Xuyên Qua Chạy Nạn: Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương
Chương 50
2024-10-04 06:40:04
Đáng tiếc là các dụng cụ trong không gian của nàng không thể mang ra ngoài sử dụng, nếu không, việc chế thuốc chắc chắn sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Càng đi sâu vào rừng, cây cối càng trở nên dày đặc, thân cây cũng to lớn hơn. Những tán cây xòe rộng che khuất mặt trời, khiến ánh nắng chỉ có thể len lỏi qua những kẽ lá rơi xuống mặt đất. Ánh sáng mờ dần, báo hiệu rằng họ đã hoàn toàn tiến vào sâu trong rừng già.
Thỉnh thoảng có tiếng quạ đen kêu vang, hoặc là những âm thanh mơ hồ của dã thú không rõ tên vọng đến, rồi lại là những khoảng lặng dài đến ngột ngạt. Mắt nhìn tới đâu cũng chỉ thấy một màu xanh dày đặc của cây cối, xen lẫn những tảng đá kỳ lạ, cây cổ thụ già nua, cùng những cành cây khô héo và tàn tích xương cốt. Đôi khi, ánh mặt trời len qua kẽ lá, tạo thành từng cột sáng, nơi đây vừa mang vẻ đẹp huyền ảo của tiên cảnh, lại vừa tựa như chốn Ma Vực đầy nguy hiểm.
Khung cảnh này mang đến cảm giác áp lực nặng nề, không ai dám nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân đạp lên lá khô thỉnh thoảng vang lên, như thể rừng rậm này đang che giấu những hiểm nguy khôn lường, khiến mọi người trong lòng nơm nớp lo sợ.
Không lâu sau, một đứa trẻ không chịu nổi áp lực nữa, bật khóc thút thít: “Nương, con sợ.”
Tiếng của người mẹ nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, nương ở đây, cha cũng ở đây. Cha mẹ sẽ bảo vệ Bảo Nhi.”
Họ tiếp tục đi thêm một đoạn đường dài, cho đến khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống, báo hiệu đã đến buổi trưa.
Con đường trong rừng rất khó đi. Dưới chân đầy cỏ dại, cành cây khô và dây leo chằng chịt, không có lối mòn rõ ràng, so với đường thường còn khó đi hơn gấp bội. Dù có người mở đường phía trước, thôn dân vẫn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Tạ Đại Lang, người dẫn đường, cuối cùng cũng tìm được một khoảng đất trống tương đối bằng phẳng, liền gọi mọi người dừng chân nghỉ ngơi. Các nam nhân nhanh chóng lao vào việc, dọn sạch cỏ dại và cành khô trên mặt đất, ném những thứ dễ gây cháy ra xa. Việc này giúp phòng tránh bị trùng độc cắn và ngăn nguy cơ cháy rừng khi nhóm lửa nấu ăn.
Khi khoảng sân đã được dọn sạch, thôn dân lấy thảm hoặc cỏ khô ra trải, ngồi nghỉ ngơi một chút.
Trong khi đó, các nữ nhân bắt đầu nhóm bếp, chuẩn bị nấu bữa trưa. Một số lão nhân và trẻ nhỏ thì đi tìm rau dại ở không xa.
Tạ Đại Lang dùng cằm ra hiệu cho Tạ Trạm nhìn về phía sau: “Ngươi xem, bọn họ vẫn bám theo đấy, thật đê tiện! Chúng ta mở đường, còn bọn họ chỉ việc hưởng lợi.”
Đó là người của thôn Đại Hồ, dù ẩn hiện sau cây cối nhưng vẫn thấy bóng người mờ mờ. Họ cũng dừng lại cách không xa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Thật không biết xấu hổ! Dùng chúng ta như lao động miễn phí, một đám tiểu nhân.”
“Thôn trưởng, chúng ta không thể để bọn họ chiếm tiện nghi mãi. Sao không luân phiên? Ngày mai để bọn họ đi trước dò đường.”
Tạ Trạm nhếch miệng cười lạnh, thản nhiên đáp: “Không cần tốn sức như vậy, bọn họ là một đám không biết đạo lý, có nói cũng vô ích.”
Nếu đã tới mức này mà họ vẫn không chịu lên trước dẫn đường, thì cũng chẳng thể lấy roi quất bắt họ làm được.
Cứ để họ đi theo vậy, cũng chẳng sống được bao lâu đâu. Khi đại nạn ập tới, chết mấy chục người trong rừng già này, cũng chẳng gây được sóng gió gì.
Đúng lúc đó, hệ thống của Cố Cửu vang lên liên hồi: “Ký chủ, quét được ở phía trước 50 mét có mạn đà la hoang dại, thuần tự nhiên, không ô nhiễm. Mạn đà la không chỉ dùng để gây tê, mà còn có thể... Rà quét thêm phía trước 30 mét, có thạch hộc hoang dại, thuần tự nhiên, không ô nhiễm…”
Càng đi sâu vào rừng, cây cối càng trở nên dày đặc, thân cây cũng to lớn hơn. Những tán cây xòe rộng che khuất mặt trời, khiến ánh nắng chỉ có thể len lỏi qua những kẽ lá rơi xuống mặt đất. Ánh sáng mờ dần, báo hiệu rằng họ đã hoàn toàn tiến vào sâu trong rừng già.
Thỉnh thoảng có tiếng quạ đen kêu vang, hoặc là những âm thanh mơ hồ của dã thú không rõ tên vọng đến, rồi lại là những khoảng lặng dài đến ngột ngạt. Mắt nhìn tới đâu cũng chỉ thấy một màu xanh dày đặc của cây cối, xen lẫn những tảng đá kỳ lạ, cây cổ thụ già nua, cùng những cành cây khô héo và tàn tích xương cốt. Đôi khi, ánh mặt trời len qua kẽ lá, tạo thành từng cột sáng, nơi đây vừa mang vẻ đẹp huyền ảo của tiên cảnh, lại vừa tựa như chốn Ma Vực đầy nguy hiểm.
Khung cảnh này mang đến cảm giác áp lực nặng nề, không ai dám nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân đạp lên lá khô thỉnh thoảng vang lên, như thể rừng rậm này đang che giấu những hiểm nguy khôn lường, khiến mọi người trong lòng nơm nớp lo sợ.
Không lâu sau, một đứa trẻ không chịu nổi áp lực nữa, bật khóc thút thít: “Nương, con sợ.”
Tiếng của người mẹ nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, nương ở đây, cha cũng ở đây. Cha mẹ sẽ bảo vệ Bảo Nhi.”
Họ tiếp tục đi thêm một đoạn đường dài, cho đến khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống, báo hiệu đã đến buổi trưa.
Con đường trong rừng rất khó đi. Dưới chân đầy cỏ dại, cành cây khô và dây leo chằng chịt, không có lối mòn rõ ràng, so với đường thường còn khó đi hơn gấp bội. Dù có người mở đường phía trước, thôn dân vẫn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Tạ Đại Lang, người dẫn đường, cuối cùng cũng tìm được một khoảng đất trống tương đối bằng phẳng, liền gọi mọi người dừng chân nghỉ ngơi. Các nam nhân nhanh chóng lao vào việc, dọn sạch cỏ dại và cành khô trên mặt đất, ném những thứ dễ gây cháy ra xa. Việc này giúp phòng tránh bị trùng độc cắn và ngăn nguy cơ cháy rừng khi nhóm lửa nấu ăn.
Khi khoảng sân đã được dọn sạch, thôn dân lấy thảm hoặc cỏ khô ra trải, ngồi nghỉ ngơi một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khi đó, các nữ nhân bắt đầu nhóm bếp, chuẩn bị nấu bữa trưa. Một số lão nhân và trẻ nhỏ thì đi tìm rau dại ở không xa.
Tạ Đại Lang dùng cằm ra hiệu cho Tạ Trạm nhìn về phía sau: “Ngươi xem, bọn họ vẫn bám theo đấy, thật đê tiện! Chúng ta mở đường, còn bọn họ chỉ việc hưởng lợi.”
Đó là người của thôn Đại Hồ, dù ẩn hiện sau cây cối nhưng vẫn thấy bóng người mờ mờ. Họ cũng dừng lại cách không xa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Thật không biết xấu hổ! Dùng chúng ta như lao động miễn phí, một đám tiểu nhân.”
“Thôn trưởng, chúng ta không thể để bọn họ chiếm tiện nghi mãi. Sao không luân phiên? Ngày mai để bọn họ đi trước dò đường.”
Tạ Trạm nhếch miệng cười lạnh, thản nhiên đáp: “Không cần tốn sức như vậy, bọn họ là một đám không biết đạo lý, có nói cũng vô ích.”
Nếu đã tới mức này mà họ vẫn không chịu lên trước dẫn đường, thì cũng chẳng thể lấy roi quất bắt họ làm được.
Cứ để họ đi theo vậy, cũng chẳng sống được bao lâu đâu. Khi đại nạn ập tới, chết mấy chục người trong rừng già này, cũng chẳng gây được sóng gió gì.
Đúng lúc đó, hệ thống của Cố Cửu vang lên liên hồi: “Ký chủ, quét được ở phía trước 50 mét có mạn đà la hoang dại, thuần tự nhiên, không ô nhiễm. Mạn đà la không chỉ dùng để gây tê, mà còn có thể... Rà quét thêm phía trước 30 mét, có thạch hộc hoang dại, thuần tự nhiên, không ô nhiễm…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro