hiện tại không phải là thời gian đi học à? Tiểu Thiên chắc cũng đang học, hai con đây là…”
Cùng nhau trốn học, bị bắt tại trận.
Tại Dã cũng không biết mình nghĩ gì, lúc này, anh đột nhiên ôm cô bé, quay đầu lại chạy.
Chạy qua hai con phố, bước chân anh dừng lại, ão não mà vỗ trán, thì thầm: “Ơ, mình chạy làm gì.”
Bị anh ôm chạy một đường, Tiểu Thiên cười ha ha, cũng học theo vươn bàn tay nhỏ vỗ vỗ trán anh.
Thanh âm vang dội.
Đêm đó, Ôn Linh nữ sĩ tới thăm. Bà nhìn hai cha con ngồi trên sô pha đối diện có hơi buồn cười, một người ôm cánh tay giả vờ không thèm quan tâm không chịu đối diện với bà, một người không biết chuyện gì đang xảy ra, lắc lắc chân nhỏ.
“Mẹ đã hỏi giáo viên mầm non tình huống của con bé mấy ngày hôm nay…… Tại Dã, ngày mai đi học đàng hoàng, cũng để Tiểu Thiên đi học bình thường, được không?”
“... Vâng.”
Giọng nói Ôn Linh nữ sĩ chứa ý cười và bất đắc dĩ: “Tại Dã, con cái phải từ từ lớn lên, chờ con bé trưởng thành, con bé sẽ rời khỏi con, cho nên từ bây giờ, con phải làm quen.”
Dư Thiên nhảy lên trong lòng ngực anh, hưởng ứng tích cực: “Xem!”
Tại Dã mua phiếu sau đó mang cô bé đi vào. Giờ hành chính lại còn buổi sáng, cũng không có nhiều người, anh cùng Dư Thiên ngồi ở giữa rạp chiếu phim, xung quanh không có người, chờ phim bắt đầu chiếu.
Ôm một hộp bỏng ngô, Tại Dã dùng tay che ở trên miệng miệng hộp. Dư Thiên dùng sức lay tay anh nhưng thi thoảng anh mới cho cô bé ăn một viên. Dư Thiên moi nửa ngày mới có thể moi ra một viên từ khe hở ngón tay của anh, nhưng cô bé không biết mệt là gì, không chăm chú xem phim.
Cô bé không hiểu kĩ xảo và anh hùng, món bỏng ngô thơm ngon càng hấp dẫn với cô bé hơn.
“Quỷ gì.” Tại Dã xem một lúc rồi đánh giá như vậy. Cốt truyện của bộ phim chuyển thể từ trò chơi thật không thể giải thích được. Anh lặng lẽ cầm một nắm bỏng ngô rồi ăn, đang suy nghĩ có nên ra khỏi rạp sớm không, để tránh bị ngộ độc loại vì chyện vô nghĩa này trong một tiếng đồng hồ.
Nhưng rất nhanh, anh nhận ra đứa nhỏ bên cạnh từ lúc nãy tới giờ không tranh bỏng ngô với anh, quay đầu nhìn lại, hóa ra đã ngủ thiếp đi.
Đứa bé nhìn có vẻ rất nhỏ so với ghế dựa to rộng trong rạp chiếu phim, trượt thẳng xuống. Tại Dã buông hộp bỏng ngô, nhấc cô bé lên đặt cô bé trong lòng ngực, để cô bé ngủ ở trên người anh.
Anh lãng phí hơn một giờ xem một bộ phim kì ba, mà Dư Thiên cũng ngủ hơn một giờ, đến khi bộ phim kết thúc vẫn chưa tỉnh, cuối cùng dì dọn vệ sinh xuất hiện anh mới ôm cô bé rời đi.
“Con thật có thể ngủ.”
Đứa nhỏ dựa vào trên vai, một cục ấm ấm mềm nhũn. Chỉ một lúc sau sẽ tỉnh lại rồi lại bắt đầu có đủ loại yêu cầu.
Cứ như vậy, ngày khai giảng đầu tiên, cha con hai người đều “trốn học”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối Ôn Linh nữ sĩ gửi tin nhắn dò hỏi ngày đầu tiên đi học cháu gái có phản ứng gì, đã làm quen chưa.
Bà còn không biết, hôm nay cháu gái căn bản không đi học, ở bên ngoài chơi đùa cả một ngày. Nhớ đến kinh nghiệm đưa con đi học nhà trẻ của mình. Ôn Linh nữ sĩ có rất nhiều cảm xúc, dịu dàng gửi cho con trai về sự cần thiết của việc để trẻ tự lập, trau dồi khả năng thực hành và để cô bé giao lưu nhiều hơn với bạn cùng lứa tuổi.
Có chút tội lỗi xuất hiện trong đầu Tại Dã.
Ngày hôm sau, Tại Dã đi học sớm, dì Ngô đưa Dư Thiên đi nhà trẻ, vì thời gian đi học của nhà trẻ muộn hơn nhiều so với cấp ba. Hơn nữa anh thấy tối hôm qua mẹ anh nói có phần đúng.
Nhưng mà ngồi ở trong phòng học nghe giáo viên giảng bài trên bục giảng, trong lòng Tại Dã không nhịn được mà nghĩ: dì Ngô có đưa cô bé đi học đúng giờ không? Hôm nay cô bé có khóc vì không phải anh đưa cô bé đi học không? Giữa trưa không biết cô bé ăn gì? Có no không? Bình thường cô bé ngủ trưa không giờ giấc, có quen được không?
Ở nhà trẻ, nhiều trẻ con như vậy, một giáo viên phải chăm sóc rất nhiều đứa nhỏ, chắc không có cách nào tỉ mỉ.
Nghĩ nghĩ, chờ anh phản ứng được, anh đã lại lần nữa đứng ở ngoài bờ tường nhà trẻ.
Lần này, anh không trèo lên cây, quyết định chỉ đứng ở bên ngoài bờ tường nhìn vào.
Đúng lúc là thời gian hoạt động bên ngoài, một đám trẻ con chơi ở xung quanh khu chơi trong sân trường. Dư Thiên xách theo một thùng cát nhỏ thấy được Tại Dã đang nhìn xung quanh.
Dư Thiên: “Ô oa!”
Mười phút sau, dưới ánh mắt khó tả của các giáo viên, Tại Dã dắt đứa nhỏ đang vui vẻ đi về.
Mấy năm qua không phải chưa thấy phụ huynh luyến tiếc con nên đứng ở bên ngoài nhìn, nhưng mà loại người luyến tiếc con, trực tiếp xin nghỉ đưa con về một hai lần, các giáo viên lại không thấy nhiều lắm. Thêm nữa, phụ huynh này quá tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày này, Dư Thiên lại vui vẻ đi theo ba ở bên ngoài chơi một ngày.
Hai người vừa đến cổng trường tiểu học bên cạnh, thì đụng Ôn Linh nữ sĩ đưa đồ cho học sinh tiểu học Lộ Lãng. Ôn Linh nữ sĩ ngạc nhiên nhìn cha con hai người, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Tại Dã? Sao con lại ở đây, hiện tại không phải là thời gian đi học à? Tiểu Thiên chắc cũng đang học, hai con đây là…”
Cùng nhau trốn học, bị bắt tại trận.
Tại Dã cũng không biết mình nghĩ gì, lúc này, anh đột nhiên ôm cô bé, quay đầu lại chạy.
Chạy qua hai con phố, bước chân anh dừng lại, ão não mà vỗ trán, thì thầm: “Ơ, mình chạy làm gì.”
Bị anh ôm chạy một đường, Tiểu Thiên cười ha ha, cũng học theo vươn bàn tay nhỏ vỗ vỗ trán anh.
Thanh âm vang dội.
Đêm đó, Ôn Linh nữ sĩ tới thăm. Bà nhìn hai cha con ngồi trên sô pha đối diện có hơi buồn cười, một người ôm cánh tay giả vờ không thèm quan tâm không chịu đối diện với bà, một người không biết chuyện gì đang xảy ra, lắc lắc chân nhỏ.
“Mẹ đã hỏi giáo viên mầm non tình huống của con bé mấy ngày hôm nay…… Tại Dã, ngày mai đi học đàng hoàng, cũng để Tiểu Thiên đi học bình thường, được không?”
“... Vâng.”
Giọng nói Ôn Linh nữ sĩ chứa ý cười và bất đắc dĩ: “Tại Dã, con cái phải từ từ lớn lên, chờ con bé trưởng thành, con bé sẽ rời khỏi con, cho nên từ bây giờ, con phải làm quen.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro