Xin Chào, Quý P...
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
2024-08-10 14:15:47
Nhóm dịch: Bánh Bao
“Tùm” một tiếng.
Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước.
Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô.
Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô.
Cô lao vào nước trong tuyệt vọng.
Muốn chống đỡ lâu hơn một chút.
Tuy nhiên,
Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới.
Tiếng la hét ngày càng xa.
Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi.
Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm.
Thật đáng tiếc.
...
Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi.
Hoa hồng ở đâu?
Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy.
Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ.
Một hình dáng kỳ lạ.
Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây.
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình.
Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch một vết thương ở trên miệng hổ, lúc ấy chảy không ít máu, may mà được trị liệu kịp thời.
Nhưng nhiều năm sau ở vị trí đó của tay trái, luôn có một vết sẹo nhàn nhạt.
Hai tay trước mắt này lại vô cùng trơn bóng.
Một vết sẹo cũng không có.
Đây không phải là tay cô!
Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Sau đó Khúc Thanh Thanh thấy một tấm gương.
Cô thấp thỏm đứng dậy đi đến trước tấm gương.
Trong gương rõ ràng xuất hiện một cô gái.
Trang điểm mắt đậm, nền phấn dày, đôi môi đỏ hồng cùng mái tóc rối bời, dù được trang điểm lòe loẹt như vậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan tinh xảo ban đầu.
Chỉ là đây, đây không phải là gương mặt của cô!
Không phải mặt cô!
Khúc Thanh Thanh sợ lùi lại vài bước.
Sau đó ngã mạnh xuống giường.
Một loạt ký ức mạnh mẽ như nước lũ rót vào đầu cô.
Sau một thời gian ngắn đau đầu muốn nứt ra, Túc Kiều Kiều ý thức được —— cô, cô, cô không còn là Khúc phi nương nương của triều Đại Ngụy nữa.
Một lần bất cẩn rơi xuống nước, cô đã xuyên thành một cô gái ở hai ngàn năm sau, cô gái này cũng tên là Khúc Thanh Thanh, năm nay hai mươi hai tuổi, là đại tiểu thư của tập đoàn Khúc thị tại thành phố Nam Châu, trong một lần hội họp, khi biết Phó Thương Niên chính là người giàu nhất Nam Châu.
“Tùm” một tiếng.
Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước.
Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô.
Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô.
Cô lao vào nước trong tuyệt vọng.
Muốn chống đỡ lâu hơn một chút.
Tuy nhiên,
Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới.
Tiếng la hét ngày càng xa.
Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi.
Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm.
Thật đáng tiếc.
...
Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi.
Hoa hồng ở đâu?
Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy.
Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ.
Một hình dáng kỳ lạ.
Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây.
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình.
Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch một vết thương ở trên miệng hổ, lúc ấy chảy không ít máu, may mà được trị liệu kịp thời.
Nhưng nhiều năm sau ở vị trí đó của tay trái, luôn có một vết sẹo nhàn nhạt.
Hai tay trước mắt này lại vô cùng trơn bóng.
Một vết sẹo cũng không có.
Đây không phải là tay cô!
Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Sau đó Khúc Thanh Thanh thấy một tấm gương.
Cô thấp thỏm đứng dậy đi đến trước tấm gương.
Trong gương rõ ràng xuất hiện một cô gái.
Trang điểm mắt đậm, nền phấn dày, đôi môi đỏ hồng cùng mái tóc rối bời, dù được trang điểm lòe loẹt như vậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan tinh xảo ban đầu.
Chỉ là đây, đây không phải là gương mặt của cô!
Không phải mặt cô!
Khúc Thanh Thanh sợ lùi lại vài bước.
Sau đó ngã mạnh xuống giường.
Một loạt ký ức mạnh mẽ như nước lũ rót vào đầu cô.
Sau một thời gian ngắn đau đầu muốn nứt ra, Túc Kiều Kiều ý thức được —— cô, cô, cô không còn là Khúc phi nương nương của triều Đại Ngụy nữa.
Một lần bất cẩn rơi xuống nước, cô đã xuyên thành một cô gái ở hai ngàn năm sau, cô gái này cũng tên là Khúc Thanh Thanh, năm nay hai mươi hai tuổi, là đại tiểu thư của tập đoàn Khúc thị tại thành phố Nam Châu, trong một lần hội họp, khi biết Phó Thương Niên chính là người giàu nhất Nam Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro