Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa
Thế Giới Thứ Nh...
Sồ Sồ Cúc
2024-08-17 10:26:59
Sáng hôm sau.
Diêm Lê thức dậy rất sớm, bởi vì thường ngày cậu đều phải đi sớm để thu dọn bàn học cho Ôn Lung.
Cậu nhìn thiếu nữ đang ngủ ngon lành ở trên giường, có chút do dự.
Muộn thêm mười phút nữa chắc là cũng không sao đâu.
Mười phút sau.
Cậu duỗi tay kéo chăn trên người cô ra.
“Phải thức dậy rồi, tôi phải tới lớp lau bàn.”
Người ở trên giường không có động tĩnh gì.
Diêm Lê vì thế lôi chiếc điện thoại mà ngày hôm qua bị quăng ra ngoài ra, may mắn là còn dùng được.
Cậu cài đồng hồ báo thức vào một phút sau, chỉnh âm lượng ở mức to nhất, sau đó để ở bên cạnh tai của Ôn Lung.
Một lát sau.
Một tiếng “vận may tới” thật lớn nổ vang ở bên tai của Ôn Lung.
“Diêm Lê!!”
Cô lần đầu tiên không gọi cậu là “ngu xuẩn” hay là “ngu ngốc”, hiển nhiên là đã tức giận cực kỳ rồi.
Diêm Lê làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả, lúng ta lúng túng nói: “A…… Tôi quên tắt đồng hồ báo thức rồi. Trước giờ tôi vẫn luôn cài báo thức vào thời gian này.”
Ôn Lung nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà đối với bộ dáng vô tội này của cậu cũng không làm được gì cả.
“Nếu không thì cô ngủ thêm một lát đi?” Diêm Lê giả bộ đề nghị.
“Cút đi!”
……
Sau khi tới phòng học, Ôn Lung nói chuyện với hệ thống ở trong lòng: Hệ thống tiên sinh, thời gian này ngươi giúp ta nhìn chằm chằm một chút, nếu như thấy Tư Diễm dẫn người biến mất ở góc chết camera nào đó, thì báo cho ta biết.
【 Được. 】
Cái này chỉ là chuyện nhỏ.
Ôn Lung chống cằm, cài dãy số 110 ở vị trí đầu tiên trên điện thoại, sau đó ngồi chờ tin tức của hệ thống.
Một giờ chiều, những người khác trong phòng học đều đã trở về ngủ trưa, chỉ còn lại hai người Ôn Lung và Diêm Lê.
Tiết học buổi sáng Ôn Lung đã ngủ được một giấc, cho nên cô không đi tới ký túc xá mà trường học sắp xếp cho mọi người nghỉ trưa.
Hơn nữa, dựa theo thiết lập, cô cũng ngủ không quen ở trên cái giường cứng như đá kia.
Mà Diêm Lê thì vẫn đang giải đề như cũ.
【 Ký chủ, có rồi. 】
Ôn Lung lập tức bấm số, “A lô? Chào ngài…… đúng vậy,tôi muốn báo có người gây chuyện đánh nhau.”
“Đúng,là bạo lực học đường.”
Diêm Lê dừng bút lại, nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh mình.
“Địa điểm là ở trường học XX, ở góc chết camera tòa nhà thực nghiệm phía bên tay phải.”
Chờ cô cúp điện thoại, cậu nhịn không được hỏi: “Cô đang báo cảnh sát sao?”
“Ừ.”
“Là cái người chặn cô lại sao? Nhưng mà tại sao cô lại biết cậu ta đang đánh nhau?”
Hơn nữa còn là ở góc chết của camera nữa.
“Chỉ có loại người ngu ngốc như cậu mới không nghĩ ra được biện pháp!” Ôn Lung nhẹ nhàng liếc cậu một cái.
Diêm Lê yên lặng ngậm miệng lại.
Cậu đúng là không nghĩ ra được, có thể ở trong phòng học theo dõi tất cả mọi thứ ở bên ngoài, huống chi còn là góc chết camera nữa.
【…… Cô không phải cũng dựa vào ta sao? 】
Tại sao có thể đắc ý dào dạt mà khoe khoang với người khác như vậy cơ chứ?
Ôn Lung: Khí thế tất phải có.
【……】
*
Quả nhiên, hôm nay lúc Ôn Lung tan học về, thì không nhìn thấy đám lưu manh ở trước cổng trường nữa.
Chắc là Tư Diễm bị cảnh sát bắt ngay tại hiện trường, bây giờ nhất định còn đang ở cục cảnh sát rồi.
【 Tư Diễm không phải là chưa từng bị bắt qua sao, đại nghiệp của Tư gia rất lớn, hôm nay cô hại cậu ta bị bắt, ngày mai cha mẹ cậu ta có thể bảo lãnh cậu ta ra ngoài. 】
Ôn Lung cười nhẹ: Nếu như chỉ báo một lần, vậy thì cậu ta đúng là có thể nhẹ nhàng mà được thả ra ngoài. Nhưng nếu như số lần Tư Diễm bị bắt quá nhiều, cho dù cảnh sát không xử lý được cậu ta, thì cha mẹ cậu ta cũng không thể chịu đựng được. Nếu như còn không được nữa,vậy thì có hệ thống tiên sinh là ngươi ở đây, huỷ hoại Tư gia chắc cũng không phải là việc khó gì nhỉ?
Trời lạnh rồi, Tư gia nên phá sản rồi.
【…… Nhưng mà Tư Diễm là nam chủ. 】
Ôn Lung cong môi nói: Vậy thì sao? Hệ thống tiên sinh, ngươi quan tâm cái này sao?
【……】
Hệ thống trầm mặc.
Nó đương nhiên là không thèm quan tâm. Mục tiêu của nó chỉ có một người là vai ác, vị đại nhân kia ……
Còn về nam nữ chủ, sống hay chết thì nó cũng sẽ không có bất cứ dao động gì.
Nhưng mà……
Vì sao cô lại có thể chắc chắn là nó sẽ không quan tâm chứ?
Ôn Nguyễn ngồi trong xe lại nhìn chằm chằm đôi môi của Ôn Lung đến nhập thần, cô hỏi: “Chị, ngày hôm qua chị đi chơi có vui không?”
“Hả? Không vui.”
Ngủ ở trong một căn phòng như vậy, không bị ám ảnh đã là rất tốt rồi.
“Ồ……”
“Nhưng mà hôm nay có chuyện tốt. Cái tên Tư Diễm hay khi dễ em,lúc đang đánh nhau thì bị cảnh sát bắt đi rồi.”
“Thật không?” Hai mắt Ôn Nguyễn sáng lên.
Thật tốt quá! Cái tên xấu xa kia chính là bị trừng phạt thích đáng!
Ôn Lung nhìn dáng vẻ này của cô ta ở trong mắt.
Thế giới nhỏ này có quá nhiều ác niệm, Ôn Nguyễn thân ở trong đó nhưng lại không bị ô nhiễm. Sự thuần túy và thiện lương ở chỗ này thật sự là khó có được.
Cái tên nam chủ Tư Diễm kia hoàn toàn không xứng với Ôn Nguyễn.
*
Liên tiếp mấy ngày, vị Ôn Lung này đều làm một người dân nhiệt tình báo án.
Cậu ta được thả ra một lần, thì cô liền nhanh chóng tìm được chứng cứ báo một lần.
“Chết tiệt! Con mẹ nó ai dám chơi lão tử!” Tư Diễm ở trong lớp hung hăng đạp một cái vào ghế ngồi để ở trước bàn học.
Diêm Lê thức dậy rất sớm, bởi vì thường ngày cậu đều phải đi sớm để thu dọn bàn học cho Ôn Lung.
Cậu nhìn thiếu nữ đang ngủ ngon lành ở trên giường, có chút do dự.
Muộn thêm mười phút nữa chắc là cũng không sao đâu.
Mười phút sau.
Cậu duỗi tay kéo chăn trên người cô ra.
“Phải thức dậy rồi, tôi phải tới lớp lau bàn.”
Người ở trên giường không có động tĩnh gì.
Diêm Lê vì thế lôi chiếc điện thoại mà ngày hôm qua bị quăng ra ngoài ra, may mắn là còn dùng được.
Cậu cài đồng hồ báo thức vào một phút sau, chỉnh âm lượng ở mức to nhất, sau đó để ở bên cạnh tai của Ôn Lung.
Một lát sau.
Một tiếng “vận may tới” thật lớn nổ vang ở bên tai của Ôn Lung.
“Diêm Lê!!”
Cô lần đầu tiên không gọi cậu là “ngu xuẩn” hay là “ngu ngốc”, hiển nhiên là đã tức giận cực kỳ rồi.
Diêm Lê làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả, lúng ta lúng túng nói: “A…… Tôi quên tắt đồng hồ báo thức rồi. Trước giờ tôi vẫn luôn cài báo thức vào thời gian này.”
Ôn Lung nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà đối với bộ dáng vô tội này của cậu cũng không làm được gì cả.
“Nếu không thì cô ngủ thêm một lát đi?” Diêm Lê giả bộ đề nghị.
“Cút đi!”
……
Sau khi tới phòng học, Ôn Lung nói chuyện với hệ thống ở trong lòng: Hệ thống tiên sinh, thời gian này ngươi giúp ta nhìn chằm chằm một chút, nếu như thấy Tư Diễm dẫn người biến mất ở góc chết camera nào đó, thì báo cho ta biết.
【 Được. 】
Cái này chỉ là chuyện nhỏ.
Ôn Lung chống cằm, cài dãy số 110 ở vị trí đầu tiên trên điện thoại, sau đó ngồi chờ tin tức của hệ thống.
Một giờ chiều, những người khác trong phòng học đều đã trở về ngủ trưa, chỉ còn lại hai người Ôn Lung và Diêm Lê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết học buổi sáng Ôn Lung đã ngủ được một giấc, cho nên cô không đi tới ký túc xá mà trường học sắp xếp cho mọi người nghỉ trưa.
Hơn nữa, dựa theo thiết lập, cô cũng ngủ không quen ở trên cái giường cứng như đá kia.
Mà Diêm Lê thì vẫn đang giải đề như cũ.
【 Ký chủ, có rồi. 】
Ôn Lung lập tức bấm số, “A lô? Chào ngài…… đúng vậy,tôi muốn báo có người gây chuyện đánh nhau.”
“Đúng,là bạo lực học đường.”
Diêm Lê dừng bút lại, nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh mình.
“Địa điểm là ở trường học XX, ở góc chết camera tòa nhà thực nghiệm phía bên tay phải.”
Chờ cô cúp điện thoại, cậu nhịn không được hỏi: “Cô đang báo cảnh sát sao?”
“Ừ.”
“Là cái người chặn cô lại sao? Nhưng mà tại sao cô lại biết cậu ta đang đánh nhau?”
Hơn nữa còn là ở góc chết của camera nữa.
“Chỉ có loại người ngu ngốc như cậu mới không nghĩ ra được biện pháp!” Ôn Lung nhẹ nhàng liếc cậu một cái.
Diêm Lê yên lặng ngậm miệng lại.
Cậu đúng là không nghĩ ra được, có thể ở trong phòng học theo dõi tất cả mọi thứ ở bên ngoài, huống chi còn là góc chết camera nữa.
【…… Cô không phải cũng dựa vào ta sao? 】
Tại sao có thể đắc ý dào dạt mà khoe khoang với người khác như vậy cơ chứ?
Ôn Lung: Khí thế tất phải có.
【……】
*
Quả nhiên, hôm nay lúc Ôn Lung tan học về, thì không nhìn thấy đám lưu manh ở trước cổng trường nữa.
Chắc là Tư Diễm bị cảnh sát bắt ngay tại hiện trường, bây giờ nhất định còn đang ở cục cảnh sát rồi.
【 Tư Diễm không phải là chưa từng bị bắt qua sao, đại nghiệp của Tư gia rất lớn, hôm nay cô hại cậu ta bị bắt, ngày mai cha mẹ cậu ta có thể bảo lãnh cậu ta ra ngoài. 】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Lung cười nhẹ: Nếu như chỉ báo một lần, vậy thì cậu ta đúng là có thể nhẹ nhàng mà được thả ra ngoài. Nhưng nếu như số lần Tư Diễm bị bắt quá nhiều, cho dù cảnh sát không xử lý được cậu ta, thì cha mẹ cậu ta cũng không thể chịu đựng được. Nếu như còn không được nữa,vậy thì có hệ thống tiên sinh là ngươi ở đây, huỷ hoại Tư gia chắc cũng không phải là việc khó gì nhỉ?
Trời lạnh rồi, Tư gia nên phá sản rồi.
【…… Nhưng mà Tư Diễm là nam chủ. 】
Ôn Lung cong môi nói: Vậy thì sao? Hệ thống tiên sinh, ngươi quan tâm cái này sao?
【……】
Hệ thống trầm mặc.
Nó đương nhiên là không thèm quan tâm. Mục tiêu của nó chỉ có một người là vai ác, vị đại nhân kia ……
Còn về nam nữ chủ, sống hay chết thì nó cũng sẽ không có bất cứ dao động gì.
Nhưng mà……
Vì sao cô lại có thể chắc chắn là nó sẽ không quan tâm chứ?
Ôn Nguyễn ngồi trong xe lại nhìn chằm chằm đôi môi của Ôn Lung đến nhập thần, cô hỏi: “Chị, ngày hôm qua chị đi chơi có vui không?”
“Hả? Không vui.”
Ngủ ở trong một căn phòng như vậy, không bị ám ảnh đã là rất tốt rồi.
“Ồ……”
“Nhưng mà hôm nay có chuyện tốt. Cái tên Tư Diễm hay khi dễ em,lúc đang đánh nhau thì bị cảnh sát bắt đi rồi.”
“Thật không?” Hai mắt Ôn Nguyễn sáng lên.
Thật tốt quá! Cái tên xấu xa kia chính là bị trừng phạt thích đáng!
Ôn Lung nhìn dáng vẻ này của cô ta ở trong mắt.
Thế giới nhỏ này có quá nhiều ác niệm, Ôn Nguyễn thân ở trong đó nhưng lại không bị ô nhiễm. Sự thuần túy và thiện lương ở chỗ này thật sự là khó có được.
Cái tên nam chủ Tư Diễm kia hoàn toàn không xứng với Ôn Nguyễn.
*
Liên tiếp mấy ngày, vị Ôn Lung này đều làm một người dân nhiệt tình báo án.
Cậu ta được thả ra một lần, thì cô liền nhanh chóng tìm được chứng cứ báo một lần.
“Chết tiệt! Con mẹ nó ai dám chơi lão tử!” Tư Diễm ở trong lớp hung hăng đạp một cái vào ghế ngồi để ở trước bàn học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro