Phật Tử
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Nàng ấy nương theo ngọn đèn mờ ảo trong phòng nhìn kỹ đứa nhỏ này, bộ dáng ước chừng ba tuổi, hai má trắng nõn giống như bàn tay nhỏ bé, nhìn không giống như là đứa nhỏ nhà nghèo khổ, nhưng ăn mặc lại rất đơn bạc, thời tiết như vậy chỉ mặc một bộ áo khoác kỳ quái.
Vội vàng cởi một lớpquần áo của mình bọc lại cho đứa nhỏ, lại đi rót cho cô bé một chén nước ấm nấu trong bình sành, lúc này Mai Hoa mới hỏi đứa nhỏ tên là gì, nhà ở nơi nào.
Nhưng hỏi nửa ngày, cũng chỉ hỏi ra một cái tên, nói là tên Thiên, cũng không biết nhà ở nơi nào, ở phố nào, nhà nào cũng không biết.
Hỏi lại thì là muốn mẹ, hoặc là muốn ba, rất đáng thương, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng khóc đỏ.
Mấy đứa trẻ ở trấn Nam Mai lâu như vậy, cũng chưa từng gặp qua cô bé, mới lạ vây quanh ở bên cạnh nghe, nhưng rất nhanh từng đứa đều ngáp dài, đến lúc bình thường bọn họ đi ngủ.
“Quên đi, không hỏi được thì nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đi hỏi xung quanh." Hắc Cẩu nói xong, nằm sang một bên ngủ.
Ngoại trừ cậu, còn lại mấy đứanhỏ tuổi đều ngủ cùng một chỗ, mùa đông trời lạnh, bọn họ thiếu chăn, buổi tối đều chen chúc cùng một chỗ ngủ để sưởi ấm, lại đè áo bông rách vá chất đống ở phía trên lên.
Mai Hoa bình thường dẫn theo đứa bé nhỏ nhất kia cùng nhau ngủ, hôm nay có thêm một cô bé nhỏ hơn, nàng ấy xếp người ngủ bên cạnh mình.
Nàng ấy vỗ vỗ lưng đứa bé nhỏ giọng an ủi: "Không sợ, ngày mai có thể về nhà, ngủ trước đi.”
Mùi không dễ ngửi, nhưng thân thể lạnh như băng được ôm, dần dần hun Thiên đến ấm áp dễ chịu. Dù sao tuổi còn nhỏ, Thiên khóc rất lâu cũng dần dần được trấn an, mí mắt rũ ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh cũng sớm, Mai Hoa sớm nghe được tiếng sét đánh trong bụng đứa nhỏ, cười ra tiếng, đứng lên đem một nửa bánh bao đêm qua mình chưa ăn xong giấu đi hơi nướng nóng, nhét cho Thiên.
Bọn họ buổi sáng bình thường đều không ăn, cũng vì không có gì ăn, mấy đứa còn lại ngửi được mùi thơm bánh bao nướng đều hút nước miếng, nhìn Thiên ăn.
Thiên vừa mới tỉnh, còn có hơi mơ hồ, bánh bao nướng thơm đặt ở trước mắt, cô bé cầm ăn hai miếng, mới nhớ tới mình không ở nhà, mẹ bên cạnh cũng không thấy.
Nhất thời muốn khóc lại không khóc, nhưng bụng lại thật sự đói, vì thế há miệng, rốt cuộc vẫn là ăn bánh bao trước, lại được Mai Hoa đút một chén nước.
Sau đó cô bé không muốn khóc nữa.
Trời sáng, mấy đứa nhỏ mới thấy rõ tiểu muội muội mới tới này trông như thế nào.
Trắng trắng mềm mềm, nhìn so với bột mì còn trắng hơn, ánh mắt lớn lại đen, bộ dáng thanh tú, rất đáng yêu.
“Hôm nay lúc chúng ta đi xin cơm thì dẫn cô bé đi cùng, thuận tiện hỏi xem có ai biết cô bé không, cũng có thể đưa cô bé về nhà.”
Ngoại trừ đại ca, bốn đứa nhỏ còn lại đều chia hai tách ra đi ăn xin, Thiên thì đi theo Mai Hoa cùng với Tiểu Cẩu năm tuổi.
Mai Hoa một tay dắt một đứa, vòng vo bên ngoài một ngày, đi khắp mấy con phố chung quanh, cũng không nghe nói nhà ai mất con.
Buổi tối trở lại miếu nhỏ, Hắc Cẩu chia thức ăn cho mọi người, cũng không biết nên làm gì bây giờ, cuối cùng nói: "Vậy để cô bé ở lại đây trước đi, nói không chừng hai ngày nữa người nhà cô bé sẽ tìm tới.”
Nếu vẫn không có ai tới tìm, chỉ sợ đứa nhỏ này cũng chỉ có thể ở cùng bọn họ.
Năm người bọn họ không có quan hệ huyết thống gì, mấy người khác đều là Hắc Cẩu ăn xin nhặt được trên đường. Mai Hoa và Bánh Hoa là con gái, năm xưa xảy ra nạn đói, trong nhà có quá nhiều con người ta không cần, Bạch Cẩu là một bé trai, có thể bởi vì chân có hơi khập khiễng cho nên bị vứt bỏ, Tiểu Cẩu nhất là một bé trai có mắt tật, cậu không nhìn thấy.”
Nghe đại ca Hắc Cẩu nói cô bé này sau này có thể sẽ sống cùng bọn họ ở đây, mấy đứa trẻ khác đều mơ hồ có hơi hưng phấn.
Vậy cô bé chính là em gái nhỏ nhất của chúng ta?
Ngay cả Tiểu Cẩu không nhìn thấy không thích nói chuyện cũng nói một câu: "Vậy em cũng làm ca ca rồi phải không?"
Hôm nay bà chủ tiệm bánh ngọt cho hai miếng bánh gạo, đều được đặt ở trong bát trước mặt Thiên.
Bởi vì cảm giác được bọn họ thân thiện và tò mò, cảm xúc Thiên bình thản hơn rất nhiều, còn ở dưới yêu cầu của bọn họ gọi vài tiếng ca ca tỷ tỷ.
Vội vàng cởi một lớpquần áo của mình bọc lại cho đứa nhỏ, lại đi rót cho cô bé một chén nước ấm nấu trong bình sành, lúc này Mai Hoa mới hỏi đứa nhỏ tên là gì, nhà ở nơi nào.
Nhưng hỏi nửa ngày, cũng chỉ hỏi ra một cái tên, nói là tên Thiên, cũng không biết nhà ở nơi nào, ở phố nào, nhà nào cũng không biết.
Hỏi lại thì là muốn mẹ, hoặc là muốn ba, rất đáng thương, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng khóc đỏ.
Mấy đứa trẻ ở trấn Nam Mai lâu như vậy, cũng chưa từng gặp qua cô bé, mới lạ vây quanh ở bên cạnh nghe, nhưng rất nhanh từng đứa đều ngáp dài, đến lúc bình thường bọn họ đi ngủ.
“Quên đi, không hỏi được thì nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đi hỏi xung quanh." Hắc Cẩu nói xong, nằm sang một bên ngủ.
Ngoại trừ cậu, còn lại mấy đứanhỏ tuổi đều ngủ cùng một chỗ, mùa đông trời lạnh, bọn họ thiếu chăn, buổi tối đều chen chúc cùng một chỗ ngủ để sưởi ấm, lại đè áo bông rách vá chất đống ở phía trên lên.
Mai Hoa bình thường dẫn theo đứa bé nhỏ nhất kia cùng nhau ngủ, hôm nay có thêm một cô bé nhỏ hơn, nàng ấy xếp người ngủ bên cạnh mình.
Nàng ấy vỗ vỗ lưng đứa bé nhỏ giọng an ủi: "Không sợ, ngày mai có thể về nhà, ngủ trước đi.”
Mùi không dễ ngửi, nhưng thân thể lạnh như băng được ôm, dần dần hun Thiên đến ấm áp dễ chịu. Dù sao tuổi còn nhỏ, Thiên khóc rất lâu cũng dần dần được trấn an, mí mắt rũ ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh cũng sớm, Mai Hoa sớm nghe được tiếng sét đánh trong bụng đứa nhỏ, cười ra tiếng, đứng lên đem một nửa bánh bao đêm qua mình chưa ăn xong giấu đi hơi nướng nóng, nhét cho Thiên.
Bọn họ buổi sáng bình thường đều không ăn, cũng vì không có gì ăn, mấy đứa còn lại ngửi được mùi thơm bánh bao nướng đều hút nước miếng, nhìn Thiên ăn.
Thiên vừa mới tỉnh, còn có hơi mơ hồ, bánh bao nướng thơm đặt ở trước mắt, cô bé cầm ăn hai miếng, mới nhớ tới mình không ở nhà, mẹ bên cạnh cũng không thấy.
Nhất thời muốn khóc lại không khóc, nhưng bụng lại thật sự đói, vì thế há miệng, rốt cuộc vẫn là ăn bánh bao trước, lại được Mai Hoa đút một chén nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó cô bé không muốn khóc nữa.
Trời sáng, mấy đứa nhỏ mới thấy rõ tiểu muội muội mới tới này trông như thế nào.
Trắng trắng mềm mềm, nhìn so với bột mì còn trắng hơn, ánh mắt lớn lại đen, bộ dáng thanh tú, rất đáng yêu.
“Hôm nay lúc chúng ta đi xin cơm thì dẫn cô bé đi cùng, thuận tiện hỏi xem có ai biết cô bé không, cũng có thể đưa cô bé về nhà.”
Ngoại trừ đại ca, bốn đứa nhỏ còn lại đều chia hai tách ra đi ăn xin, Thiên thì đi theo Mai Hoa cùng với Tiểu Cẩu năm tuổi.
Mai Hoa một tay dắt một đứa, vòng vo bên ngoài một ngày, đi khắp mấy con phố chung quanh, cũng không nghe nói nhà ai mất con.
Buổi tối trở lại miếu nhỏ, Hắc Cẩu chia thức ăn cho mọi người, cũng không biết nên làm gì bây giờ, cuối cùng nói: "Vậy để cô bé ở lại đây trước đi, nói không chừng hai ngày nữa người nhà cô bé sẽ tìm tới.”
Nếu vẫn không có ai tới tìm, chỉ sợ đứa nhỏ này cũng chỉ có thể ở cùng bọn họ.
Năm người bọn họ không có quan hệ huyết thống gì, mấy người khác đều là Hắc Cẩu ăn xin nhặt được trên đường. Mai Hoa và Bánh Hoa là con gái, năm xưa xảy ra nạn đói, trong nhà có quá nhiều con người ta không cần, Bạch Cẩu là một bé trai, có thể bởi vì chân có hơi khập khiễng cho nên bị vứt bỏ, Tiểu Cẩu nhất là một bé trai có mắt tật, cậu không nhìn thấy.”
Nghe đại ca Hắc Cẩu nói cô bé này sau này có thể sẽ sống cùng bọn họ ở đây, mấy đứa trẻ khác đều mơ hồ có hơi hưng phấn.
Vậy cô bé chính là em gái nhỏ nhất của chúng ta?
Ngay cả Tiểu Cẩu không nhìn thấy không thích nói chuyện cũng nói một câu: "Vậy em cũng làm ca ca rồi phải không?"
Hôm nay bà chủ tiệm bánh ngọt cho hai miếng bánh gạo, đều được đặt ở trong bát trước mặt Thiên.
Bởi vì cảm giác được bọn họ thân thiện và tò mò, cảm xúc Thiên bình thản hơn rất nhiều, còn ở dưới yêu cầu của bọn họ gọi vài tiếng ca ca tỷ tỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro