Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa
Thế Giới Thứ Nh...
Sồ Sồ Cúc
2024-08-17 10:26:59
Trước bàn là một nam sinh có chút nhát gan, cả người bị đá ngã lăn xuống đất, nhưng lại không dám nói câu nào, yên lặng dỡ ghế lên, chịu đựng cơn đau đớn ở phía sau lưng mà ngồi xuống một lần nữa.
“Tư thiếu, hôm nay còn đi……”
“Đi cái rắm!”
Mấy ngày liền bị đưa vào cục cảnh sát, cha cậu ta đã bắt đầu không kiên nhẫn vì cứ phải bảo lãnh cậu ta ra ngoài rồi. Nhưng mà cậu ta căn bản không biết ai là người báo án, chỉ có thể tức giận đến nỗi dậm chân.
Cho dù ở trong nhà cậu ta được sủng ái nhất, nhưng cũng không dám làm mất đi sự bao dung của cha cậu ta đối với cậu ta.
Còn có hai người em kế kia cả ngày nhìn chằm chằm vào gia sản nữa, cậu ta cũng không thể không phòng.
Một khi Tư phụ đã không hài lòng về mình, thì rất có khả năng sẽ thay đổi người nối nghiệp.
“Chết tiệt!”
Nhẫn nhịn mấy ngày vậy, tên báo án ngu ngốc kia cũng không có khả năng ngày nào cũng nhìn chằm chằm cậu ta được.
……
Phòng học nhị ban.
Diêm Lê cau mày, nhìn mấy hộp đồ ăn vặt nhiều ra trên bàn, hỏi lại một lần nữa: “Đồ của ai để nhầm ở đây?”
Nhưng mà vẫn giống như mấy ngày trước đây vậy, không có ai phản ứng lại cậu.
Thời gian gần đây, mỗi ngày trên bàn của cậu đều sẽ nhiều thêm một hộp đồ ăn vặt, nhưng mà bên trên lại không viết họ tên.
Cậu không động vào mấy hộp đồ ăn kia.
Bởi vì nếu như là có người không cẩn thận để sai chỗ, cậu ăn rồi chắc chắn sẽ phải bồi thường tiền cho người ta.
Bao bì bên ngoài vừa nhìn đã biết là không hề rẻ, mấy hộp cộng lại ít nhất cũng phải bồi thường hai ba kim.
Huống chi cậu mỗi ngày đều ăn đồ mà Ôn Lung cho đã rất no rồi. Có muốn ăn thêm cũng không ăn được nữa.
Lâm Đồng ngồi ở bàn trước oán hận cắn chặt môi.
Thật ra cô ta muốn nói mấy thứ đó là do cô ta đưa, nhưng mà Diêm Lê ở trong lớp học thật sự là quá thu hút sự chú ý.
Nếu như những bạn học khác biết được, cô ta luôn mắng Diêm Lê là “quái vật” lại tặng đồ ăn cho cậu, chắc chắn sẽ cười nhạo sau lưng mình……
Thật đáng ghét! Cậu ấy không thể mở hộp ra sao!?
Đúng vậy, cô ta có đặt một mẩu giấy nhỏ ở trong hộp, bên trên có ghi tên cô ta, còn có một ít lời nhắn nhủ nữa.
Cô ta vốn dĩ nghĩ rằng, nếu như Diêm Lê nhìn thấy tờ giấy đó, thì chắc chắn sẽ không nói ra ở trong lớp học. Dù sao thì cậu ta từ trước đến nay là người không thích nói chuyện. Cứ như vậy, mình sẽ không bị những người khác phát hiện.
Gần đây cô ta vẫn luôn không nhịn được mà chú ý tới hình thức ở chung giữa Diêm Lê và Ôn Lung, ghen ghét đến nỗi sắp phát điên luôn rồi!
Chỉ cần Ôn Lung ngoắc ngoắc ngón tay, cậu sẽ lập tức buông việc trong tay xuống, nghe mệnh lệnh của cô mà đi làm việc khác.
Ôn Lung không chút để ý mà liếc mắt nhìn Lâm Đồng, đại khái hiểu rõ mấy thứ đồ trên bàn của Diêm Lê là từ đâu mà tới.
Nhưng mà cô không có hứng thú đi quản mấy chuyện nhàm chán đó.
Trước mắt có thêm một vấn đề quan trọng hơn.
Cô chú ý tới Diêm Lê mấy ngày nay có chút khác thường.
Cậu ta thế mà bắt đầu ngủ trưa!!!
Không chỉ là ngủ trưa, mà ngay cả trong giờ học cậu ta cũng ngáp ngắn ngáp dài, ngủ gà ngủ gật.
“Này!” Cô gọi Diêm Lê, người đã buồn ngủ tới nỗi mắt mở không lên.
Diêm Lê khó nhọc mở mắt ra, lông mi nhỏ dài tinh mịn nâng lên, giương mắt nhìn sang phía cô.
“Hả?”
“Cậu không ngủ ngon sao? Thời gian gần đây bàn học lau không được cẩn thận như trước đây.”
Ôn đại tiểu thư nhăn cái mũi bắt bẻ nói.
“Ừ.”
Diêm Lê mím môi dưới, cậu đúng là ngủ không được ngon lắm. Cậu thành thật nói: “Trên giường đều là mùi vị của cô, tôi không quen.”
Mặc dù mùi vị kia không nồng đậm lắm, nhưng mà mùi thơm thoang thoảng đó lại làm cho cậu không ngủ được.
“Cậu không biết đem đi giặt sao? Ngu ngốc!”
“Đã giặt một bộ khác rồi, vẫn chưa khô.”
Cậu giặt bộ trải trên mặt đất trước, để ở trên mặt đất ngủ một đêm nên có chút dơ.
Ngữ khí nói chuyện phiếm của hai người rất tự nhiên, chỉ có Lâm Đồng ngồi ở bàn trước là đang trợn mắt há hốc mồm.
Trời!đất!!ơi!!!
Bọn họ vẫn còn là học sinh trung học đó! Sao có thể, sao có thể làm…… loại chuyện này chứ?
Tam quan của cô ta phảng phất đã bị đánh nát bởi hai người ở phía sau đang nói chuyện rất bình tĩnh kia.
Lâm Đồng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, biểu tình trên mặt lại xuất hiện vết rách một lần nữa.
Chết rồi! Đồ mà cô ta cho Diêm Lê vẫn còn để trên bàn của cậu!!
Lỡ như cậu ấy đột nhiên muốn mở ra nhìn, vậy thì cô ta chẳng phải là xong đời rồi sao!?
Cô ta không ghen ghét Ôn Lung chút nào hết, một chút cũng không!! Loại giao dịch xấu xa dơ bẩn này, cô ta hoàn toàn không muốn tham gia đâu……
Lâm Đồng hít sâu một hơi, giống như là làm ra quyết định gì đó rất quan trọng.
Cô ta nhanh chóng xoay người, rồi lấy lại đồ ăn vặt để ở trên bàn của Diêm Lê.
Diêm Lê hỏi: “Là của cậu à.”
Lâm Đồng thậm chí không dám đối mặt với cậu.
“Là mình không cẩn thận để, để sai chỗ rồi…… Rất xin lỗi!!”
Diêm Lê mờ mịt:?
Nhưng mà, quả nhiên là để sai chỗ rồi. May mà cậu vẫn chưa ăn.
“Tư thiếu, hôm nay còn đi……”
“Đi cái rắm!”
Mấy ngày liền bị đưa vào cục cảnh sát, cha cậu ta đã bắt đầu không kiên nhẫn vì cứ phải bảo lãnh cậu ta ra ngoài rồi. Nhưng mà cậu ta căn bản không biết ai là người báo án, chỉ có thể tức giận đến nỗi dậm chân.
Cho dù ở trong nhà cậu ta được sủng ái nhất, nhưng cũng không dám làm mất đi sự bao dung của cha cậu ta đối với cậu ta.
Còn có hai người em kế kia cả ngày nhìn chằm chằm vào gia sản nữa, cậu ta cũng không thể không phòng.
Một khi Tư phụ đã không hài lòng về mình, thì rất có khả năng sẽ thay đổi người nối nghiệp.
“Chết tiệt!”
Nhẫn nhịn mấy ngày vậy, tên báo án ngu ngốc kia cũng không có khả năng ngày nào cũng nhìn chằm chằm cậu ta được.
……
Phòng học nhị ban.
Diêm Lê cau mày, nhìn mấy hộp đồ ăn vặt nhiều ra trên bàn, hỏi lại một lần nữa: “Đồ của ai để nhầm ở đây?”
Nhưng mà vẫn giống như mấy ngày trước đây vậy, không có ai phản ứng lại cậu.
Thời gian gần đây, mỗi ngày trên bàn của cậu đều sẽ nhiều thêm một hộp đồ ăn vặt, nhưng mà bên trên lại không viết họ tên.
Cậu không động vào mấy hộp đồ ăn kia.
Bởi vì nếu như là có người không cẩn thận để sai chỗ, cậu ăn rồi chắc chắn sẽ phải bồi thường tiền cho người ta.
Bao bì bên ngoài vừa nhìn đã biết là không hề rẻ, mấy hộp cộng lại ít nhất cũng phải bồi thường hai ba kim.
Huống chi cậu mỗi ngày đều ăn đồ mà Ôn Lung cho đã rất no rồi. Có muốn ăn thêm cũng không ăn được nữa.
Lâm Đồng ngồi ở bàn trước oán hận cắn chặt môi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra cô ta muốn nói mấy thứ đó là do cô ta đưa, nhưng mà Diêm Lê ở trong lớp học thật sự là quá thu hút sự chú ý.
Nếu như những bạn học khác biết được, cô ta luôn mắng Diêm Lê là “quái vật” lại tặng đồ ăn cho cậu, chắc chắn sẽ cười nhạo sau lưng mình……
Thật đáng ghét! Cậu ấy không thể mở hộp ra sao!?
Đúng vậy, cô ta có đặt một mẩu giấy nhỏ ở trong hộp, bên trên có ghi tên cô ta, còn có một ít lời nhắn nhủ nữa.
Cô ta vốn dĩ nghĩ rằng, nếu như Diêm Lê nhìn thấy tờ giấy đó, thì chắc chắn sẽ không nói ra ở trong lớp học. Dù sao thì cậu ta từ trước đến nay là người không thích nói chuyện. Cứ như vậy, mình sẽ không bị những người khác phát hiện.
Gần đây cô ta vẫn luôn không nhịn được mà chú ý tới hình thức ở chung giữa Diêm Lê và Ôn Lung, ghen ghét đến nỗi sắp phát điên luôn rồi!
Chỉ cần Ôn Lung ngoắc ngoắc ngón tay, cậu sẽ lập tức buông việc trong tay xuống, nghe mệnh lệnh của cô mà đi làm việc khác.
Ôn Lung không chút để ý mà liếc mắt nhìn Lâm Đồng, đại khái hiểu rõ mấy thứ đồ trên bàn của Diêm Lê là từ đâu mà tới.
Nhưng mà cô không có hứng thú đi quản mấy chuyện nhàm chán đó.
Trước mắt có thêm một vấn đề quan trọng hơn.
Cô chú ý tới Diêm Lê mấy ngày nay có chút khác thường.
Cậu ta thế mà bắt đầu ngủ trưa!!!
Không chỉ là ngủ trưa, mà ngay cả trong giờ học cậu ta cũng ngáp ngắn ngáp dài, ngủ gà ngủ gật.
“Này!” Cô gọi Diêm Lê, người đã buồn ngủ tới nỗi mắt mở không lên.
Diêm Lê khó nhọc mở mắt ra, lông mi nhỏ dài tinh mịn nâng lên, giương mắt nhìn sang phía cô.
“Hả?”
“Cậu không ngủ ngon sao? Thời gian gần đây bàn học lau không được cẩn thận như trước đây.”
Ôn đại tiểu thư nhăn cái mũi bắt bẻ nói.
“Ừ.”
Diêm Lê mím môi dưới, cậu đúng là ngủ không được ngon lắm. Cậu thành thật nói: “Trên giường đều là mùi vị của cô, tôi không quen.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù mùi vị kia không nồng đậm lắm, nhưng mà mùi thơm thoang thoảng đó lại làm cho cậu không ngủ được.
“Cậu không biết đem đi giặt sao? Ngu ngốc!”
“Đã giặt một bộ khác rồi, vẫn chưa khô.”
Cậu giặt bộ trải trên mặt đất trước, để ở trên mặt đất ngủ một đêm nên có chút dơ.
Ngữ khí nói chuyện phiếm của hai người rất tự nhiên, chỉ có Lâm Đồng ngồi ở bàn trước là đang trợn mắt há hốc mồm.
Trời!đất!!ơi!!!
Bọn họ vẫn còn là học sinh trung học đó! Sao có thể, sao có thể làm…… loại chuyện này chứ?
Tam quan của cô ta phảng phất đã bị đánh nát bởi hai người ở phía sau đang nói chuyện rất bình tĩnh kia.
Lâm Đồng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, biểu tình trên mặt lại xuất hiện vết rách một lần nữa.
Chết rồi! Đồ mà cô ta cho Diêm Lê vẫn còn để trên bàn của cậu!!
Lỡ như cậu ấy đột nhiên muốn mở ra nhìn, vậy thì cô ta chẳng phải là xong đời rồi sao!?
Cô ta không ghen ghét Ôn Lung chút nào hết, một chút cũng không!! Loại giao dịch xấu xa dơ bẩn này, cô ta hoàn toàn không muốn tham gia đâu……
Lâm Đồng hít sâu một hơi, giống như là làm ra quyết định gì đó rất quan trọng.
Cô ta nhanh chóng xoay người, rồi lấy lại đồ ăn vặt để ở trên bàn của Diêm Lê.
Diêm Lê hỏi: “Là của cậu à.”
Lâm Đồng thậm chí không dám đối mặt với cậu.
“Là mình không cẩn thận để, để sai chỗ rồi…… Rất xin lỗi!!”
Diêm Lê mờ mịt:?
Nhưng mà, quả nhiên là để sai chỗ rồi. May mà cậu vẫn chưa ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro