Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Tại Dã đã sống một mình lâu rồi, trước giờ anh chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ luyến tiếc con cái, cho nên sau khi Ôn Linh nữ sĩ nói, anh mới chợt phát hiện trong khoảng thời gian này biểu hiện của anh giống như không thể rời đi con bé.
Nhưng làm sao có thể?
Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ thấy một phụ huynh nào có trách nhiệm, nếu không giống bố mẹ anh ly hôn xé rách mặt thì là hôn nhân tồn tại trên giấy tờ ai chơi đường người đó.
Tại Dã không cảm thấy mình là một phụ huynh rất trách nhiệm, chỉ là đứa nhỏ này đến quá bất ngờ, lại chỉ có anh có quan hệ huyết thống gần nhất, anh luôn cảm thấy nếu mình bỏ mặc sẽ không ai quản đứa bé này.
Anh vì cô bé buồn rầu tức giận, cũng đã cảm động mềm lòng, chưa kịp hiểu ra thì mọi chuyện đã như thế này.
Người cha mới, người đang bị cuốn vào những suy nghĩ đi học ở trường học. Thì kiếp sống mầm non của Dư Thiên cũng có thể được xem là thành công. Sau mấy ngày nhàm chán, đứa nhỏ rốt cuộc tìm được niềm vui khi đi nhà trẻ.
Cô bé không có hứng thú với hầu hết món đồ chơi ở nhà trẻ, nhưng thật ra bắt đầu….. chơi con nít.
Dì Ngô cho cô bé cầm theo một số đồ ăn vặt để cô bé nghiến răng. Dư Thiên mở nắp ra, lấy từng chiếc một đút cho những đứa trẻ khác. Một đám bạn cùng lớp của cô bé còn là những đứa ngốc, biết cô bé có đồ ăn ngon còn đang phát đồ ăn, thì vây quanh cô bé như một bầy gà con.
Có nhiều đứa thích ăn đồ ăn vặt, có nhiều đứa thích đông vui, giáo viên chỉ vừa không chú ý, đã phát hiện trong một góc, chỗ Dư Thiên có một đống trẻ con chen chúc nhau. Lại gần thì thấy, một đám đều há mồm chờ Dư Thiên đút cho ăn. Dư Thiên đứng ở giữa chăm chú hết sức, trung bình một đứa một miếng, rất giống người chăn nuôi.
Giáo viên: “……….”
Càng ngạc nhiên chính là, từ hôm nay trở đi, món đồ chơi nhỏ trong lớp giống như cũng do cô bé chia.
Một ngày nọ, các giáo viên còn phát hiện, có một đứa trẻ bị đứa trẻ khác cướp đồ chơi, không đi tìm giáo viên, lại khóc lóc đi tìm bạn Tiểu Thiên. Tìm bạn Tiểu Thiên thì kết quả là ngày hôm đó cả lớp đánh nhau hỗn loạn.
Vất vả lắm điều chỉnh lại tâm lý, tận hưởng cuộc sống học tập thoải mái mà không phải trông con, Tại Dã bất ngờ nhận được thông báo yêu cầu anh đi đến nhà trẻ một chuyến.
Đời này, trước giờ anh toàn bị gọi phụ huynh, rốt cuộc có một ngày cũng thành phụ huynh bị gọi.
Anh đứng trước cổng nhà trẻ có cảm giác phong thủy luân chuyển.
“Vậy, ai đã bắt nạt con bé?” Câu đầu tiên Tại Dã nói khi vào nơi này khiến cho các giáo viên cảm thấy đau đầu.
“Là như thế này, phụ huynh học sinh Tiểu Thiên, trong điện thoại khả năng không có nói rõ ràng. Có bạn nhỏ tranh giành đồ chơi với một bạn nhỏ khác, bạn Tiểu Thiên giúp đỡ đi cướp lại đồ chơi, cho nên mấy đứa nhỏ có xảy ra tranh chấp….”
“Ừ, vậy con bé bị đánh không?” Tại Dã hỏi.
“Không, bạn Tiểu Thiên dùng miếng gỗ xếp hình ném bạn nhỏ kia, chuyện này không đúng, chúng tôi đã nói qua với cô bé, hy vọng phụ huynh cũng chú ý sức khỏe tâm lý của trẻ khi trở về……..”
“Tôi hiểu rồi.” Tại Dã trả lời.
Các giáo viên thấy anh phối hợp, thả lỏng cả người. Lúc trước, khí thế anh hung ác, ánh mắt sắc bén vừa vào đã hỏi ai bắt nạt con anh. Các giáo viên suýt chút nữa cho là anh đến để thay con nhỏ đánh nhau, tưởng là một phụ huynh khó đối phó. Không ngờ sau khi tiếp xúc mới biết còn khá dễ tính.
Phụ huynh dễ tính Tại Dã, vào cuối tuần dẫn theo con gái hơn hai tuổi đi tới một phòng tập thể thao của người quen kinh doanh.
Ông chủ Dịnh Kinh Tĩnh, ước mơ lúc mười mấy tuổi là mở võ đương, sau đó tuy không mở võ đường nhưng mở phòng tập thể thao cũng buôn bán khá tốt.
Hai người quen biết nhau nhờ câu lạc bộ đua xe của Ninh Tắc Ích. Hai năm trước, phòng tập của Dịch Kinh Tĩnh gặp khủng hoảng kinh tế, là Tại Dã giúp anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn. Bởi vậy, anh trai nói chuyện nghĩa khí này mỗi năm đều chia hoa hồng cho Tại Dã. Tại Dã cũng không để ý đến số tiền tiêu vặt nhỏ này. Từ năm ngoái đến giờ anh còn không đến phòng tập thể thao này lần nào.
Nguyên nhân chính là vì mỗi lần anh đến sẽ gặp rất nhiều cả gái lẫn trai lân la làm quen, làm anh rất phiền.
“Thật sự là khách ít đến! Hôm nay ngọn gió nào thổi ông chủ nhỏ của chúng ta đến đây!” Dịch Kinh Tĩnh thân hình cao lớn, cơ bắp rõ ràng săn chắc, đứng ở đó chính như gấu đen, không ít khách đến phòng tập là vì anh ấy.
Tại Dã: “Em có việc muồn nhờ anh giúp.”
Dịch Kinh Tĩnh: “Không thành vấn đề, có việc gì cứ nói, anh sẽ không từ chối! Nhưng mà trong lòng ngực em sao lại căng phồng, đang đựng gì vậy?”
Tại Dã kéo áo khoác ra, lộ ra đứa nhỏ đang ngủ trong lồng ngực: “Con gái em.”
Đứa nhóc này rất có thể ngủ, mới thức dậy ăn bữa sáng, trên đường đi lại ngủ rồi.
Dịch Kinh Tĩnh: “Gì? Con gái gì? Con gái?”
Tại Dã: “Ở nhà trẻ, cô bé đánh nhau với người khác, em muốn anh giúp dạy con bé vài chiêu, tránh cho lần sau khi đánh nhau bị người ta bắt nạt.”
“Khoan đã!” Một thắc mắc chưa được giải đáp lại đến một thắc mắc khác, giọng nói Dịch Kinh Tĩnh dần dần lớn hơn: “Đánh nhau ở nhà trẻ? Cô bé mấy tuổi rồi?”
Tại Dã: ”Hơn hai tuổi.”
Nhưng làm sao có thể?
Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ thấy một phụ huynh nào có trách nhiệm, nếu không giống bố mẹ anh ly hôn xé rách mặt thì là hôn nhân tồn tại trên giấy tờ ai chơi đường người đó.
Tại Dã không cảm thấy mình là một phụ huynh rất trách nhiệm, chỉ là đứa nhỏ này đến quá bất ngờ, lại chỉ có anh có quan hệ huyết thống gần nhất, anh luôn cảm thấy nếu mình bỏ mặc sẽ không ai quản đứa bé này.
Anh vì cô bé buồn rầu tức giận, cũng đã cảm động mềm lòng, chưa kịp hiểu ra thì mọi chuyện đã như thế này.
Người cha mới, người đang bị cuốn vào những suy nghĩ đi học ở trường học. Thì kiếp sống mầm non của Dư Thiên cũng có thể được xem là thành công. Sau mấy ngày nhàm chán, đứa nhỏ rốt cuộc tìm được niềm vui khi đi nhà trẻ.
Cô bé không có hứng thú với hầu hết món đồ chơi ở nhà trẻ, nhưng thật ra bắt đầu….. chơi con nít.
Dì Ngô cho cô bé cầm theo một số đồ ăn vặt để cô bé nghiến răng. Dư Thiên mở nắp ra, lấy từng chiếc một đút cho những đứa trẻ khác. Một đám bạn cùng lớp của cô bé còn là những đứa ngốc, biết cô bé có đồ ăn ngon còn đang phát đồ ăn, thì vây quanh cô bé như một bầy gà con.
Có nhiều đứa thích ăn đồ ăn vặt, có nhiều đứa thích đông vui, giáo viên chỉ vừa không chú ý, đã phát hiện trong một góc, chỗ Dư Thiên có một đống trẻ con chen chúc nhau. Lại gần thì thấy, một đám đều há mồm chờ Dư Thiên đút cho ăn. Dư Thiên đứng ở giữa chăm chú hết sức, trung bình một đứa một miếng, rất giống người chăn nuôi.
Giáo viên: “……….”
