Tỉnh Ngộ!
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
2024-08-10 14:15:47
Nhóm dịch: Bánh Bao
Khúc Thanh Thanh cười khinh miệt một chút, nói: “Đừng phủ nhận, tôi đã biết anh cần là phí ly hôn của tôi, Dương Hướng Thành, hiện tại tôi nói rõ ràng cho anh biết, tôi sẽ không đi ly hôn, hơn nữa mặc kệ sau này ly hôn hay không ly hôn, tôi cũng sẽ không cho anh một cắc nào.”
Dương Hướng Thành âm thầm cắn răng.
Anh ta vẫn cho rằng Khúc Thanh Thanh là một bà vợ tùy hứng không biết suy nghĩ, tùy tiện lừa gạt là được, thế nào cũng không thể tưởng tượng được chỉ số thông minh của Khúc Thanh Thanh bỗng nhiên online, anh ta cảm giác mọi chuyện khó giải quyết, vô lực nói: “Thanh Thanh, em đừng như vậy, anh thật lòng thích em.”
Khúc Thanh Thanh ngay sau đó nói: “Tôi không thích anh.”
Dương Hướng Thành sửng sốt, từ ngữ nghèo nàn nói: “Trước kia em không nói như thế.”
“Bây giờ tôi sẽ nói như vậy, mong anh sau này đừng quấy rầy tôi nữa, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.” Khúc Thanh Thanh nói lời này, không khỏi lấy ra khí thế của Khúc phi nương nương, trong sáng rực mang theo cảm giác áp bách.
Dương Hướng Thành không hiểu sao lại bị chấn động.
Khúc Thanh Thanh cất bước xuống lầu.
Dương Hướng Thành giật mình một hồi lâu.
Anh ta bỗng nhiên nghĩ đến mình cố gắng lâu như vậy, mà giờ không có được thứ gì, cứ như vậy thả Khúc Thanh Thanh đi, thật sự quá thiệt thòi.
Anh ta chưa từ bỏ ý định, lập tức xuống lầu, đuổi theo ra quán cà phê: “Khúc Thanh Thanh.”
Khúc Thanh Thanh quay đầu lại.
Dương Hướng Thành không cam lòng nói: “Cô đùa giỡn tôi như vậy sao?”
Khúc Thanh Thanh nhẹ nhàng cười, nói: “Anh tình tôi nguyện không phải sao?”
“Cho nên cô đối xử với tôi như thế đúng không?”
“Bằng không anh muốn thế nào?”
Nhìn thấy Khúc Thanh Thanh tuyệt tình như vậy, tất cả thế công của Dương Hướng Thành đều mất đi, anh ta không có biện pháp nào khác, đành phải dùng một chiêu uy hiếp cuối cùng: “Cô không sợ tôi nói chuyện này cho Phó Thương Niên biết sao?”
“Được, anh đi nói cho anh ấy đi.” Khúc Thanh Thanh không chút để ý nói.
“Cô không sợ anh ta không cho cô một cắc nào à?”
“Anh có ý gì?”
Khúc Thanh Thanh cười khinh miệt một chút, nói: “Đừng phủ nhận, tôi đã biết anh cần là phí ly hôn của tôi, Dương Hướng Thành, hiện tại tôi nói rõ ràng cho anh biết, tôi sẽ không đi ly hôn, hơn nữa mặc kệ sau này ly hôn hay không ly hôn, tôi cũng sẽ không cho anh một cắc nào.”
Dương Hướng Thành âm thầm cắn răng.
Anh ta vẫn cho rằng Khúc Thanh Thanh là một bà vợ tùy hứng không biết suy nghĩ, tùy tiện lừa gạt là được, thế nào cũng không thể tưởng tượng được chỉ số thông minh của Khúc Thanh Thanh bỗng nhiên online, anh ta cảm giác mọi chuyện khó giải quyết, vô lực nói: “Thanh Thanh, em đừng như vậy, anh thật lòng thích em.”
Khúc Thanh Thanh ngay sau đó nói: “Tôi không thích anh.”
Dương Hướng Thành sửng sốt, từ ngữ nghèo nàn nói: “Trước kia em không nói như thế.”
“Bây giờ tôi sẽ nói như vậy, mong anh sau này đừng quấy rầy tôi nữa, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.” Khúc Thanh Thanh nói lời này, không khỏi lấy ra khí thế của Khúc phi nương nương, trong sáng rực mang theo cảm giác áp bách.
Dương Hướng Thành không hiểu sao lại bị chấn động.
Khúc Thanh Thanh cất bước xuống lầu.
Dương Hướng Thành giật mình một hồi lâu.
Anh ta bỗng nhiên nghĩ đến mình cố gắng lâu như vậy, mà giờ không có được thứ gì, cứ như vậy thả Khúc Thanh Thanh đi, thật sự quá thiệt thòi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta chưa từ bỏ ý định, lập tức xuống lầu, đuổi theo ra quán cà phê: “Khúc Thanh Thanh.”
Khúc Thanh Thanh quay đầu lại.
Dương Hướng Thành không cam lòng nói: “Cô đùa giỡn tôi như vậy sao?”
Khúc Thanh Thanh nhẹ nhàng cười, nói: “Anh tình tôi nguyện không phải sao?”
“Cho nên cô đối xử với tôi như thế đúng không?”
“Bằng không anh muốn thế nào?”
Nhìn thấy Khúc Thanh Thanh tuyệt tình như vậy, tất cả thế công của Dương Hướng Thành đều mất đi, anh ta không có biện pháp nào khác, đành phải dùng một chiêu uy hiếp cuối cùng: “Cô không sợ tôi nói chuyện này cho Phó Thương Niên biết sao?”
“Được, anh đi nói cho anh ấy đi.” Khúc Thanh Thanh không chút để ý nói.
“Cô không sợ anh ta không cho cô một cắc nào à?”
“Anh có ý gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro