Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá 9

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Sau nửa đêm, một lớn một nhỏ cuộn chăn ngủ trên sô pha phòng khách.

Sô pha này tương đối cứng, ngủ không thoải mái như sô pha ở quá bar Cao Tường, càng không thoải mái như trên giường, hai người đều ngủ không ngon.

Sáng hôm sau, cặp ba con mới ra lò lại đến quán bar Cao Tường lần nữa.

“Anh Tụ, hôm nay để con bé ở chỗ anh chăm sóc một ngày, em phải đi học.”

Lý Tụ cố ý ồ một tiếng: "Lạ thật, bình thường không phải cậu hay trốn học, lần này sao lại chủ động đi học?"

Tại Dã: "... Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại mắng chửi người, em phải đi một chuyến. Buổi chiều sẽ tới đón con bé.”

Lý Tụ nhìn vẻ mặt thiếu ngủ của hắn, cũng không đùa nữa, đồng ý: “Được, giúp em chăm sóc một ngày.”

Tại Dã xoay người rời đi, dưới chân nổi gió.

Lý Tụ nắm tay Dư Thiên đang gặm bánh bao bên cạnh, nhéo bím tóc một cao một thấp trên đầu cô bé, nói với cô bé: “Ba cháu vẫn là một đứa trẻ, đột nhiên gặp được chuyện như vậy, nó còn chưa nghĩ kỹ, cho nên chúng ta sẽ cho ba cháu thời gian một ngày để suy nghĩ thật kỹ, hôm nay cháu đi theo chú nha... À, chú... Hừm, hay là gọi bác? Thôi, gọi chú đi, hôm nay cháu đi chơi với chú!”

Dư Thiên gặm bánh bao, nghe anh ấy tự quyết định, miệng nói không rõ gọi một tiếng chú.

“Wow, đáng yêu quá, bím tóc này là ba thắt cho cháu à? Xấu thật!”

Lý Tụ vừa nói xong, Tại Dã lại xuất hiện trước cửa, dùng vẻ mặt không chút tình cảm nói: “Anh nhớ đừng cho con bé uống nhiều Coca.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Tụ: “Hả?”

Đứa bé đang ngoan ngoãn ăn bánh bao đột nhiên nhớ tới chuyện xấu hổ: “A a a a!”

Lý Tụ hoảng sợ, mà Tại Dã quay lại dặn dò đã đoán được trước, nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại Lý Tụ vẻ mặt mơ hồ đối diện với một đứa trẻ đang khóc to.

Sau khi phó thác cô bé ra ngoài, Tại Dã nhẹ nhàng bước vào trường học. Nhìn xung quanh đều là học sinh mặc đồng phục, tinh thần phấn chấn. Rõ ràng khung cảnh này rất quen thuộc nhưng Tại Dã lại cảm thấy dường như đã cách mấy đời.

Chỉ cần nghĩ đến việc mình đã làm ba, anh nhìn các bạn học đùa giỡn trong lớp học thì cảm thấy có hơi vi diệu, mình khác với bọn họ, trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều.

Tuy nói anh vì ở nước ngoài chậm trễ hai năm, hơn nữa vấn đề tâm lý, sau khi trở về bị ba anh cưỡng chế lưu ban, dẫn đến trở thành học sinh lớn tuổi nhất trong lớp, vẫn luôn được gọi là anh Dã. Nhưng thường ngày cái loại trưởng thành về tuổi tác này, cùng loại trưởng thành về tâm lý tang thương hôm nay hoàn toàn không giống nhau.

Luôn cảm thấy hôm nay nhìn thấy các bạn học, họ có vẻ càng thêm ngây thơ

“Anh Dã! Cuối cùng anh cũng tới!” Mấy nam sinh đang đùa giỡn thấy anh xuất hiện trước cửa, lập tức cười hỏi.

“Anh Dã, hôm qua anh làm gì vậy? Có phải người lớn trong nhà biết chuyện đánh nhau rồi không?”

“Hôm qua có thi đấu bóng rổ, anh không ở đây, lớp chúng ta thua đám người lớp bốn, bọn họ quá đê tiện, vậy mà lại tìm người ngoài tới hỗ trợ!”

“Anh Dã, hôm qua phát bài thi, bài của anh để trong ngăn kéo.”

Tại Dã đi đến chỗ ngồi của mình, mấy người tụ lại chỗ anh nói chuyện. Mấy nam sinh phát hiện trạng thái của lão đại hôm nay không đúng lắm, nói chuyện gì Tại Dã cũng phản ứng chậm một nhịp, nhân dịp Tại Dã nằm bò nghỉ ngơi, cả bọn đi qua một bên nhỏ giọng thảo luận.

“Sao hôm nay nhìn anh Dã không có tinh thần vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng vậy, lúc nào cũng không yên lòng.”

Sự không yên lòng này kéo dài cả một ngày, giữa trưa mấy nam sinh còn thấy Tại Dã cầm điện thoại đọc tin tức rất lâu, mấy người không khỏi suy đoán: “Chẳng lẽ cuối cùng anh Dã của chúng ta cũng tìm được bạn gái?”

“Vì tình mà khốn đốn!”

“Không được, tao tò mò quá, chúng ta nghĩ cách hỏi thăm xem, rốt cuộc là ai mê hoặc anh Dã chúng ta!”

Trên thực tế, Tại Dã chỉ đang xem mấy đoạn video ngắn Lý Tụ gửi đến. Trong video là Dư Thiên đang dẫm trên ghế nhỏ chơi máy gắp gấu bông, cực kỳ nghiêm túc.

Nhấn mở giọng nói, Lý Tụ nói: “Đưa Tiểu Thiên đi ăn cơm, đến trung tâm thương mại chơi máy gắp gấu bông một lát thì con bé không chịu đi nữa, thế nên anh mua một máy đặt ở Cao Tường, thấy con bé chơi rất nghiêm túc, hoàn toàn không cần anh chăm sóc.

Dư Thiên có "đồ chơi mới" quả thật chơi đến ngay cả "cha" cũng không nhớ rõ. Dù sao "cha" cũng không chạy được.

Buổi chiều, một tiết tự học khó có được, trong phòng học hỗn loạn như một nồi cháo, mấy nam sinh tụ lại với nhau, cho nhau một ánh mắt, kéo Tại Dã như đi vào cõi thần tiên vào trò chơi của cả bọn.

“Anh Dã, chúng ta tới chơi thật lòng đại mạo hiểm đi!” Một cậu nam sinh thuần thục lấy một bộ bài từ trong ngăn kéo.

“Các cậu tự chơi đi.” Tại Dã từ chối.

“Anh Dã! Hôm nay là sinh nhật em, lại không thể ra ngoài, chỉ muốn náo nhiệt một chút, anh cứ xem như thỏa mãn một tâm nguyện nhỏ bé của em đi!” Một nam sinh hợp chắp tay, bày ra tư thế cầu xin.

Tại Dã: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0