Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Bên ngoài tấm thiệp xấu xí nhưng bên trong được bao phủ bởi những bông hoa hồng màu đỏ - Dư Thiên cắt từ những bông hoa hồng nhỏ cô bé nhận được, dán chúng vào đây rồi đưa cho anh.

Tại Dã nhìn tấm thiệp rồi mỉm cười.

Ngoài bài tập thủ công thì nhà trẻ còn có nhiều loại hoạt động khác.

“Hoạt động vui chơi cùng thú cưng?” Tại Dã nhíu mày trước thông báo trên điện thoại.

Giáo viên nói bé nào nuôi thú cưng nếu thuận tiện có thể đưa thú cưng đến trường một ngày, để những đứa nhỏ khác xem và học cách trở thành một đứa trẻ đối xử tử tế và có trách nhiệm với những sinh vật nhỏ khác.

Tại Dã tự mình nuôi con còn khó, mong cô bé có khả năng chăm sóc bản thân đã tốt rồi, nên anh chưa bao giờ nghĩ đến việc nuôi thú cưng.

Nhưng là, nếu những đứa trẻ khác đều có thú cưng, mỗi Tiểu Thiên không có thì ở trường cô bé có bị cô lập hay cảm thấy mất mặt không?

Sau một hồi tự hỏi, Tại Dã quyết định hỏi con gái: “Con muốn nuôi thú cưng gì không? Chọn con nào dễ nuôi chút.”

Dư Thiên chớp chớp đôi mắt nói: “Con có thú cưng!”

“Nhóc có hả? Sao ba không biết, ở chỗ quán bar anh Tụ à?” Tại Dã hỏi.

Dư Thiên chỉ ngón tay ngắn ngủi vào không khí xung quanh: “Thú cưng ở chỗ này!”

Hệ thống 65, một phút trước còn ríu rít bên tai cô bé, bỗng ngậm miệng. Tuy rằng nó biết trên thế giới này ngoài ký chủ không ai có thể thấy nó, nhưng vẫn rất khẩn trương.

[Ký chủ! Cô không thể nói sự tồn tại của tôi với người khác!]

Dư Thiên rụt ngón tay lại, không hiểu rõ lắm.

Tại Dã nhìn lên không trung: “Gì…..”

Một con ruồi bay qua trước mắt anh.

Tại Dã nhìn con gái rồi lại nhìn con ruồi đó. Con ruồi này ở đâu ra, tầng cao vậy làm gì có ruồi, chắc không phải cô bé đưa từ ngoài vào đấy chứ? Con gái anh thế mà lấy ruồi làm thú cưng?

Tại Dã bỗng nhiên nhớ có rất nhiều lần nhìn thấy con gái đứng trên sô pha khua tay múa mép linh tinh, lúc đó còn nghĩ cô bé đang đánh nhau với không khí. Hiện tại nghẫm lại chắc không phải cô bé đang chơi đùa với thú cưng đấy chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế giới trẻ con quá ngây thơ, chắc có lẽ cô bé còn không biết loại con vật như ruồi không thể làm vật nuôi. Có lẽ trong mắt cô bé ruồi giống với bướm. Tại Dã tự dặn mình không thể dùng suy nghĩ của người lớn để bắt buộc trẻ con.

Tại Dã: “Cô giáo bảo con đưa thú cưng tới trường học, chẳng lẽ con cầm con ruồi đi được chắc? Nó có thể nghe lời đi theo con à?”

Dư Thiên nhìn ánh sáng màu xanh lập lòe bên cạnh, gật đầu: “Ngày nào con cũng đưa nó đến trường.”

Không phải hơi quá đáng nếu dẫn ruồi đến trường à?

Đối với yêu cầu của con, tuy rằng hơi quá đáng, Tại Dã cũng chỉ có thể tìm cách thỏa mãn cô bé.

Sau khi con gái đi ngủ, Tại Dã đi loanh quanh trong nhà, cố gắng tìm con ruồi không biết đang trốn ở đâu kia. Anh khổ nửa ngày mới bỏ được con ruồi bỏ vào bình nước khoáng.

Ngày hôm sau, anh đưa bình nước khoáng đựng con ruồi cho Dư Thiên: “Thú cưng của con đây, đưa đến trường đi.”

Dư Thiên cầm cặp sách nhỏ, đối diện với khuôn mặt ba tái mét vì ngủ không đủ giấc, nghiêm túc đưa ra ý kiến: “Không phải con này, là con màu xanh phát sáng.”

Ruồi còn có màu khác à? Tại Dã không ngờ cô bé còn có thể nhận ra được ruồi này ruồi kia.

Nghĩ đến tối hôm qua minh mất rất nhiều thời gian tìm “thú cưng nhỏ” này, mặt Tại Dã tối sầm: “Chính là con này, con đưa đến trường học cho ba!”

Dư Thiên thở dài nho nhỏ, lắc lắc đầu, bộ dáng như hết cách với anh, nhận lấy bình nước khoáng.

“Được rồi.”

Cô bé cầm lọ nước khoáng chứa con ruồi đi nhà trẻ. Bạn nhỏ ngồi bên cạnh triển lãm một con rùa đen, cô giáo trò chuyện với nhóc đó một lúc rồi đi đến trước mặt Dư Thiên.

“Bạn học Tiểu Thiên, em đưa theo thú cưng không?”

“Có ạ.”

“À, em có mang theo thú cưng à, không thấy phụ huynh em nói, là con gì vậy, có thể cho mọi người xem không?”

Dư Thiên lấy bình nước khoáng ra.

Nụ cười hoàn mỹ của cô giáo dần dần không giữ được: “Đây….Đây là? Một con ruồi à?”

Dư Thiên: “Là thú cưng ba bắt cho em.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô giáo: “Ha ha, phải không? Thú cưng này có vẻ rất đặc biệt.”

Sao lại có một người cha không đáng tin cậy đến vậy nhỉ?

Vì lời nói này của cô giáo mà những bạn nhỏ khác đã tập trung lại đây. Mọi người không phải chưa từng thấy ruồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy ruồi ở trong chai có thể tham quan tỉ mỉ.

Một đám trẻ con nhìn con ruồi, đứa nhỏ cầm rùa đen đột nhiên nói: “Rùa của tớ có thể bơi trong nước, ruồi của cậu có thể bơi trong nước không?”

Một đứa trẻ khác nói: “Nó có thể bay, cũng có thể bơi!”

“Vậy đổ nước vào xem sao.”

Buổi tối hôm đó, Tại Dã nhận được tin nhắn của cô giáo, dù khiển trách rất tế nhị nhưng cô giáo tỏ rõ rất không đồng tình với hành vi bắt ruồi làm thú cưng của anh, khuyên anh không nên có lệ với trẻ con.

Tại Dã: “…….”

Anh rất oan uổng.

Con gái - người chỉ vào ruồi nói là thú cưng, ném cặp, đặt chai nước xuống bàn, chạy đi tìm thức ăn.

Tại Dã cầm di động, yên lặng ngồi trên sô pha.

Trả lời xong tin nhắn, anh thuận tay mở nửa chai nước khoáng trên bàn uống một ngụm.

Đứa nhỏ cầm sữa chua uống đã quay lại, Tại Dã liếc nhìn cô bé: “Thú cưng nhỏ của con đâu, không đưa về à?”

Đứa nhỏ nhìn chằm chằm tay anh.

Tại Dã: “?”

Anh có một dự đoán không hay, Tại Dã chậm rãi quay đầu, phát hiện dưới đáy chai mà anh uống có một con ruồi.

Dư Thiên hút một ngụm sữa chua, giọng nói mơ hồ không rõ: “Ba, uống ruồi.”

Sắc mặt Tại Dã xanh mét, chạy vội vào nhà vệ sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0