Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá 8

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Lần đầu tiên Tại Dã cẩn thận nhìn Dư Thiên như vậy. Cô bé vẫn còn mặc chiếc váy nhỏ Lý Tụ mua, bím tóc là do một bác gái của trung tâm giám định không nhìn nổi nữa bèn buộc lại cho cô bé, cặp mắt to tròn tràn đầy ánh sáng vô ưu vô lự.

Ánh mắt của Tại Dã rất phức tạp, bây giờ Dư Thiên không có cách nào hiểu được.

Chỉ có hệ thống 65 mà anh không nhìn thấy vẫn đang lập lòe bên tai Dư Thiên, trong giọng tràn ngập thương hại: [Chắc chắn bây giờ Tại Dã đang hoài nghi nhân sinh, đáng thương quá hu hu.]

Dư Thiên mới mặc kệ người cao to trước mắt và điểm sáng nhỏ bên cạnh là có tình gì, trẻ con mà đói bụng thì chỉ muốn ăn thôi!

“Ba! Con muốn ăn McDonald's nữa!” Dư Thiên giơ hai tay lên hô to.

Tại Dã: “... Đi ăn thôi, con đừng kêu nữa.”

Dư Thiên vẫn ăn rất vui vẻ, nhưng Tại Dã lại không thấy có mùi vị gì, ăn cơm chiều xong, anh dẫn Dư Thiên đến Cao Tường một chuyến. Trong ngực Dư Thiên ôm một chai Coca, thỏa mãn tựa vào trong ngực Tại Dã đang cứng ngắc.

Quả nhiên Lý Tụ đang chờ anh ở Cao Tường.

“Thế nào?”

Tại Dã nhấp môi, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Anh Tụ, chuyện này, anh đừng nói với người khác.”

Lý Tụ hiểu rõ: “Hiếm khi nghe thấy em gọi một tiếng anh Tụ, được, anh sẽ giữ bí mật giúp em, có điều bây giờ em phải làm sao bây giờ?”

Tại Dã lại yên lặng, hơn nửa ngày mới mất tự nhiên hỏi một câu: “Quần áo... Quần áo của con bé… mua ở đâu?”

Vừa nghĩ ngợi lung tung vừa dắt cô bé đi mua vài món đồ, Tại Dã cũng không biết mình mua gì, đờ đẫn dẫn Dư Thiên về nhà mình.

Căn hộ này khá gần trường anh, đi bộ mười phút là có thể đến, anh dọn đến đây từ khi lên cấp hai, ngoài một bác gái đến dọn dẹp hàng tuần ra thì chỉ có một mình anh sống ở đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một người sống trong căn nhà 300 mét vuông có vẻ khá trống rỗng, khu vực Tại Dã thường xuyên qua lại cũng chỉ có phòng ngủ và phòng khách mà thôi. Về đến nhà, buông đứa trẻ xuống, nhìn cô bé nhảy lên sô pha, Tại Dã yên lặng đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, bắt đầu tắm nước lạnh.

Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Dư Thiên rất thoải mái, vặn chai Coca ra uống ừng ực mấy ngụm lớn.

Tắm rửa xong, thoạt nhìn Tại Dã càng mệt mỏi hơn, dù sao thời khắc tắm rửa càng thêm dễ bắt đầu tự hỏi nhân sinh.

Anh thay một bộ áo ngủ rộng thùng thình, đi đến trước sô pha. Cầm chai coca lớn chỉ còn lại một nửa kia lên bàn trà, lại xách Dư Thiên lên, dùng tư thế luồn qua hai tay trẻ con ôm Dư Thiên lên, nhấc cô bé vào phòng tắm, chỉ cho cô bé thấy một bồn nước nhỏ xả đầy nước.

“Xả nước cho nhóc rồi đó, tự tắm đi.”

Anh ra ngoài tìm trong túi mua sắm, lúc này mới phát hiện mình quên mua áo ngủ cho cô bé, chỉ có hai bộ váy công chúa bồng bềnh lấp lánh. Anh đành lấy một chiếc áo T - shirt của mình để cô bé mặc tạm.

Ngồi ngoài cửa chờ đợi, Tại Dã chống trán.

Trẻ con không nói tắm, không bằng nói nghịch nước.

Không hề ngoài ý muốn, trong phòng tắm cực kỳ hỗn độn, cô bé nghịch nước, hai chân trần trụi dẫm lên áo thun của Tại Dã, quần áo vẫn lớn hơn cô bé rất nhiều, nếu không cẩn thận sẽ vấp ngã.

Tại Dã ôm cô bé về phòng ngủ, đặt lên giường.

Chỗ anh chỉ có một chiếc giường này, chưa kịp dọn dẹp phòng cho khách. Cũng may giường lớn, đứa nhóc thì nhỏ xíu, không chiếm chỗ lắm.

“Ngủ.” Tại Dã nằm trên giường, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Nếu có thể, anh muốn ném cô bé ở phòng cho khách hơn, nhưng anh nhớ đến lời Lý Tụ dặn dò. Anh ấy nói đứa trẻ nhỏ như vậy phải có người lớn nhìn chằm chằm, không thể bỏ qua mặc kệ được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rõ ràng suy nghĩ hỗn loạn, nhưng nghe tiếng hít thở của đứa bé bên cạnh, Tại Dã bất tri bất giác ngủ say từ lúc nào.

Đến nửa đêm, anh bị tiếng khóc thút thít đánh thức, cau mày mở mắt ra, nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ ngồi trên giường, bả vai run rẩy.

“Lạch cạch.” Anh bật đèn, ngồi dậy khỏi giường: “Làm sao vậy? Nhóc khóc gì?”

Đứa bé không nói lời nào, chỉ nhỏ giọng khóc lóc. Tại Dã không hiểu vì sao, vén chăn lên, cả người bỗng nhiên cứng đờ.

Anh nhìn thấy một mảng chăn ướt át.

“Nhóc... tè dầm?”

Không nói còn tốt, vừa nói, đứa nhỏ vốn chỉ là nhỏ giọng khóc khóc càng lớn tiếng.

Tuy trí tuệ và cơ thể đều trở nên ngây thơ hơn rất nhiều nhưng Dư Thiên vẫn bị cảm giác xấu hổ lớn lao đả kích, khóc đến đến thở không ra hơi, hơn nữa sống chết không chịu ngẩng đầu nhìn Tại Dã.

Tại Dã cầm lấy điện thoại di động, lật xem một lát, chỉ vào đáp án tìm kiếm trên đó đọc: “Trên đây nói, trẻ con trước năm tuổi thỉnh thoảng tè dầm đều là bình thường, trước khi ngủ nhóc uống quá nhiều coca.”

Dư Thiên: “Hu hu hu!”

Tại Dã: “Đừng khóc.”

Thấy cô bé khóc đến nỗi sắp không thở nổi, Tại Dã thăm dò muốn ôm Dư Thiên lên, kết quả vừa đụng tới cô bé đã cảm thấy đứa nhỏ này run rẩy càng nhiều.

Tại Dã nắm tóc mình, cố gắng thấp giọng nói: “Đừng khóc nữa, chỉ là tè dầm thôi, tôi không trách nhóc, trẻ con đều tè dầm mà.”

Anh nói một lần chữ tè dầm, tiếng khóc của đứa bé lại nâng lên chút, Tại Dã sống không còn gì luyến tiếc nhấc đứa trẻ không ngừng khóc lóc đến nhà vệ sinh, dùng khăn lông ướt lau mặt như xoa bóp cho cô bé, xoa đến khi cô bé nuốt tiếng khóc về mới thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0