[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà
Chương 40
2024-11-12 19:27:05
Liễu Vân Nương khẽ gật đầu, thuận miệng đáp lời. Nhưng nàng biết, chuyện giữa mình và Tề Tranh Minh cần phải nói cho Tề Thải Miểu biết. Thay vì để con gái nghe từ miệng kẻ khác rồi hoảng loạn, chẳng thà nàng thẳng thắn nói ra.
“Ngươi ngồi xuống, ta có chuyện cần nói.”
Thấy mẫu thân vẻ mặt nghiêm nghị, Tề Thải Miểu lập tức thu lại nụ cười, bất giác cảm thấy bất an, liền ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường: “Là chuyện liên quan đến Hứa gia sao?”
“Không phải.” Liễu Vân Nương nắm lấy tay nàng, ánh mắt nghiêm túc: “Là chuyện giữa ta và cha ngươi. Hôm nay ta đi tìm Trình Như Mộng, đích thân đưa nàng đến xem mắt. Nhưng nàng vừa do dự, vừa không quyết đoán, còn cha ngươi thì luôn tìm cách cản trở... Ta nhìn kỹ mà thấy, quan hệ giữa hai người họ không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
Tề Thải Miểu trợn tròn mắt, miệng hơi há ra vì kinh ngạc. Nàng không dám tin vào tai mình, bèn thận trọng hỏi lại: “Có thật không, nương? Có thật như vậy không?”
“Thật.” Liễu Vân Nương nhìn thẳng vào mắt nàng, không chút do dự: “Nếu chuyện này là thật, ta sẽ không ở lại Tề gia thêm một ngày nào nữa.”
Tề Thải Miểu hít sâu một hơi, giọng nói lạc đi: “Nương, ngài định hòa ly với cha sao?”
Liễu Vân Nương nhìn vẻ mặt tái nhợt của con gái, giọng nói ôn hòa mà không kém phần kiên định: “Thải Miểu, đời người ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, điều quan trọng nhất chính là sống sao cho thoải mái với chính mình. Ta không muốn ủy khuất bản thân, cũng không muốn phải đón ý chiều lòng kẻ khác.”
Tề Thải Miểu nghe vậy, ánh mắt thoáng trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ điều gì.
***
Chạng vạng, hai mẹ con cùng ngồi bên bàn dùng bữa. Giữa lúc ấy, Tề Hòa Thần từ bên ngoài bước vào, không một tiếng báo trước liền ngồi xuống. Hắn gọi người mang thêm bát đũa, rồi thỉnh thoảng gắp thức ăn, chan canh cho hai mẹ con, thái độ hết sức ân cần.
Dùng bữa xong, nha hoàn dọn dẹp bàn ăn, chỉ còn lại ba người trong phòng. Tề Hòa Thần bưng một chén trà, thỉnh thoảng len lén quan sát sắc mặt Liễu Vân Nương, trông như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng mãi không dám thốt ra.
Liễu Vân Nương đã sớm nhận ra sự khác lạ của hắn, nhưng nàng chẳng buồn hỏi han.
Mà cho dù nàng không hỏi, Tề Hòa Thần cuối cùng cũng nhịn không nổi, lên tiếng: “Nương, con nghe cha nói... Ngài thật sự ra tay với cha sao?”
“Đó là hắn đáng bị như thế.” Liễu Vân Nương chẳng chút khách khí đáp lại: “Nếu ngươi cảm thấy ta làm sai, định đến đây để thuyết giáo ta vài câu, thì tốt hơn hết là đừng mở miệng.”
Tề Hòa Thần trầm mặc, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: “Nương, có chuyện gì thì cứ hảo hảo nói, sao phải động thủ? Cha là nam nhân, chẳng qua là hắn nhường ngài. Nếu không, hai người thực sự đánh nhau, người chịu thiệt chắc chắn sẽ là ngài.”
Liễu Vân Nương nhếch môi cười nhạt, đầy vẻ trào phúng: “Việc đó thì chưa chắc. Cha ngươi vốn là kẻ chột dạ, làm gì dám đánh trả ta?”
Nàng nhìn Tề Hòa Thần từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn không tự chủ được mà cảm thấy rợn người. Nàng hỏi thẳng: “Ngươi có biết cha ngươi ở bên ngoài đã làm những chuyện gì hay không?”
Tề Hòa Thần tránh ánh mắt của nàng, giọng nói thoáng lúng túng: “Chuyện gì cơ?”
Liễu Vân Nương không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cha ngươi và Trình Như Mộng rõ ràng có mờ ám, ngươi biết không?”
“Không biết!” Tề Hòa Thần đáp ngay, giọng điệu gấp gáp đến mức chính hắn cũng nhận ra mình hơi kích động. Cảm thấy lời nói vừa rồi quá lộ liễu, hắn bối rối cười gượng: “Nương, cha chẳng qua là thấy mẹ nuôi đáng thương, thường ngày quan tâm chiếu cố một chút. Sao ngài lại suy nghĩ nhiều như vậy?”
Liễu Vân Nương bật cười, ánh mắt đầy khinh miệt: “Ta không phải kẻ mù. Đôi mắt cha ngươi dán chặt lên người Trình Như Mộng, rút thế nào cũng không xuống được. Ta tìm cho mẹ nuôi ngươi một mối hôn nhân tốt, hắn lại liên tục ngăn trở. Nếu bảo hắn không có tà tâm, thì ai tin cho nổi?”
“Ngươi ngồi xuống, ta có chuyện cần nói.”
Thấy mẫu thân vẻ mặt nghiêm nghị, Tề Thải Miểu lập tức thu lại nụ cười, bất giác cảm thấy bất an, liền ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường: “Là chuyện liên quan đến Hứa gia sao?”
“Không phải.” Liễu Vân Nương nắm lấy tay nàng, ánh mắt nghiêm túc: “Là chuyện giữa ta và cha ngươi. Hôm nay ta đi tìm Trình Như Mộng, đích thân đưa nàng đến xem mắt. Nhưng nàng vừa do dự, vừa không quyết đoán, còn cha ngươi thì luôn tìm cách cản trở... Ta nhìn kỹ mà thấy, quan hệ giữa hai người họ không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
Tề Thải Miểu trợn tròn mắt, miệng hơi há ra vì kinh ngạc. Nàng không dám tin vào tai mình, bèn thận trọng hỏi lại: “Có thật không, nương? Có thật như vậy không?”
“Thật.” Liễu Vân Nương nhìn thẳng vào mắt nàng, không chút do dự: “Nếu chuyện này là thật, ta sẽ không ở lại Tề gia thêm một ngày nào nữa.”
Tề Thải Miểu hít sâu một hơi, giọng nói lạc đi: “Nương, ngài định hòa ly với cha sao?”
Liễu Vân Nương nhìn vẻ mặt tái nhợt của con gái, giọng nói ôn hòa mà không kém phần kiên định: “Thải Miểu, đời người ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, điều quan trọng nhất chính là sống sao cho thoải mái với chính mình. Ta không muốn ủy khuất bản thân, cũng không muốn phải đón ý chiều lòng kẻ khác.”
Tề Thải Miểu nghe vậy, ánh mắt thoáng trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ điều gì.
***
Chạng vạng, hai mẹ con cùng ngồi bên bàn dùng bữa. Giữa lúc ấy, Tề Hòa Thần từ bên ngoài bước vào, không một tiếng báo trước liền ngồi xuống. Hắn gọi người mang thêm bát đũa, rồi thỉnh thoảng gắp thức ăn, chan canh cho hai mẹ con, thái độ hết sức ân cần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dùng bữa xong, nha hoàn dọn dẹp bàn ăn, chỉ còn lại ba người trong phòng. Tề Hòa Thần bưng một chén trà, thỉnh thoảng len lén quan sát sắc mặt Liễu Vân Nương, trông như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng mãi không dám thốt ra.
Liễu Vân Nương đã sớm nhận ra sự khác lạ của hắn, nhưng nàng chẳng buồn hỏi han.
Mà cho dù nàng không hỏi, Tề Hòa Thần cuối cùng cũng nhịn không nổi, lên tiếng: “Nương, con nghe cha nói... Ngài thật sự ra tay với cha sao?”
“Đó là hắn đáng bị như thế.” Liễu Vân Nương chẳng chút khách khí đáp lại: “Nếu ngươi cảm thấy ta làm sai, định đến đây để thuyết giáo ta vài câu, thì tốt hơn hết là đừng mở miệng.”
Tề Hòa Thần trầm mặc, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: “Nương, có chuyện gì thì cứ hảo hảo nói, sao phải động thủ? Cha là nam nhân, chẳng qua là hắn nhường ngài. Nếu không, hai người thực sự đánh nhau, người chịu thiệt chắc chắn sẽ là ngài.”
Liễu Vân Nương nhếch môi cười nhạt, đầy vẻ trào phúng: “Việc đó thì chưa chắc. Cha ngươi vốn là kẻ chột dạ, làm gì dám đánh trả ta?”
Nàng nhìn Tề Hòa Thần từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn không tự chủ được mà cảm thấy rợn người. Nàng hỏi thẳng: “Ngươi có biết cha ngươi ở bên ngoài đã làm những chuyện gì hay không?”
Tề Hòa Thần tránh ánh mắt của nàng, giọng nói thoáng lúng túng: “Chuyện gì cơ?”
Liễu Vân Nương không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cha ngươi và Trình Như Mộng rõ ràng có mờ ám, ngươi biết không?”
“Không biết!” Tề Hòa Thần đáp ngay, giọng điệu gấp gáp đến mức chính hắn cũng nhận ra mình hơi kích động. Cảm thấy lời nói vừa rồi quá lộ liễu, hắn bối rối cười gượng: “Nương, cha chẳng qua là thấy mẹ nuôi đáng thương, thường ngày quan tâm chiếu cố một chút. Sao ngài lại suy nghĩ nhiều như vậy?”
Liễu Vân Nương bật cười, ánh mắt đầy khinh miệt: “Ta không phải kẻ mù. Đôi mắt cha ngươi dán chặt lên người Trình Như Mộng, rút thế nào cũng không xuống được. Ta tìm cho mẹ nuôi ngươi một mối hôn nhân tốt, hắn lại liên tục ngăn trở. Nếu bảo hắn không có tà tâm, thì ai tin cho nổi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro