Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Phát Sốt
Tống Tượng Bạch
2024-10-06 14:21:23
Bầu trời đầy sao.
Ngày Trung Phục[1], là ngày dài nhất.
[1] mười ngày sau tiết hạ chí.
Quả mỏ quạ màu xanh trên cây bị gió đêm từ từ nhuộm đỏ.
Hài nhi vẫn luôn đói rất nhanh.
Buổi tối phải thức dậy mấy lần để uống sữa.
Khi Tần Lạc Hà cho nàng bú, cũng sẽ đi xem hai hài tử còn lại.
Giang Miên Miên có khi mơ màng bú sữa, có khi lại tỉnh táo không gì sánh được.
Không còn cách nào, hài nhi ban ngày cũng ngủ rất lâu, buổi tối tỉnh một chút là chuyện rất bình thường.
Lúc này cảm giác sắp đến nửa đêm, không có đồng hồ đeo tay, không có chuông, nàng không biết bây giờ là mấy giờ, bên ngoài rất yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng côn trùng kêu, không còn âm thanh nào khác.
Có lẽ tối nay ăn canh thịt, cảm giác a cha ngủ ngon hơn một chút, sẽ không thỉnh thoảng truyền đến tiếng họ khan nữa.
Bằng không, a cha sẽ luôn ho một hai tiếng.
Giang Miên Miên nằm trong lòng ngực a nương cùng đi xem a tỷ.
Tướng ngủ của a tỷ không được tốt lắm, ngửa tay duỗi chân, đầu đụng vào góc giường, giống như không cẩn thận liền bò đi mất....
A nương một tay ôm nàng, tay kia đẩy a tỷ vào giữa, đắp chăn lên.
Cái chăn trong nhà còn khá đẹp, có hơi giống áo vá chằng vá chịt, các loại vải cũ ghép nối lại với nhau.
Hoàn toàn làm bằng tay.
Nàng nhớ rằng loại loại vải may thủ công này, kích thước bằng tờ giấy A4 thôi đã có thể bán được hơn một trăm, nếu là một cái chăn, chính là vô địch.....
Một là vì theo đuổi loại thẩm mỹ mộc mạc kia.
Một là thật sự nghèo, muốn dốc hết mọi cách để sống.
A tỷ và huynh trưởng ở cùng một phòng, hai người cách một ván cửa.
Tướng ngủ của lão đại trước giờ rất tốt, cũng không cần lo lắng, Tần Lạc Hà chỉ thuận tiện liếc nhìn một cái.
Kết quả lại phát hiện ra điều không ổn.
Cả người đại nhi tử nóng hầm hập, thân thể cuộn tròn lại, Tần Lạc Hà đưa tay ra sờ sờ mặt hắn, bỏng cả tay.
Nàng ấy giật mình.
"Phong Nhi, Phong nhi."
Tần Lạc Hà đẩy đẩy nhi tử, lại không có động tĩnh gì.
Buổi tối khi hóng mát thấy vẫn còn khoẻ, cũng chỉ ho nhiều mấy tiếng.
Không ngờ tới lúc này lại bắt đầu phát sốt.
Tần Lạc Hà bị doạ cho mất hồn mất vía.
Giang Miên Miên cũng rất lo lắng, thời hiện đại sốt thì giảm sốt là được, thời cổ đại sốt sẽ chết người, nếu sốt cao không hạ, hoặc là trở nên ngu ngốc, hoặc là trực tiếp nghẻo.
Tần Lạc Hà vội vàng trở về phòng gọi tướng công dậy.
A tỷ tướng ngủ không đẹp cũng bị đẩy dậy, nhét Giang Miên cho a tỷ.
Vốn dĩ nhét tiểu hài tử nằm ngủ cùng với hài tử lớn là được rồi, nhưng Tần Lạc Hà lại lo lắng nếu đặt Miên Miên lên giường của Du Tỷ Nhi sẽ bị nàng ấy một chân đạp bay.
Giang Du mắt nhập nhèm ngủ còn không biết đang xảy ra chuyện gì, nhận lấy muội muội, ôm vào lòng, cái ôm nóng hầm hập.
Giang Miên Miên cảm thấy có chút khó chịu, tỷ tỷ ôm cũng không rộng bằng a nương.
Chỉ là vào lúc này nàng cũng không thêm phiền, cũng chỉ có thể cố gắng tìm một tư thế thoải mình cho mình.
Giang Du gạt ghèn mắt, tỉnh táo lại một chút, ôm muội muội nhìn a cha a nương đều đi tới.
Giang Trường Thiên bị gọi dậy, cũng bị dọa sợ.
Hắn không phải đại phu, chỉ là làm việc dưới tay của tiểu lại trong huyện nha.
Hắn cũng chỉ là kẻ phụ việc, thuộc về người phụ việc cho người phụ việc trong huyện nha.
Chăm sóc các loại thảo dược được gom từ các vùng xung quanh, chọn loại tốt nhất trong số tốt nhất, sau đó gửi vào phủ thành, phủ thành lại gửi vào Kinh Thành, Kinh Thành lại gửi vào Hoàng cung.
Nghe nói là có quý nhân, thân thể không tốt lắm, cần dùng thuốc để nuôi dưỡng.
Tất nhiên những điều này là quá xa xôi.
Giang Trường Thiên chỉ là mắt xích tầng chót trong toàn bộ chuỗi cung ứng.
Cũng chỉ là ở đó mưu sinh.
Hắn là người rất thông minh, người khác sống lay lắt, hắn cũng không từ bỏ học tập.
Cho dù chỉ là thu thảo dược canh cửa, cũng cẩn thận tìm hiểu cách dùng của mỗi loại thảo dược, hắn cầm trong tay liền có thể biết được, thảo dược có tốt hay không, năm tuổi thế nào, hắn cũng có thể ước lượng ra được.
Nhưng chuyện này vẫn khác với đại phu, cùng lắm có thể xem như là một nửa bào chế sư.
Nhìn thấy Phong nhi sốt cao đến mức hôn mê, trái tim của hắn giống như treo quả cân, rơi xuống vô tận.
Bàn tay của Giang Trường Thiên cũng run lên, cố nhịn không dám ho, mặt cũng trướng đỏ.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, buổi tối còn uống thuốc, thuốc kia đúng bệnh, tối hôm qua cũng không sao, hôm nay chắc chắn cũng không sao." Giang Trường Thiên lặp đi lặp lại nói.
"Lạc Hà đi múc một chậu nước lạnh đến đây."
Giang Trường Thiên vừa phân phó, vừa cởi y phục giúp nhi tử.
Khi cởi y phục, mới phát hiện, trên người nhi tử thế mà lại có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
Chỉ là vết máu chảy trên đầu quá rõ ràng.
Nhi tử không nói một lời đến vết thương khác của mình.
Giang Trường Thiên há to miệng, cố gắng không để nước mắt của mình rơi xuống.
Đây không phải lúc để khóc, không thể khóc.
Ngày Trung Phục[1], là ngày dài nhất.
[1] mười ngày sau tiết hạ chí.
Quả mỏ quạ màu xanh trên cây bị gió đêm từ từ nhuộm đỏ.
Hài nhi vẫn luôn đói rất nhanh.
Buổi tối phải thức dậy mấy lần để uống sữa.
Khi Tần Lạc Hà cho nàng bú, cũng sẽ đi xem hai hài tử còn lại.
Giang Miên Miên có khi mơ màng bú sữa, có khi lại tỉnh táo không gì sánh được.
Không còn cách nào, hài nhi ban ngày cũng ngủ rất lâu, buổi tối tỉnh một chút là chuyện rất bình thường.
Lúc này cảm giác sắp đến nửa đêm, không có đồng hồ đeo tay, không có chuông, nàng không biết bây giờ là mấy giờ, bên ngoài rất yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng côn trùng kêu, không còn âm thanh nào khác.
Có lẽ tối nay ăn canh thịt, cảm giác a cha ngủ ngon hơn một chút, sẽ không thỉnh thoảng truyền đến tiếng họ khan nữa.
Bằng không, a cha sẽ luôn ho một hai tiếng.
Giang Miên Miên nằm trong lòng ngực a nương cùng đi xem a tỷ.
Tướng ngủ của a tỷ không được tốt lắm, ngửa tay duỗi chân, đầu đụng vào góc giường, giống như không cẩn thận liền bò đi mất....
A nương một tay ôm nàng, tay kia đẩy a tỷ vào giữa, đắp chăn lên.
Cái chăn trong nhà còn khá đẹp, có hơi giống áo vá chằng vá chịt, các loại vải cũ ghép nối lại với nhau.
Hoàn toàn làm bằng tay.
Nàng nhớ rằng loại loại vải may thủ công này, kích thước bằng tờ giấy A4 thôi đã có thể bán được hơn một trăm, nếu là một cái chăn, chính là vô địch.....
Một là vì theo đuổi loại thẩm mỹ mộc mạc kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một là thật sự nghèo, muốn dốc hết mọi cách để sống.
A tỷ và huynh trưởng ở cùng một phòng, hai người cách một ván cửa.
Tướng ngủ của lão đại trước giờ rất tốt, cũng không cần lo lắng, Tần Lạc Hà chỉ thuận tiện liếc nhìn một cái.
Kết quả lại phát hiện ra điều không ổn.
Cả người đại nhi tử nóng hầm hập, thân thể cuộn tròn lại, Tần Lạc Hà đưa tay ra sờ sờ mặt hắn, bỏng cả tay.
Nàng ấy giật mình.
"Phong Nhi, Phong nhi."
Tần Lạc Hà đẩy đẩy nhi tử, lại không có động tĩnh gì.
Buổi tối khi hóng mát thấy vẫn còn khoẻ, cũng chỉ ho nhiều mấy tiếng.
Không ngờ tới lúc này lại bắt đầu phát sốt.
Tần Lạc Hà bị doạ cho mất hồn mất vía.
Giang Miên Miên cũng rất lo lắng, thời hiện đại sốt thì giảm sốt là được, thời cổ đại sốt sẽ chết người, nếu sốt cao không hạ, hoặc là trở nên ngu ngốc, hoặc là trực tiếp nghẻo.
Tần Lạc Hà vội vàng trở về phòng gọi tướng công dậy.
A tỷ tướng ngủ không đẹp cũng bị đẩy dậy, nhét Giang Miên cho a tỷ.
Vốn dĩ nhét tiểu hài tử nằm ngủ cùng với hài tử lớn là được rồi, nhưng Tần Lạc Hà lại lo lắng nếu đặt Miên Miên lên giường của Du Tỷ Nhi sẽ bị nàng ấy một chân đạp bay.
Giang Du mắt nhập nhèm ngủ còn không biết đang xảy ra chuyện gì, nhận lấy muội muội, ôm vào lòng, cái ôm nóng hầm hập.
Giang Miên Miên cảm thấy có chút khó chịu, tỷ tỷ ôm cũng không rộng bằng a nương.
Chỉ là vào lúc này nàng cũng không thêm phiền, cũng chỉ có thể cố gắng tìm một tư thế thoải mình cho mình.
Giang Du gạt ghèn mắt, tỉnh táo lại một chút, ôm muội muội nhìn a cha a nương đều đi tới.
Giang Trường Thiên bị gọi dậy, cũng bị dọa sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không phải đại phu, chỉ là làm việc dưới tay của tiểu lại trong huyện nha.
Hắn cũng chỉ là kẻ phụ việc, thuộc về người phụ việc cho người phụ việc trong huyện nha.
Chăm sóc các loại thảo dược được gom từ các vùng xung quanh, chọn loại tốt nhất trong số tốt nhất, sau đó gửi vào phủ thành, phủ thành lại gửi vào Kinh Thành, Kinh Thành lại gửi vào Hoàng cung.
Nghe nói là có quý nhân, thân thể không tốt lắm, cần dùng thuốc để nuôi dưỡng.
Tất nhiên những điều này là quá xa xôi.
Giang Trường Thiên chỉ là mắt xích tầng chót trong toàn bộ chuỗi cung ứng.
Cũng chỉ là ở đó mưu sinh.
Hắn là người rất thông minh, người khác sống lay lắt, hắn cũng không từ bỏ học tập.
Cho dù chỉ là thu thảo dược canh cửa, cũng cẩn thận tìm hiểu cách dùng của mỗi loại thảo dược, hắn cầm trong tay liền có thể biết được, thảo dược có tốt hay không, năm tuổi thế nào, hắn cũng có thể ước lượng ra được.
Nhưng chuyện này vẫn khác với đại phu, cùng lắm có thể xem như là một nửa bào chế sư.
Nhìn thấy Phong nhi sốt cao đến mức hôn mê, trái tim của hắn giống như treo quả cân, rơi xuống vô tận.
Bàn tay của Giang Trường Thiên cũng run lên, cố nhịn không dám ho, mặt cũng trướng đỏ.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, buổi tối còn uống thuốc, thuốc kia đúng bệnh, tối hôm qua cũng không sao, hôm nay chắc chắn cũng không sao." Giang Trường Thiên lặp đi lặp lại nói.
"Lạc Hà đi múc một chậu nước lạnh đến đây."
Giang Trường Thiên vừa phân phó, vừa cởi y phục giúp nhi tử.
Khi cởi y phục, mới phát hiện, trên người nhi tử thế mà lại có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
Chỉ là vết máu chảy trên đầu quá rõ ràng.
Nhi tử không nói một lời đến vết thương khác của mình.
Giang Trường Thiên há to miệng, cố gắng không để nước mắt của mình rơi xuống.
Đây không phải lúc để khóc, không thể khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro