Có Chút Nhớ Quê...
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
2024-08-10 14:15:47
Nhóm dịch: Bánh Bao
Trong nhà chỉ còn lại ông Phó, Bì Bì, Đường Đường và Khúc Thanh Thanh.
Ông Phó mở miệng nói: “Đã mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi, Bì Bì, Đường Đường cũng giao cho bảo mẫu là được.”
Khúc Thanh Thanh gật đầu lên lầu.
Đi tới trước phòng ngủ của cô và Phó Thương Niên.
Phòng ngủ rất lớn, cũng rất đơn giản, các chi tiết thể hiện hương vị.
Cô đặt túi xuống, kế đó đi vào phòng tắm.
Bồn tắm, vòi hoa sen, xà phòng, sữa rửa mặt, sữa tắm được đặt một cách có trật tự, tất cả mọi thứ đều là vật không có ở trong cung điện Đại Ngụy.
Cô quan sát mò mẫm một hồi lâu, trước khi xả nước nóng vào bồn tắm.
Cẩn thận đi vào bồn tắm, thoải mái ngâm mình.
Khúc Thanh Thanh còn cố ý sử dụng dầu tẩy trang để loại bỏ lớp trang điểm dày trên gương mặt.
Đứng trước gương, khi nhìn thấy làn da mình trắng như tuyết, ánh mắt trong trẻo, môi đầy hồng nhuận, chưa thoa phấn đã sáng rực chói mắt, ánh mắt rơi vào cơ thể trắng nõn kia.
Bỗng dưng cô có chút xấu hổ.
Vội vàng mặc áo choàng tắm, tháo khăn tắm trên đầu, nhặt máy sấy tóc treo trên tường, cắm điện.
Chuẩn bị tâm lý một lát mới không bị tiếng ù ù của máy sấy tóc làm cho sợ hãi.
Chỉ chốc lát sau, tóc đã khô.
Cô thay quần áo gia đình, hơn nữa còn nằm thoải mái trên giường.
Lúc này cô vẫn không thể tin được mình đã xuyên không rồi.
Khúc phi nương nương của hoàng thượng triều Đại Ngụy, xuyên thành vợ của Phó Thương Niên, người giàu nhất Nam Châu, thật sự là việc không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ một chút nữa thôi.
Tý thì cô đã đi theo vết xe đổ của nguyên chủ.
May mắn thay, cô đã xuyên tới kịp thời.
Không xảy ra quan hệ với Dương Hướng Thành.
Cũng không khiến Ông Phó tức giận vào bệnh viện.
Điều này ít nhiều làm cho cô hài lòng.
Cô xoay người lại nhìn thấy mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên có chút nhớ triều Đại Ngụy.
Tuy rằng cha mẹ cô đều không còn sống, tuy rằng hoàng thượng có rất nhiều nữ nhân, tuy rằng hậu cung lục đục làm cho người ta chán ghét, tuy rằng cô có đôi khi cũng không thích hoàng cung, nhưng nơi đó là nơi cô sinh sống hai mươi năm.
Trong nhà chỉ còn lại ông Phó, Bì Bì, Đường Đường và Khúc Thanh Thanh.
Ông Phó mở miệng nói: “Đã mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi, Bì Bì, Đường Đường cũng giao cho bảo mẫu là được.”
Khúc Thanh Thanh gật đầu lên lầu.
Đi tới trước phòng ngủ của cô và Phó Thương Niên.
Phòng ngủ rất lớn, cũng rất đơn giản, các chi tiết thể hiện hương vị.
Cô đặt túi xuống, kế đó đi vào phòng tắm.
Bồn tắm, vòi hoa sen, xà phòng, sữa rửa mặt, sữa tắm được đặt một cách có trật tự, tất cả mọi thứ đều là vật không có ở trong cung điện Đại Ngụy.
Cô quan sát mò mẫm một hồi lâu, trước khi xả nước nóng vào bồn tắm.
Cẩn thận đi vào bồn tắm, thoải mái ngâm mình.
Khúc Thanh Thanh còn cố ý sử dụng dầu tẩy trang để loại bỏ lớp trang điểm dày trên gương mặt.
Đứng trước gương, khi nhìn thấy làn da mình trắng như tuyết, ánh mắt trong trẻo, môi đầy hồng nhuận, chưa thoa phấn đã sáng rực chói mắt, ánh mắt rơi vào cơ thể trắng nõn kia.
Bỗng dưng cô có chút xấu hổ.
Vội vàng mặc áo choàng tắm, tháo khăn tắm trên đầu, nhặt máy sấy tóc treo trên tường, cắm điện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuẩn bị tâm lý một lát mới không bị tiếng ù ù của máy sấy tóc làm cho sợ hãi.
Chỉ chốc lát sau, tóc đã khô.
Cô thay quần áo gia đình, hơn nữa còn nằm thoải mái trên giường.
Lúc này cô vẫn không thể tin được mình đã xuyên không rồi.
Khúc phi nương nương của hoàng thượng triều Đại Ngụy, xuyên thành vợ của Phó Thương Niên, người giàu nhất Nam Châu, thật sự là việc không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ một chút nữa thôi.
Tý thì cô đã đi theo vết xe đổ của nguyên chủ.
May mắn thay, cô đã xuyên tới kịp thời.
Không xảy ra quan hệ với Dương Hướng Thành.
Cũng không khiến Ông Phó tức giận vào bệnh viện.
Điều này ít nhiều làm cho cô hài lòng.
Cô xoay người lại nhìn thấy mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên có chút nhớ triều Đại Ngụy.
Tuy rằng cha mẹ cô đều không còn sống, tuy rằng hoàng thượng có rất nhiều nữ nhân, tuy rằng hậu cung lục đục làm cho người ta chán ghét, tuy rằng cô có đôi khi cũng không thích hoàng cung, nhưng nơi đó là nơi cô sinh sống hai mươi năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro