Anh Có Ý Gì?
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
2024-08-10 14:15:47
Nhóm dịch: Bánh Bao
Đã hiểu rõ nội dung kịch bản, lại xem kịch bản trọng điểm yêu cầu về đạo cụ, cô lật rất nhanh, đối với bối cảnh thời đại tham chiếu kịch bản có chút hiểu biết.
Lật xem tư liệu đạo cụ, mới phát hiện đạo diễn Lưu thật sự có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với đạo cụ, bố trí bối cảnh, trang phục, văn phòng tứ bảo, Tuyên Giấy, Bình Phong vân vân đều có đánh dấu cực kỳ tỉ mỉ, thậm chí còn có tranh vẽ đơn giản.
Cũng may Khúc Thanh Thanh đối với những thứ này đều rất hiểu rõ, cô nhìn không quá cố hết sức.
Vô tình xem mãi ngẩng lên thì đã rất muộn.
Cô hơi khát, đứng dậy đi xuống cầu thang.
Chưa vào bếp, đã thấy đèn nhà bếp sáng lên.
Bảo mẫu quên tắt đèn à?
Khúc Thanh Thanh tò mò đi vào phòng bếp, thì nhìn thấy Phó Thương Niên.
Phó Thương Niên mặc áo sơ mi màu xám, cổ áo mở rộng, tay áo xắn vào khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, trong anh tuấn cao ngất có một loại tùy ý, anh hơi cúi đầu cầm lấy bình nước.
Khúc Thanh Thanh nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phó tiên sinh.”
Phó Thương Niên nghe vậy nhìn về phía Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh mỉm cười.
Phó Thương Niên mặt không cảm xúc thu hồi ánh mắt.
Lại lạnh như băng, Khúc Thanh Thanh theo thói quen đi vào phòng bếp, lấy ly của mình ra, đứng trước mặt Phó Thương Niên.
Phó Thương Niên lạnh lẽo nhìn về phía Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh nói: “Tôi cũng rót nước.”
Phó Thương Niên rót nước, đặt bình nước xuống.
Khúc Thanh Thanh tiếp tục rót nước, thấy Phó Thương Niên đứng không nhúc nhích.
Cô tự hỏi một cách khó hiểu: “Có chuyện gì à?”
Phó Thương Niên nói: “Ông nội sức khỏe không tốt.”
“Tôi biết, ý anh là sao?” Khúc Thanh Thanh nhìn Phó Thương Niên.
Phó Thương Niên trầm giọng nói: “Đừng đánh chủ ý lên người ông nội.”
Khúc Thanh Thanh hơi giật mình, nói: “Tôi không hiểu ý của anh.”
“Nếu như không phải thật lòng thì hãy đối xử với hờ hững với ông nội, miễn cho sau này cô lại chứng nào tật nấy, ông nội sẽ đau lòng.”
Phó Thương Niên ấn mi tâm, có chút mệt mỏi nói: “Chỉ cần trong vòng hai năm này, không gây chuyện không gây chuyện, tôi sẽ cho cô đủ năm trăm triệu.”
“Tôi không có.” Khúc Thanh Thanh nói.
Đã hiểu rõ nội dung kịch bản, lại xem kịch bản trọng điểm yêu cầu về đạo cụ, cô lật rất nhanh, đối với bối cảnh thời đại tham chiếu kịch bản có chút hiểu biết.
Lật xem tư liệu đạo cụ, mới phát hiện đạo diễn Lưu thật sự có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với đạo cụ, bố trí bối cảnh, trang phục, văn phòng tứ bảo, Tuyên Giấy, Bình Phong vân vân đều có đánh dấu cực kỳ tỉ mỉ, thậm chí còn có tranh vẽ đơn giản.
Cũng may Khúc Thanh Thanh đối với những thứ này đều rất hiểu rõ, cô nhìn không quá cố hết sức.
Vô tình xem mãi ngẩng lên thì đã rất muộn.
Cô hơi khát, đứng dậy đi xuống cầu thang.
Chưa vào bếp, đã thấy đèn nhà bếp sáng lên.
Bảo mẫu quên tắt đèn à?
Khúc Thanh Thanh tò mò đi vào phòng bếp, thì nhìn thấy Phó Thương Niên.
Phó Thương Niên mặc áo sơ mi màu xám, cổ áo mở rộng, tay áo xắn vào khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, trong anh tuấn cao ngất có một loại tùy ý, anh hơi cúi đầu cầm lấy bình nước.
Khúc Thanh Thanh nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phó tiên sinh.”
Phó Thương Niên nghe vậy nhìn về phía Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh mỉm cười.
Phó Thương Niên mặt không cảm xúc thu hồi ánh mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại lạnh như băng, Khúc Thanh Thanh theo thói quen đi vào phòng bếp, lấy ly của mình ra, đứng trước mặt Phó Thương Niên.
Phó Thương Niên lạnh lẽo nhìn về phía Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh nói: “Tôi cũng rót nước.”
Phó Thương Niên rót nước, đặt bình nước xuống.
Khúc Thanh Thanh tiếp tục rót nước, thấy Phó Thương Niên đứng không nhúc nhích.
Cô tự hỏi một cách khó hiểu: “Có chuyện gì à?”
Phó Thương Niên nói: “Ông nội sức khỏe không tốt.”
“Tôi biết, ý anh là sao?” Khúc Thanh Thanh nhìn Phó Thương Niên.
Phó Thương Niên trầm giọng nói: “Đừng đánh chủ ý lên người ông nội.”
Khúc Thanh Thanh hơi giật mình, nói: “Tôi không hiểu ý của anh.”
“Nếu như không phải thật lòng thì hãy đối xử với hờ hững với ông nội, miễn cho sau này cô lại chứng nào tật nấy, ông nội sẽ đau lòng.”
Phó Thương Niên ấn mi tâm, có chút mệt mỏi nói: “Chỉ cần trong vòng hai năm này, không gây chuyện không gây chuyện, tôi sẽ cho cô đủ năm trăm triệu.”
“Tôi không có.” Khúc Thanh Thanh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro