Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá 7

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Tại Dã tưởng mình không nghe rõ: “Cái gì?”

Lý Tụ cũng dùng giọng điệu vi diệu lặp lại: “Báo cáo giám định nói cậu là ba ruột của đứa nhỏ này.”

Lần này nghe rõ hơn, Tại Dã chẳng cần nghĩ ngợi đã trực tiếp phủ nhận: “Không thể nào!”

Anh nói xong, có lẽ là cảm thấy mình bị chơi rồi: “Đừng giỡn với em!”

“Anh không đùa em, em tự xem đi.” Lý Tụ đưa báo cáo giám định qua.

Tại Dã cầm lấy báo cáo, trực tiếp nhìn về phía kết quả phía sau.

“Nhất định là lầm rồi, chẳng lẽ bản thân em còn không biết em có con gái hay không à, em vẫn chưa... Tóm lại là không có khả năng này.”

Biểu cảm của Lý Tụ rất vi diệu vỗ vai anh: “Anh còn nói cậu là người ngây thơ nhất trong chúng ta, không ngờ đấy, đứa nhỏ này cũng hai tuổi rồi đúng không, vậy cậu... Chậc chậc chậc, bây giờ nam sinh cấp ba đáng sợ thật. Mẹ cô bé này là ai vậy?”

“Sao em biết mẹ cô bé là ai được, cho dù là ai cũng không liên quan đến em, anh nói đi, có phải anh đang đùa em không?” Tại Dã nghi ngờ báo cáo xét nghiệm này là do Lý Tụ tự làm ra để chơi anh.

Thấy biểu cảm chắc chắn của Tại Dã, Lý Tụ cực kỳ oan uổng, tuy mấy năm trước anh ấy từng đùa giỡn với mấy đứa em như Tại Dã, nhưng bây giờ đã trưởng thành rồi, sẽ không làm mấy chuyện này nữa.

“Anh thề, lấy siêu xe sang trọng và du thuyền của anh ra thề, anh tuyệt đối không động tay động chân với báo cáo này." Lý Tụ kêu oan: “Hơn nữa vừa nãy nhìn thấy báo cáo này anh cũng rất kinh ngạc mà, em không thấy anh kinh ngạc đến mức sắp rớt cằm rồi à!”

Đúng thật, vẻ mặt Lý Tụ không giống như đang diễn, kỹ thuật diễn của anh ấy không tốt như vậy, mới gạt người được một nửa đã không nhịn nổi cười như điên, không như bây giờ, trên mặt viết rõ mấy chữ kinh ngạc thán phục và tò mò.

Tại Dã bỏ qua bản báo cáo kia, nói một cách chắc chắn: “Vậy là lầm rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hay là em lại đi giám định một lần?”

“Đi.”

Tại Dã nhìn Dư Thiên trên sô pha đối diện.

Anh đứng lên, ngồi xổm trước mặt Dư Thiên: “Rốt cuộc ba mẹ nhóc là ai?”

Dư Thiên ăn no nên buồn ngủ, bây giờ cô bé không thể nào hiểu được cảm giác của một thiếu niên 18 tuổi đột nhiên được lên chức ba, nghiêng đầu, lại cho Tại Dã một kích.

“Ba.” Cô bé chỉ mũi Tại Dã. Sau khi bị thu nhỏ, cô bé không nhớ những chuyện khác, riêng việc này thì lại nhớ cực kỳ rõ.

Tại Dã: “...”

Tại Dã quay đầu nhìn Lý Tụ, cắn răng: “Đi ngay lập tức, đến trung tâm xét nghiệm khác.”

Đối với Tại Dã, không có gì khó khăn hơn quãng thời gian chờ đợi lần này.

Anh tìm một trung tâm xét nghiệm khác, bỏ ra rất nhiều tiền, còn tìm các mối quan hệ giúp đỡ, vào lúc rạng sáng đã lấy được bản báo cáo xét nghiệm thứ hai.

“Thế nào, kết quả lần này là gì? Lần trước là nhầm lẫn đúng không?” Lý Tụ đứng bên cạnh hỏi.

“Gặp quỷ rồi.” Mặt Tại Dã không biểu cảm bóp nát bản báo cáo: “Tìm một trung tâm khác.”

Lý Tụ: Được, cũng không cần hỏi, nhất định là vậy.

“Đến đây.” Lý Tụ đưa cô bé ngủ trong ngực mình cho Tại Dã, chờ anh nhận lấy theo bản năng, vỗ vai anh, tràn ngập thương hại nói: “Em làm quen với cảm giác trông trẻ đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt hai người một lớn một nhỏ này, không biết cô bé đang mơ gì, miệng nở nụ cười, còn mặt cậu chàng đẹp trai kia lại tràn đầy sắc thái ảm đạm.

"Em đã cả đêm không ngủ rồi, anh trai cũng theo em lâu như vậy, thật sự không chịu nổi, nếu không đi về nghỉ ngơi trước?"

“Không!" Tại Dã từ chối. Anh hiện tại làm sao có thể ngủ được.

Lý Tụ đã quen với tính cứng cỏi của anh: “Vậy được rồi, anh về trước đây, có cần anh bảo Ôn Thừa đến đây với em không?”

Thiếu niên nói một cách chắc chắn: “Không cần, em tự dẫn nó đi.”

Ngày hôm nay, là ngày u ám mê hoặc nhất trong cuộc đời của giáo bá. Kết quả báo cáo lần thứ ba bày ra trước mặt, vẫn giống như hai lần trước. Chuyện anh có thêm một đứa con gái ruột, đã là sự thật không thể chối cãi.

Anh ngồi ở trên ghế bên ngoài trung tâm giám định, hai cái chân dài tách ra, khuỷu tay chống ở đầu gối, hai tay che trán, ánh mắt thẳng tắp nhìn mặt đất.

Cậu bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hoài nghi ký ức quá khứ của, chẳng lẽ, anh đã làm loại chuyện này với người khác thật sao? Tại sao anh không có ấn tượng?

Dư Thiên ngồi bên cạnh anh, một tay cầm đồ chơi được tặng kèm trong phần ăn trẻ em của McDonald’s, một tay cầm viên kẹo hình kem ốc quế, thỉnh thoảng lại liếm một cái. Tầm mắt của cô bé chuyển từ Tại Dã đang ủ rũ bên cạnh sang tấm áp phích quảng cáo dán trên tường cách đó không xa.

Trên áp phích là một người đàn ông trung niên vẻ mặt buồn rầu tang thương, ngồi với tư thế còng lưng thất ý, lời quảng cáo bên cạnh rất lớn, chữ quảng cáo bên cạnh rất lớn, Du Thiên từ trong trí nhớ hơn hai mươi năm của mình tìm ra mấy chữ này - - "Tìm lại cảm giác thanh xuân, toả sáng sức sống của đàn ông".

Trời sắp tối, cô bé thấy Tại Dã bất động hồi lâu, kéo tay áo anh: "Đói bụng, ba!"

Một tiếng ba này làm đầu óc Tại Dã chấn động.

Giờ này khắc này, tâm tình của anh đã hoàn toàn không giống trước đó, dù sao trước đó ở trong lòng anh, đứa nhỏ này là do cha anh làm nghiệt, nhưng hiện tại, biến thành anh tạo nghiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0