Càng ngạc nhiên chính là, từ hôm nay trở đi, món đồ chơi nhỏ trong lớp giống như cũng do cô bé chia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một ngày nọ, các giáo viên còn phát hiện, có một đứa trẻ bị đứa trẻ khác cướp đồ chơi, không đi tìm giáo viên, lại khóc lóc đi tìm bạn Tiểu Thiên. Tìm bạn Tiểu Thiên thì kết quả là ngày hôm đó cả lớp đánh nhau hỗn loạn.
Vất vả lắm điều chỉnh lại tâm lý, tận hưởng cuộc sống học tập thoải mái mà không phải trông con, Tại Dã bất ngờ nhận được thông báo yêu cầu anh đi đến nhà trẻ một chuyến.
Đời này, trước giờ anh toàn bị gọi phụ huynh, rốt cuộc có một ngày cũng thành phụ huynh bị gọi.
Anh đứng trước cổng nhà trẻ có cảm giác phong thủy luân chuyển.
“Vậy, ai đã bắt nạt con bé?” Câu đầu tiên Tại Dã nói khi vào nơi này khiến cho các giáo viên cảm thấy đau đầu.
“Là như thế này, phụ huynh học sinh Tiểu Thiên, trong điện thoại khả năng không có nói rõ ràng. Có bạn nhỏ tranh giành đồ chơi với một bạn nhỏ khác, bạn Tiểu Thiên giúp đỡ đi cướp lại đồ chơi, cho nên mấy đứa nhỏ có xảy ra tranh chấp….”
“Ừ, vậy con bé bị đánh không?” Tại Dã hỏi.
“Không, bạn Tiểu Thiên dùng miếng gỗ xếp hình ném bạn nhỏ kia, chuyện này không đúng, chúng tôi đã nói qua với cô bé, hy vọng phụ huynh cũng chú ý sức khỏe tâm lý của trẻ khi trở về……..”
“Tôi hiểu rồi.” Tại Dã trả lời.
Các giáo viên thấy anh phối hợp, thả lỏng cả người. Lúc trước, khí thế anh hung ác, ánh mắt sắc bén vừa vào đã hỏi ai bắt nạt con anh. Các giáo viên suýt chút nữa cho là anh đến để thay con nhỏ đánh nhau, tưởng là một phụ huynh khó đối phó. Không ngờ sau khi tiếp xúc mới biết còn khá dễ tính.
Phụ huynh dễ tính Tại Dã, vào cuối tuần dẫn theo con gái hơn hai tuổi đi tới một phòng tập thể thao của người quen kinh doanh.
Ông chủ Dịnh Kinh Tĩnh, ước mơ lúc mười mấy tuổi là mở võ đương, sau đó tuy không mở võ đường nhưng mở phòng tập thể thao cũng buôn bán khá tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người quen biết nhau nhờ câu lạc bộ đua xe của Ninh Tắc Ích. Hai năm trước, phòng tập của Dịch Kinh Tĩnh gặp khủng hoảng kinh tế, là Tại Dã giúp anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn. Bởi vậy, anh trai nói chuyện nghĩa khí này mỗi năm đều chia hoa hồng cho Tại Dã. Tại Dã cũng không để ý đến số tiền tiêu vặt nhỏ này. Từ năm ngoái đến giờ anh còn không đến phòng tập thể thao này lần nào.
Nguyên nhân chính là vì mỗi lần anh đến sẽ gặp rất nhiều cả gái lẫn trai lân la làm quen, làm anh rất phiền.
“Thật sự là khách ít đến! Hôm nay ngọn gió nào thổi ông chủ nhỏ của chúng ta đến đây!” Dịch Kinh Tĩnh thân hình cao lớn, cơ bắp rõ ràng săn chắc, đứng ở đó chính như gấu đen, không ít khách đến phòng tập là vì anh ấy.
Tại Dã: “Em có việc muồn nhờ anh giúp.”
Dịch Kinh Tĩnh: “Không thành vấn đề, có việc gì cứ nói, anh sẽ không từ chối! Nhưng mà trong lòng ngực em sao lại căng phồng, đang đựng gì vậy?”
Tại Dã kéo áo khoác ra, lộ ra đứa nhỏ đang ngủ trong lồng ngực: “Con gái em.”
Đứa nhóc này rất có thể ngủ, mới thức dậy ăn bữa sáng, trên đường đi lại ngủ rồi.
Dịch Kinh Tĩnh: “Gì? Con gái gì? Con gái?”
Tại Dã: “Ở nhà trẻ, cô bé đánh nhau với người khác, em muốn anh giúp dạy con bé vài chiêu, tránh cho lần sau khi đánh nhau bị người ta bắt nạt.”
“Khoan đã!” Một thắc mắc chưa được giải đáp lại đến một thắc mắc khác, giọng nói Dịch Kinh Tĩnh dần dần lớn hơn: “Đánh nhau ở nhà trẻ? Cô bé mấy tuổi rồi?”
Tại Dã: ”Hơn hai tuổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro