Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Lời Thề
Tống Tượng Bạch
2024-10-06 14:21:23
Chiều dài thời gian có tính đàn hồi.
Nó có thể dài vô hạn.
Cũng có thể thoáng qua chớp mắt.
Nếu như bình thường để ngươi thức đêm, làm việc thâu đêm, có khi sẽ cảm thấy thời gian dài vô hạn.
Toàn bộ tế bào cơ thể đều đang đình công.
Nhưng khi ngươi tập trung hết tinh thần khát cầu kỳ tích, quá trình dài lâu này, ngươi hoàn toàn không để tâm đến.
Ngươi bận, bận rộn không ngừng nghỉ.
Hy vọng sự bận rộn của bản thân có thể có chút tác dụng, có thể thay đổi một chút gì đó.
Càng về sau, càng cảm thấy bất lực.
Đã đổi mấy chục chậu nước rồi.
Chân trời thậm chí còn đang sáng dần lên.
Ngọn nến đã tắt.
Giờ khắc này, căn phòng rơi vào bóng tối.
Giang Du ôm muội muội dựa vào chiếc ghế nhỏ, nàng ấy vừa mệt vừa sợ, sợ hãi ngủ thiếp đi một lúc, cánh tay đang ôm muội muội siết chặt lại.
Trong quá trình này Giang Miên Miên cũng ngủ mấy lần.
Thể lực của hài nhi không thể chèo chống tiếp được nữa, mà nàng một hơi dùng hết nước linh tuyền, cũng tiêu hao thể lực, chỉ khi hơi he hé mắt ra, biết a cha a nương còn đang lau người cho ca ca.
Giờ khắc này.
Ngọn nến cháy hết.
Trong bóng tối.
Giang Trường Thiên vô cùng tuyệt vọng, vô cùng hối hận.
Trước mắt mọi thứ đều là màu đen.
Trong bóng tối, hắn không tìm thấy được một chút ánh sáng.
Hắn cảm thấy lạnh, rất lạnh.
Hắn sờ sờ cơ thể nhi tử, cũng không còn nóng nữa, dường như đã lạnh.
Hắn đè nén tiếng khóc rên đau đớn thật sự không nhịn được mà bật ra, giống như tiếng dã thú than khóc.
Từ khi còn nhỏ hắn đã cảm thấy thân nương ghét bỏ hắn, mẫu thân đối xử với ai cũng là vẻ mặt hiền hoà, duy chỉ có hắn, giấu cũng giấu không nổi sự chán ghét.
Khi phụ thân còn sống thì còn ổn, phụ thân vừa chết, ánh mắt mẫu thân nhìn hắn còn lạnh hơn nhìn tên ăn xin bên đường.
Lúc đó hắn nghĩ, sau này hắn tuyệt đối không sinh hài tử, nếu đã chán ghét hài tử mình sinh như vậy, hà cớ gì chứ.
Nhưng sau đó, hắn bị đuổi khỏi gia môn, hắn thành hôn, hắn có hài tử.
Hắn sống trong nghèo đói khốn khổ cùng cực, nhưng trái tim hắn lại bình yên.
Hắn sẵn sàng vì cái nhà này làm tất cả mọi chuyện.
Giết người, phóng hỏa.
Nhưng mà, Phong nhi của hắn chết rồi.
Hôm qua nó vẫn đang còn đấu khẩu với hắn, nó cà lơ phất phơ như vậy, nó chọn giày thêu cho muội muội, nó hiểu chuyện như vậy, cả người đều là vết thương, nó một câu cũng không nói, nó, nó muốn đau chết hắn.
Hắn cảm thấy rất đau.
Rất đau.
Giang Trường Thiên nắm chặt tay nhi tử.
Nước mắt không kiểm soát được mà chảy ra.
Cả người hắn phát run.
Thân thể hắn lung lay, hai mắt đen kịt, sau đó ngã nhào vào một vòng tay.
Thê tử ôm hắn.
Để hắn không đến nỗi gục ngã.
Nữ nhân tướng mạo bình thường này, bất cứ lúc nào đều ở đây.
Giang Trường Thiên nhớ mãi không quên, hắn suýt chút nữa đuối nước mà chết, là nàng ấy nhảy xuống sông, kéo hắn ra ngoài, vác hắn lên bờ đưa về nhà.
Vóc người nàng ấy cao to cường tráng, ngũ quan tầm thường.
Nhưng bờ vai dày rộng vững chãi.
Nàng ấy biết nấu ăn.
Nấu không ngon, nhưng có thể ăn no.
Giang Trường Thiên không nghĩ tới mình sẽ lấy nàng ấy.
Nhưng giờ khắc này, hắn ôm lấy thê tử.
Hắn cảm nhận được nàng ấy cũng đang run rẩy, nói chuyện giọng nói cũng run rẩy, nhưng thê tử vẫn đưa tay vuốt ve lưng hắn, vẫn bình tĩnh nói: "Không sao, không sao, chúng ta có tiền, có thể mua một cỗ quan tài tốt, Phong nhi thích màu sắc tươi sáng, có thể mua màu sắc tươi sáng, kiếp sau, kiếp sau, để nó đầu thai vào nhà tốt hơn, trở thành thiếu gia của nhà có tiền, sẽ sống tốt hơn bây giờ, sẽ sống rất tốt, tướng công, không sao, không sao."
"Không...." Giang Trường Thiên ai thán.
Tại vì sao?
Tại vì sao trời xanh lại bất công như vậy?
Phong nhi đã làm gì sai? Nó không hại ai, kỹ nữ trong kỹ viện thích nó, nó cười với mọi người, nó cười với mọi người...
Nếu như thiện ác có báo, báo ứng lên người hắn là được rồi.
Có thể để hắn chết, có thể ngũ mã phanh thây, thi cốt không tồn, vạn tiễn xuyên tim hắn, đừng tổn thương hài tử của hắn, đừng....
Giang Trường Thiên khóc gào run rẩy.
Hắn cực hận, cực hận, hận.
Phong nhi của hắn chết rồi, hắn muốn kẻ đó đền mạng, hắn muốn giết người, hắn muốn bọn họ nếm trải nỗi khổ gấp trăm, ngàn lần, vạn lần.
Bọn họ dựa vào cái gì mà cả người sạch sẽ hoa lệ,
Dựa vào cái gì mà phán xét sống chết bằng chuỗi hạt Phật,
Dựa vào cái gì mà ngồi cao trên phủ đài,
Phải ngã xuống, phải chết, phải giống như hắn, lăn lộn, vùng vẫy trong cát bụi, phải xấu xa như hắn.
Cái khổ hắn nếm, hắn muốn bọn họ nếm càng nhiều hơn, hắn muốn bọn họ hối hận, hối hận ngày ngày đêm đêm.
Giang Trường Thiên cắn chặt răng, cắn đến chảy máu, vị tanh ngọt tràn ngập khoang miệng.
Cuối cùng không thể kìm nén được nữa, hắn phun ra một búng máu.
Nó có thể dài vô hạn.
Cũng có thể thoáng qua chớp mắt.
Nếu như bình thường để ngươi thức đêm, làm việc thâu đêm, có khi sẽ cảm thấy thời gian dài vô hạn.
Toàn bộ tế bào cơ thể đều đang đình công.
Nhưng khi ngươi tập trung hết tinh thần khát cầu kỳ tích, quá trình dài lâu này, ngươi hoàn toàn không để tâm đến.
Ngươi bận, bận rộn không ngừng nghỉ.
Hy vọng sự bận rộn của bản thân có thể có chút tác dụng, có thể thay đổi một chút gì đó.
Càng về sau, càng cảm thấy bất lực.
Đã đổi mấy chục chậu nước rồi.
Chân trời thậm chí còn đang sáng dần lên.
Ngọn nến đã tắt.
Giờ khắc này, căn phòng rơi vào bóng tối.
Giang Du ôm muội muội dựa vào chiếc ghế nhỏ, nàng ấy vừa mệt vừa sợ, sợ hãi ngủ thiếp đi một lúc, cánh tay đang ôm muội muội siết chặt lại.
Trong quá trình này Giang Miên Miên cũng ngủ mấy lần.
Thể lực của hài nhi không thể chèo chống tiếp được nữa, mà nàng một hơi dùng hết nước linh tuyền, cũng tiêu hao thể lực, chỉ khi hơi he hé mắt ra, biết a cha a nương còn đang lau người cho ca ca.
Giờ khắc này.
Ngọn nến cháy hết.
Trong bóng tối.
Giang Trường Thiên vô cùng tuyệt vọng, vô cùng hối hận.
Trước mắt mọi thứ đều là màu đen.
Trong bóng tối, hắn không tìm thấy được một chút ánh sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cảm thấy lạnh, rất lạnh.
Hắn sờ sờ cơ thể nhi tử, cũng không còn nóng nữa, dường như đã lạnh.
Hắn đè nén tiếng khóc rên đau đớn thật sự không nhịn được mà bật ra, giống như tiếng dã thú than khóc.
Từ khi còn nhỏ hắn đã cảm thấy thân nương ghét bỏ hắn, mẫu thân đối xử với ai cũng là vẻ mặt hiền hoà, duy chỉ có hắn, giấu cũng giấu không nổi sự chán ghét.
Khi phụ thân còn sống thì còn ổn, phụ thân vừa chết, ánh mắt mẫu thân nhìn hắn còn lạnh hơn nhìn tên ăn xin bên đường.
Lúc đó hắn nghĩ, sau này hắn tuyệt đối không sinh hài tử, nếu đã chán ghét hài tử mình sinh như vậy, hà cớ gì chứ.
Nhưng sau đó, hắn bị đuổi khỏi gia môn, hắn thành hôn, hắn có hài tử.
Hắn sống trong nghèo đói khốn khổ cùng cực, nhưng trái tim hắn lại bình yên.
Hắn sẵn sàng vì cái nhà này làm tất cả mọi chuyện.
Giết người, phóng hỏa.
Nhưng mà, Phong nhi của hắn chết rồi.
Hôm qua nó vẫn đang còn đấu khẩu với hắn, nó cà lơ phất phơ như vậy, nó chọn giày thêu cho muội muội, nó hiểu chuyện như vậy, cả người đều là vết thương, nó một câu cũng không nói, nó, nó muốn đau chết hắn.
Hắn cảm thấy rất đau.
Rất đau.
Giang Trường Thiên nắm chặt tay nhi tử.
Nước mắt không kiểm soát được mà chảy ra.
Cả người hắn phát run.
Thân thể hắn lung lay, hai mắt đen kịt, sau đó ngã nhào vào một vòng tay.
Thê tử ôm hắn.
Để hắn không đến nỗi gục ngã.
Nữ nhân tướng mạo bình thường này, bất cứ lúc nào đều ở đây.
Giang Trường Thiên nhớ mãi không quên, hắn suýt chút nữa đuối nước mà chết, là nàng ấy nhảy xuống sông, kéo hắn ra ngoài, vác hắn lên bờ đưa về nhà.
Vóc người nàng ấy cao to cường tráng, ngũ quan tầm thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bờ vai dày rộng vững chãi.
Nàng ấy biết nấu ăn.
Nấu không ngon, nhưng có thể ăn no.
Giang Trường Thiên không nghĩ tới mình sẽ lấy nàng ấy.
Nhưng giờ khắc này, hắn ôm lấy thê tử.
Hắn cảm nhận được nàng ấy cũng đang run rẩy, nói chuyện giọng nói cũng run rẩy, nhưng thê tử vẫn đưa tay vuốt ve lưng hắn, vẫn bình tĩnh nói: "Không sao, không sao, chúng ta có tiền, có thể mua một cỗ quan tài tốt, Phong nhi thích màu sắc tươi sáng, có thể mua màu sắc tươi sáng, kiếp sau, kiếp sau, để nó đầu thai vào nhà tốt hơn, trở thành thiếu gia của nhà có tiền, sẽ sống tốt hơn bây giờ, sẽ sống rất tốt, tướng công, không sao, không sao."
"Không...." Giang Trường Thiên ai thán.
Tại vì sao?
Tại vì sao trời xanh lại bất công như vậy?
Phong nhi đã làm gì sai? Nó không hại ai, kỹ nữ trong kỹ viện thích nó, nó cười với mọi người, nó cười với mọi người...
Nếu như thiện ác có báo, báo ứng lên người hắn là được rồi.
Có thể để hắn chết, có thể ngũ mã phanh thây, thi cốt không tồn, vạn tiễn xuyên tim hắn, đừng tổn thương hài tử của hắn, đừng....
Giang Trường Thiên khóc gào run rẩy.
Hắn cực hận, cực hận, hận.
Phong nhi của hắn chết rồi, hắn muốn kẻ đó đền mạng, hắn muốn giết người, hắn muốn bọn họ nếm trải nỗi khổ gấp trăm, ngàn lần, vạn lần.
Bọn họ dựa vào cái gì mà cả người sạch sẽ hoa lệ,
Dựa vào cái gì mà phán xét sống chết bằng chuỗi hạt Phật,
Dựa vào cái gì mà ngồi cao trên phủ đài,
Phải ngã xuống, phải chết, phải giống như hắn, lăn lộn, vùng vẫy trong cát bụi, phải xấu xa như hắn.
Cái khổ hắn nếm, hắn muốn bọn họ nếm càng nhiều hơn, hắn muốn bọn họ hối hận, hối hận ngày ngày đêm đêm.
Giang Trường Thiên cắn chặt răng, cắn đến chảy máu, vị tanh ngọt tràn ngập khoang miệng.
Cuối cùng không thể kìm nén được nữa, hắn phun ra một búng máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro