Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Đút Thuốc 1
Tống Tượng Bạch
2024-10-06 14:21:23
Đêm khuya thanh tĩnh.
Ngọn nến yếu ớt, đong đưa chập chờn.
Tần Lạc Hà bưng chậu gỗ đựng nước vào, lau đi lau lại cơ thể, cánh tay, mặt, tay của nhi tử.
Giang Trường Thiên cởi lớp vải trên đầu nhi tử mới phát hiện miệng vết thương kia như bị thối rữa, toả ra mùi hôi nhàn nhạt.
Miệng vết thương bình thường sẽ không trông như thế này.
Cho dù vết thương do vật cùn bẩn gây ra cũng sẽ không thối rữa nhanh như thế này.
Giang Trường Thiên nhìn thấy vết thương này, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến các loại thảo dược.
Chỉ là lúc này, hắn lại hoàn toàn không nghĩ ra được loại thảo dược nào có thể chữa khỏi.
Tần Lạc Hà cũng không gào khóc, mà dùng khăn lau đi lau lại đầu, cổ, thân thể của nhi tử, những chỗ phát sốt.
"Lạc Hà, ta đi tìm thuốc, nàng đừng hoảng sợ, sẽ khoẻ lại." Giang Trường Thiên căn dặn.
Ánh mắt lại không dám nhìn xuống người nhi tử.
Hắn lo lắng chính mình nhìn nhiều một cái liền không chịu được.
Chỉ có thể nhìn vào ngọn nến trong phòng, ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, đong đưa chập chờn.
Đong đưa khiến người đau mắt.
Giang Du đã cõng muội muội lên lưng, vào lúc này, nàng ấy cũng không dám phát ra tiếng, vặn vải, thay nước giúp a nương.
Nước mắt nàng ấy tuôn rơi.
Đại ca lúc trước hoạt bát tung tăng, bây giờ giống như đã chết, nàng ấy sợ.
Giang Miên Miên cũng sợ.
Sẽ không có chuyện, nàng đã nhỏ linh tuyền vào trong thuốc, chắc chắn sẽ có tác dụng.
Giang Miên Miên ở trong lòng tự cổ vũ chính mình, nhưng cũng không xác định, rất hão huyền.
Nàng chỉ biết ở chỗ này phát sốt là có thể khiến người chết.
Cách vách truyền tới một tiếng "bang", như thể có thứ gì đó rơi xuống.
Tần Lạc Hà có chút lo lắng, bảo Du Tỷ Nhi đổi nước lau người, nàng ấy đi xem.
Tần Lạc Hà đến phòng bên cạnh, nàng ấy thấy tướng công vậy mà đẩy ngã tủ đồ, cả người bò vào trong, vô cùng nhếch nhác.
Nàng ấy gả cho tướng công lâu như vậy, chưa bao giờ thấy dáng vẻ tướng công nhếch nhác như vậy.
Giang Trường Thiên mò thật lâu, cuối cùng, mò được thứ gì đó.
Hắn bò ra khỏi tủ, quay đầu liền nhìn thấy thê tử.
"Được cứu rồi, được cứu rồi, Lạc Hà, nàng xem, đây là nhân sâm, là nhân sâm có thể cứu mạng, Phong nhi ăn vào là khỏi." Giang Trường Thiên cầm một cây nhân sâm đứt rễ, hắn không nói, đây là nhân sâm cuối cùng đã dẫn đến Ngô quản sự bị xử tử.
Khi hắn lấy trộm, không biết rằng có cái này, hắn chỉ lấy một phần từ chỗ đồ vật mà Ngô quản sự bọn họ đã lấy.
Làm xong biết được, hắn càng không dám phát ra âm thanh, giấu thật kỹ.
Hắn thật sự không biết cái này có tác dụng với Phong nhi hay không, nhưng vì nó, có người đã chết, nó chắc chắn có tác dụng.
"Ăn như thế nào?" Tần Lạc Hà kéo tướng công đang lắc lư cả người hỏi.
"Cắt miếng, cắt miếng không ăn được, nghiền thành bột, cho thêm nước rồi đút." Giang Trường Thiên vịn thê tử nói.
Tần Lạc Hà cũng không trì hoãn nữa, cầm lấy thuốc, trước tiên cắt thành miếng đưa cho tướng công, sau đó nghiền phần còn lại.
Giang Trường Thiên cầm lấy miếng nhân sâm cắt lát muốn nhét vào miệng Phong nhi, nhưng hắn đã hoàn toàn bất tỉnh, hoàn toàn vô dụng, bóp miệng cũng vô dụng.
Tay Giang Trường Thiên không ngừng run rẩy.
Nhưng vẫn nói với nữ nhi: "Du nhi, con đến đây, con cầm chắc chỗ thuốc này, đừng để thuốc rơi ra ngoài."
Hắn đi thay nước, lau chùi cho nhi tử.
Trong viện vang lên tiếng búa giã thuốc 'bộp bộp bộp', tốc độ rất nhanh.
Ngọn nến yếu ớt, đong đưa chập chờn.
Tần Lạc Hà bưng chậu gỗ đựng nước vào, lau đi lau lại cơ thể, cánh tay, mặt, tay của nhi tử.
Giang Trường Thiên cởi lớp vải trên đầu nhi tử mới phát hiện miệng vết thương kia như bị thối rữa, toả ra mùi hôi nhàn nhạt.
Miệng vết thương bình thường sẽ không trông như thế này.
Cho dù vết thương do vật cùn bẩn gây ra cũng sẽ không thối rữa nhanh như thế này.
Giang Trường Thiên nhìn thấy vết thương này, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến các loại thảo dược.
Chỉ là lúc này, hắn lại hoàn toàn không nghĩ ra được loại thảo dược nào có thể chữa khỏi.
Tần Lạc Hà cũng không gào khóc, mà dùng khăn lau đi lau lại đầu, cổ, thân thể của nhi tử, những chỗ phát sốt.
"Lạc Hà, ta đi tìm thuốc, nàng đừng hoảng sợ, sẽ khoẻ lại." Giang Trường Thiên căn dặn.
Ánh mắt lại không dám nhìn xuống người nhi tử.
Hắn lo lắng chính mình nhìn nhiều một cái liền không chịu được.
Chỉ có thể nhìn vào ngọn nến trong phòng, ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, đong đưa chập chờn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đong đưa khiến người đau mắt.
Giang Du đã cõng muội muội lên lưng, vào lúc này, nàng ấy cũng không dám phát ra tiếng, vặn vải, thay nước giúp a nương.
Nước mắt nàng ấy tuôn rơi.
Đại ca lúc trước hoạt bát tung tăng, bây giờ giống như đã chết, nàng ấy sợ.
Giang Miên Miên cũng sợ.
Sẽ không có chuyện, nàng đã nhỏ linh tuyền vào trong thuốc, chắc chắn sẽ có tác dụng.
Giang Miên Miên ở trong lòng tự cổ vũ chính mình, nhưng cũng không xác định, rất hão huyền.
Nàng chỉ biết ở chỗ này phát sốt là có thể khiến người chết.
Cách vách truyền tới một tiếng "bang", như thể có thứ gì đó rơi xuống.
Tần Lạc Hà có chút lo lắng, bảo Du Tỷ Nhi đổi nước lau người, nàng ấy đi xem.
Tần Lạc Hà đến phòng bên cạnh, nàng ấy thấy tướng công vậy mà đẩy ngã tủ đồ, cả người bò vào trong, vô cùng nhếch nhác.
Nàng ấy gả cho tướng công lâu như vậy, chưa bao giờ thấy dáng vẻ tướng công nhếch nhác như vậy.
Giang Trường Thiên mò thật lâu, cuối cùng, mò được thứ gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn bò ra khỏi tủ, quay đầu liền nhìn thấy thê tử.
"Được cứu rồi, được cứu rồi, Lạc Hà, nàng xem, đây là nhân sâm, là nhân sâm có thể cứu mạng, Phong nhi ăn vào là khỏi." Giang Trường Thiên cầm một cây nhân sâm đứt rễ, hắn không nói, đây là nhân sâm cuối cùng đã dẫn đến Ngô quản sự bị xử tử.
Khi hắn lấy trộm, không biết rằng có cái này, hắn chỉ lấy một phần từ chỗ đồ vật mà Ngô quản sự bọn họ đã lấy.
Làm xong biết được, hắn càng không dám phát ra âm thanh, giấu thật kỹ.
Hắn thật sự không biết cái này có tác dụng với Phong nhi hay không, nhưng vì nó, có người đã chết, nó chắc chắn có tác dụng.
"Ăn như thế nào?" Tần Lạc Hà kéo tướng công đang lắc lư cả người hỏi.
"Cắt miếng, cắt miếng không ăn được, nghiền thành bột, cho thêm nước rồi đút." Giang Trường Thiên vịn thê tử nói.
Tần Lạc Hà cũng không trì hoãn nữa, cầm lấy thuốc, trước tiên cắt thành miếng đưa cho tướng công, sau đó nghiền phần còn lại.
Giang Trường Thiên cầm lấy miếng nhân sâm cắt lát muốn nhét vào miệng Phong nhi, nhưng hắn đã hoàn toàn bất tỉnh, hoàn toàn vô dụng, bóp miệng cũng vô dụng.
Tay Giang Trường Thiên không ngừng run rẩy.
Nhưng vẫn nói với nữ nhi: "Du nhi, con đến đây, con cầm chắc chỗ thuốc này, đừng để thuốc rơi ra ngoài."
Hắn đi thay nước, lau chùi cho nhi tử.
Trong viện vang lên tiếng búa giã thuốc 'bộp bộp bộp', tốc độ rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro