Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa
Thế Giới Thứ Nh...
Sồ Sồ Cúc
2024-08-17 10:26:59
Việc học của năm lớp mười hai thậm chí còn nặng hơn so với hai năm trước.
Cuộc sống sinh hoạt bận rộn và nhàm chán làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, học kỳ một bất tri bất giác đã sắp kết thúc.
【Một trăm bốn mươi mốt cân, cao 186.4 centimet. 】 Hệ thống cẩn thận báo cáo chiều cao và cân nặng của Diêm Lê.
Ôn Lung: Học kỳ này chỉ tăng có mười ba cân thôi sao?
【 Như vậy đã rất không tệ rồi, mới chỉ có bốn tháng thôi mà. 】
Ôn Lung: Thôi được rồi. Dù sao thì vẫn còn hơn nửa năm nữa, vẫn còn kịp.
Bộ xương trên người của Diêm Lê có thêm chút thịt và cơ bắp vào, làm cho bộ dáng của cậu cũng càng thêm xuất sắc hơn.
Đặc biệt là thời gian gần đây, những người không cẩn thận để đồ sai chỗ hình như càng ngày càng nhiều rồi.
Hầu như là mỗi ngày, trong hộc bàn của cậu đều sẽ nhiều thêm một hai hộp đồ ăn vặt, nhưng mà bởi vì Diêm Lê đã có vết xe đổ trước đây, cho nên chắc chắn là ai đó lại để sai chỗ rồi.
Nhưng mà mấy cái hộp đó thật sự là chiếm quá nhiều chỗ, trên bàn cậu để đồ của Ôn Lung còn chưa đủ nữa, làm sao có chỗ dư để đặt đồ của người khác chứ?
Cậu liền đơn giản trực tiếp đem mấy thứ đó dời tới cái bàn trống ở trước cửa phòng học.
Chỉ có duy nhất một người là Lâm Đồng biết được “chân tướng”, mỗi ngày đều đồng tình với nhóm nữ sinh đang thể hiện tình cảm với Diêm Lê kia.
Ha ha, không ngờ tới đúng không……
Người mà các cậu thích, thực tế ở sau lưng đã cùng với người khác làm cái loại giao dịch kia, sớm đã ô uế rồi.
Biểu tình của Lâm Đồng hơi có chút tang thương.
Cô ta đã phải chịu đựng quá nhiều thứ mà đáng lẽ ra cái tuổi này không nên chịu đựng rồi……
“Hôm nay lại có nữa……” Lúc Diêm Lê cúi đầu xuống tìm sách, lại một lần nữa phát hiện trong hộc bàn của mình lại nhiều thêm mấy cái túi không thuộc về cậu, lông mày nhíu lại thật sâu.
Cậu cũng không còn kiên nhẫn nữa.
Người so với cậu càng thêm không kiên nhẫn chính là Ôn Lung, mỗi ngày đều bị mùi thơm của mấy thứ đó làm cho ngủ không yên.
Thơm quá……
Đồ ăn chứa đầy tình yêu của nhân loại, hơn nữa mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, ngửi thấy nhưng lại ăn không được.
Tâm trạng của cô mỗi ngày đều thêm phần táo bạo.
“Ôn Lung, có người tìm cậu.” Nữ sinh gọi cô biểu tình có chút ái muội.
Ôn Lung đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lúc đi ra ngoài bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của cống phẩm rồi!
Diêm Lê nhìn cô một cái.
Cô ấy hình như rất vui vẻ nhỉ?
Thời gian hơn nửa năm, cậu đối với mỗi một biểu tình của Ôn Lung đều đã rất quen thuộc.
Lúc quay lại, trên tay Ôn Lung nhiều thêm một túi bánh ngọt, còn có một bức thư tình nữa.
Diêm Lê ở Ôn gia đã nhìn thấy nhãn hiệu của tiệm bánh ngọt này, nhưng mà hình như Ôn Lung cũng không thích cho lắm, trên giá điểm tâm vào mỗi buổi trà chiều đều có nó, nhưng mà cậu từ trước tới nay đều không thấy cô động qua.
Nhưng mà lúc cậu đang suy nghĩ, thì lại nhìn thấy Ôn Lung mở đóng gói ra, lấy một cái bánh từ bên trong ra rồi cắn xuống một miếng.
Cậu không hiểu liền lên tiếng hỏi: “Cô không phải là không thích sao?”
Ôn Lung nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn cậu.
“Người khác đưa thì ta thích.”
“……”
Đây là vì sao?
Cậu bỗng dưng nhớ tới hộp chocolate mà trước đây cô mang về kia.
Thật là kỳ quái…… Cô ấy rõ ràng cái gì cũng có, vì sao lại cứ muốn đồ mà người khác tặng chứ?
Nhận đồ của người khác, chẳng lẽ không cần vì thế mà phải trả cái giá tương ứng sao?
Ôn Lung nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của cậu.
Ở trong nhận thức của Diêm Lê, tất cả những thứ cho đi vô điều kiện đều cần phải đề phòng.
Cô lại bỏ thêm một miếng bánh mềm mại vào trong miệng nữa, vừa sầu lo vừa thở dài ở trong lòng.
Nhiệm vụ mà hệ thống đưa thật ra đã hoàn thành hơn một nửa rồi, nhưng đồ mà cô muốn thì vẫn chưa có manh mối.
Phải làm như thế nào thì mới có thể để cho cậu ta cam tâm tình nguyện mà giao thứ đồ đó cho mình đây?
*
“Mọi người đã nghe thấy chưa? Tư Diễm lần này đánh nhau lại bị đưa vào cục cảnh sát rồi……”
“Lại nữa hả? Ha ha ha, cậu ta cũng thật là đen đủi! Đây đã là lần thứ bảy trong tháng này rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, vậy mà trước đây mình còn cảm thấy cậu ta rất quyết đoán…… Bây giờ xem ra, vị trí người thừa kế của Tư gia cũng không giữ được phải đổi người rồi.”
Người dân nhiệt tình lại có công lao to lớn—— Ôn đại tiểu thư, giờ phút này đang lười biếng ghé vào trên bàn, nghe mấy người trong lớp học thảo luận về nam chủ Tư Diễm sáng nay lại bị dẫn vào cục cảnh sát.
Cuộc sống sinh hoạt bận rộn và nhàm chán làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, học kỳ một bất tri bất giác đã sắp kết thúc.
【Một trăm bốn mươi mốt cân, cao 186.4 centimet. 】 Hệ thống cẩn thận báo cáo chiều cao và cân nặng của Diêm Lê.
Ôn Lung: Học kỳ này chỉ tăng có mười ba cân thôi sao?
【 Như vậy đã rất không tệ rồi, mới chỉ có bốn tháng thôi mà. 】
Ôn Lung: Thôi được rồi. Dù sao thì vẫn còn hơn nửa năm nữa, vẫn còn kịp.
Bộ xương trên người của Diêm Lê có thêm chút thịt và cơ bắp vào, làm cho bộ dáng của cậu cũng càng thêm xuất sắc hơn.
Đặc biệt là thời gian gần đây, những người không cẩn thận để đồ sai chỗ hình như càng ngày càng nhiều rồi.
Hầu như là mỗi ngày, trong hộc bàn của cậu đều sẽ nhiều thêm một hai hộp đồ ăn vặt, nhưng mà bởi vì Diêm Lê đã có vết xe đổ trước đây, cho nên chắc chắn là ai đó lại để sai chỗ rồi.
Nhưng mà mấy cái hộp đó thật sự là chiếm quá nhiều chỗ, trên bàn cậu để đồ của Ôn Lung còn chưa đủ nữa, làm sao có chỗ dư để đặt đồ của người khác chứ?
Cậu liền đơn giản trực tiếp đem mấy thứ đó dời tới cái bàn trống ở trước cửa phòng học.
Chỉ có duy nhất một người là Lâm Đồng biết được “chân tướng”, mỗi ngày đều đồng tình với nhóm nữ sinh đang thể hiện tình cảm với Diêm Lê kia.
Ha ha, không ngờ tới đúng không……
Người mà các cậu thích, thực tế ở sau lưng đã cùng với người khác làm cái loại giao dịch kia, sớm đã ô uế rồi.
Biểu tình của Lâm Đồng hơi có chút tang thương.
Cô ta đã phải chịu đựng quá nhiều thứ mà đáng lẽ ra cái tuổi này không nên chịu đựng rồi……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay lại có nữa……” Lúc Diêm Lê cúi đầu xuống tìm sách, lại một lần nữa phát hiện trong hộc bàn của mình lại nhiều thêm mấy cái túi không thuộc về cậu, lông mày nhíu lại thật sâu.
Cậu cũng không còn kiên nhẫn nữa.
Người so với cậu càng thêm không kiên nhẫn chính là Ôn Lung, mỗi ngày đều bị mùi thơm của mấy thứ đó làm cho ngủ không yên.
Thơm quá……
Đồ ăn chứa đầy tình yêu của nhân loại, hơn nữa mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, ngửi thấy nhưng lại ăn không được.
Tâm trạng của cô mỗi ngày đều thêm phần táo bạo.
“Ôn Lung, có người tìm cậu.” Nữ sinh gọi cô biểu tình có chút ái muội.
Ôn Lung đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lúc đi ra ngoài bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của cống phẩm rồi!
Diêm Lê nhìn cô một cái.
Cô ấy hình như rất vui vẻ nhỉ?
Thời gian hơn nửa năm, cậu đối với mỗi một biểu tình của Ôn Lung đều đã rất quen thuộc.
Lúc quay lại, trên tay Ôn Lung nhiều thêm một túi bánh ngọt, còn có một bức thư tình nữa.
Diêm Lê ở Ôn gia đã nhìn thấy nhãn hiệu của tiệm bánh ngọt này, nhưng mà hình như Ôn Lung cũng không thích cho lắm, trên giá điểm tâm vào mỗi buổi trà chiều đều có nó, nhưng mà cậu từ trước tới nay đều không thấy cô động qua.
Nhưng mà lúc cậu đang suy nghĩ, thì lại nhìn thấy Ôn Lung mở đóng gói ra, lấy một cái bánh từ bên trong ra rồi cắn xuống một miếng.
Cậu không hiểu liền lên tiếng hỏi: “Cô không phải là không thích sao?”
Ôn Lung nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người khác đưa thì ta thích.”
“……”
Đây là vì sao?
Cậu bỗng dưng nhớ tới hộp chocolate mà trước đây cô mang về kia.
Thật là kỳ quái…… Cô ấy rõ ràng cái gì cũng có, vì sao lại cứ muốn đồ mà người khác tặng chứ?
Nhận đồ của người khác, chẳng lẽ không cần vì thế mà phải trả cái giá tương ứng sao?
Ôn Lung nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của cậu.
Ở trong nhận thức của Diêm Lê, tất cả những thứ cho đi vô điều kiện đều cần phải đề phòng.
Cô lại bỏ thêm một miếng bánh mềm mại vào trong miệng nữa, vừa sầu lo vừa thở dài ở trong lòng.
Nhiệm vụ mà hệ thống đưa thật ra đã hoàn thành hơn một nửa rồi, nhưng đồ mà cô muốn thì vẫn chưa có manh mối.
Phải làm như thế nào thì mới có thể để cho cậu ta cam tâm tình nguyện mà giao thứ đồ đó cho mình đây?
*
“Mọi người đã nghe thấy chưa? Tư Diễm lần này đánh nhau lại bị đưa vào cục cảnh sát rồi……”
“Lại nữa hả? Ha ha ha, cậu ta cũng thật là đen đủi! Đây đã là lần thứ bảy trong tháng này rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, vậy mà trước đây mình còn cảm thấy cậu ta rất quyết đoán…… Bây giờ xem ra, vị trí người thừa kế của Tư gia cũng không giữ được phải đổi người rồi.”
Người dân nhiệt tình lại có công lao to lớn—— Ôn đại tiểu thư, giờ phút này đang lười biếng ghé vào trên bàn, nghe mấy người trong lớp học thảo luận về nam chủ Tư Diễm sáng nay lại bị dẫn vào cục cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro