Chương 30 - Giáo Bá

Phật Tử

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Ngày thứ ba, Thiên mặc áo bông lớn do tỷ tỷ vá lỗi, đội mũ tỷ tỷ làm, đi theo phía sau bọn họ ăn xin.

Ngoại trừ hai má còn phồng lên, trắng hơn những người khác hai tone, nhìn qua hoàn mỹ dung nhập vào trong đoàn đội ăn mày nhỏ.

Ở trên trấn Nam Mai, có thể nhìn thấy có một ngọn núi xa xa trong mây trắng, người bình thường núi kia thấy được nhưng không sờ được, không ít người gọi đó là Tiên Sơn hoặc Linh Sơn.

Thật ra đó gọi là Bồ Đề Sơn, phàm nhân sở dĩ không cách nào tới gần cũng không cách nào leo lên, là bởi vì Bồ Đề Sơn ở linh giới, ngăn cách với nhân gian giới.

Trên Bồ Đề sơn cũng không có tiên nhân gì, chỉ có một tòa Phật tự, một đám Phật tu ở đó.

Bồ Đề Sơn nhiều năm tị thế, phần lớn Phật tu hành thành công không phải thiên địa kiếp nạn không ra, động chút là sẽ thanh tu trăm năm, nhân gian ít có lời đồn đãi của bọn họ, mà ở Tu Tiên giới và Ma giới lại là tiếng tăm lừng lẫy.

Hồ sen chùa Bồ Đề Sơn, trong một màu lá sen xanh biếc và hoa sen màu trắng lác đác, một tăng nhân trẻ tuổi mở mắt.

Hắn nghi ngờ khẽ ừ một tiếng, trong hai mắt mờ mịt biến hóa, giống như có gì huyền diệu đang lưu chuyển.

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, một đóa hoa sen trắng nở rộ trước người, cánh hoa chập chờn, lại nhanh chóng héo tàn, kết ra một hạt sen màu xanh biếc.

Ngộ Tâm vươn bàn tay ra, hạt sen rơi vào lòng bàn tay hắn.

“Thì ra là thế." Hắn có cảm ngộ, cầm hạt sen đứng dậy, đi về phía bờ.

Phật tử ở hồ sen tu hành có quy luật thời gian cố định, một khi rời đi sớm, chính là cảm giác được cái gì muốn rời núi.

Tăng nhân canh giữ bên hồ sen hành lễ với hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Phật tử, đây là cảm giác được kiếp số gì?”

Ngộ Tâm nói: "Không phải kiếp số, ta có một đoạn duyên tới, muốn xuống núi một chuyến.”

Làm Phật tử Bồ Đề Sơn, Ngộ Tâm tu chính là luân hồi sinh tử. Khác với các Phật tu khác, hắn lấy một giáp làm luân hồi, không ngừng trải qua từ nhỏ đến già, một lần lại một lần, một lần liền vì một lần tu hành.

Mỗi một giáp, hắn đều sẽ xuống núi hành tẩu cảm ngộ chuyện nhân gian, liên tục mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm không chừng.

Không giống những tu tiên giả tiên khí bồng bềnh kia, Ngộ Tâm nhìn qua cũng không có khác biệt rất lớn với người bình thường.

Dáng người hắn không cao không thấp, tướng mạo bình thường, chỉ là màu da cực kì trắng nõn, một đôi mắt hàm chứa ánh sáng, toàn thân khí chất bình thản thong dong, rất dễ dàng làm người ta sinh lòng hảo cảm và tin cậy.

Chợt nhìn không thần kỳ, nhìn kỹ, nguy nga như núi, trầm tĩnh như vực sâu.

Ở dưới khí chất này, căn bản không người sẽ đi để ý tướng mạo hắn như thế nào, là khoác áo cà sa hoa mỹ, hay là mặc tăng bào bình thường, mang giày cỏ vải gai.

Bóng người tố sắc mang theo một cây trường côn, từng bước một hành tẩu ở xuống núi Bồ Đề sơn đạo trên, rất nhanh biến mất ở bên trong núi rừng màu xanh và một mảnh mây mù màu trắng, lại không thể tìm.

Thiên hít hít mũi, hai má ửng hồng là do ở bên ngoài chạy bị gió thổi.

Đây là ngày thứ năm cô bé vào ở trong miếu nhỏ, cô bé đi theo phía sau các ca ca tỷ tỷ, trong tay bưng cái bát, chứa đồ ăn xin được, đi vào trong miếu nhỏ.

Trong bát là cháo nồng ấm, còn thêm táo đỏ, ngửi thơm ngọt, cầm trong tay rất ấm áp.

“Mau mau mau, đều để xuống, di vào trong chăn ấm áp chút, chờ tỷ nhóm lửa lại đứng lên." Mai Hoa chào hỏi.

Mấy đứa nhỏ đặt bát xuống, lăn vào trong chăn, líu ríu nói hôm nay ở nơi nào lấy được đồ ăn ngon.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên trấn Nam Mai có nhiều người tốt bụng, trong nhà nếu có đều nguyện ý cho bọn họ ăn một chút.

Bọn họ nói rất náo nhiệt, đại ca Hắc Cẩu cũng trở lại, trong lòng ôm bánh bao lương thực mua được.

“Vừa mới mua, còn nóng, mau nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Bên ngoài trời còn chưa tối, nhưng cửa đã bị Hắc Cẩu đẩy lên, đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa.

Hắc Cẩu đặt bánh bao xuống, dặn Mai Hoa chia cho mấy đứa nhỏ rồi chạy ra mở cửa.

Cậu nhìn thấy một nhà sư trẻ ở ngoài cửa.

Ở nhờ trong miếu nhỏ hai năm, Hắc Cẩu ít nhiều cũng hiểu chút tình huống, vội vàng lui về phía sau cho người tiến vào, có hơi câu nệ hỏi: "Đại sư, ngài là từ xa tới đi ngang qua nơi này, muốn ở trong miếu sao?"

“Miếu đã lâu không tu sửa, có thể không dễ ở lắm.”

“Ta tới đón một người.”

Hắc Cẩu nghe người trước mặt nói như vậy.

Ngộ Tâm đi vào miếu nhỏ lọt gió, thấy trong góc chăn đệm chen chúc bốn đứa nhỏ, một đám nhìn hắn đi vào đều trừng to mắt nhìn hắn, tựa như một ổ chó con.

Đứa nhỏ nhất được những người khác ôm, hai má phồng lên không biết đang ăn gì, cũng có vẻ mặt không rõ đã xảy ra chuyện gì nhìn hắn.

Ngộ Tâm mỉm cười, đi qua nhìn đứa nhỏ nói: "Ta tới đón con.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0