Chương 30 - Giáo Bá

Phật Tử

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Thiên nhớ rõ thanh âm này, nhớ rõ câu nói quen thuộc này.

Một khi xuất hiện, liền có nghĩa là cô bé lại phải rời khỏi nhà cùng người mình quen thuộc lưu luyến.

Cho nên cô bé theo bản năng nắm chặt tay mẹ, còn cả nắm đấm của mình, ý đồ dùng lực lượng bé nhỏ không đáng kể này chống cự ly biệt sắp tới.

“Mẹ......”

Dị nhân tựa như cũng cảm giác được gì đó, hai tay khép lại bắt lấy đứa nhỏ của mình.

Nhưng đứa bé trong lòng bàn tay vẫn biến mất, không còn cảm giác được hơi thở của cô bé nữa.

Hệ thống 65 không nghĩ tới, kí chủ lần này thế mà sẽ may mắn như vậy, ở trong thế giới trừng phạt cũng có thể thành công sống sót.

Bởi vì không bị triệt để khống chế trong thế giới, không thể đồng thời tồn tại hai hệ thống, mà hệ thống sinh tồn so với nó có đẳng cấp càng cao hơn, cho nên nó cũng không đi theo kí chủ tới thế giới trừng phạt.

Chỉ trong nháy mắt ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trở về, nó nhận được tin tức liên quan.

Lúc này đây hệ thống cũng không giống trước kia như vậy làm ra bất luận khuyên bảo gì, mà là vội vàng quăng kí chủ vào thế giới kế tiếp mở ra nhiệm vụ.

[Sắp tiến vào thế giới công lược kế tiếp, mời kí chủ chuẩn bị sẵn sàng -]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ký chủ không thể sáng tạo lợi nhuận không có giá trị, chỉ có thể hy vọng cô nhanh chóng tự sinh tự diệt.

Trên trấn Nam Mai có một tòa miếu nhỏ, vốn là một miếu nhỏ thờ Bồ Tát, trong miếu vốn có người trông coi già, hai năm trước chết già, trong miếu không người trông coi, nên trở thành nơi ở tạm của mấy ăn mày nhỏ.

Cuộc sống của người bản địa xem như phong phú, phần lớn thuần phác hướng thiện, bởi vậy một thị trấn lớn như vậy, cũng chỉ có mấy người ăn xin như vậy, còn là từ chỗ khác lưu lạc đến nơi đây.

Tổng cộng có năm đứa ăn xin, đứa lớn đã mười hai tuổi, ngày thường đi khắp nơi làm việc đổi lấy thức ăn với người ta, chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Đứa nhỏ cũng có năm tuổi, ngoài ăn xin cũng làm chân chạy cho người tốt bụng trên trấn, kiếm được một hai văn tiền.

Đúng chạng vạng tối, mấy đứa nhỏ bất kể là đi ra ngoài làm việc hay là ăn xin, đều đã trở lại, tụ ngồi ở trong miếu nhỏ chuẩn bị ăn gì đó.

Trong bát có đặt bánh bao, là đứa nhỏ lớn nhất dùng tiền kiếm được mua, bởi vì đứa khác sức lực không lớn, tiền kiếm được không nhiều lắm, chỉ có thể mua được loại bánh bao lương thực thô này.

Trong bát còn có cơm, hai cái sủi cảo, cháo loãng, thậm chí còn có hai miếng bánh ngọt hình hoa nhìn qua rất đẹp.

Đủ loại, đều là mấy đưa nhỏ kiếm tới, trong đó hai miếng bánh ngọt hình hoa kia, là bà chủ một cửa hàng bánh ngọt trên trấn cho, cô ấy là người thiện, thường để mấy đứa nhỏ hỗ trợ chân chạy, sau đó đưa bọn họ mấy miếng bánh ngọt.

Đại ca lớn tuổi nhất Hắc Cẩu chia thức ăn cho bọn họ, mấy đứa nhỏ lúc này mới cùng nhau cầm thức ăn được chia trước mặt bắt đầu ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai miếng bánh ngọt ngọt ngào chia cho hai đứa trẻ nhỏ tuổi nhất.

Mấy người đang vùi đầu ăn, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có trẻ con đang khóc.

Ngay từ đầu không ai để ý, có thể là trẻ con trong nhà xung quanh đang náo loạn, nhưng âm thanh kia vẫn luôn không dừng lại, hơn nữa tựa như ngay bên ngoài miếu nhỏ.

Mai Hoa mười tuổi gặm một nửa bánh bao, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía đại ca Hắc Cẩu, ở trong mắt cậu ta thấy mê hoặc giống nhau.

“Ta ra ngoài xem thử." Hắc Cẩu nói xong, hai ba miếng ăn xong, đứng dậy đi ra ngoài.

Sắp bắt đầu mùa đông, trời vừa tối bên ngoài đã nổi lên gió nhỏ, cảm giác mát lạnh đâm vào người, mới đi ra cửa Hắc Cẩu liền run rẩy một chút, bước nhanh đến bên cửa viện.

Cậu lấy ra côn gỗ để trước cửa, đứng ở cạnh cửa nhìn ra bên ngoài, thấy một tiểu cô nương thấp bé ở kia tựa như mèo nhỏ khóc không ngừng, xem tuổi, so với đệ đệ nhỏ nhất của mấy người bọn họ còn nhỏ hơn.

Mấy người Mai Hoa ở trong miếu nhỏ đợi một lát, thấy Hắc Cẩu dắt một tiểu nữ oa co rúm đi vào.

“Đây là nhà ai? Hắc Cẩu huynh, sao huynh lại dẫn cô bé đến đây?”

“Hình như cô bé đi lạc với người nhà, đứng ở ngoài cửa khóc, huynh hỏi cô bé cái gì cũng không nói." Hắc Cẩu gãi đầu, giao đứa bé vào tay Mai Hoa.

Mai Hoa vừa sờ đến tay đứa bé đã kinh hô: "Tay của cô bé lạnh quá, đây là bị gió thổi bên ngoài bao lâu rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0