Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Hắn Từ Địa Ngục...
Tống Tượng Bạch
2024-10-06 14:21:23
"Cục cục tác."
"Cục cục tác."
"Cục cục tác."
Gà trống gáy.
"Ọc......"
"Ọc......"
"Ọc......"
Giang Trường Thiên hộc máu.
Giang Phong nôn mửa.
Giang Miên Miên ọc sữa.
Ánh bình minh nháy mắt xông từ ngoài cửa vào.
Khí thế mạnh mẽ, luống cuống tay chân.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều sống lại.
Giang Miên Miên vừa nghe thấy tiếng khóc đè nén của a cha, nàng không chịu nổi, buổi tối có lẽ cùng bận bịu cả đêm, chịu hơi cảm lạnh, hoặc là tâm trạng quá căng thẳng, trực tiếp ọc sữa.
A cha Giang Trường Thiên hộc ra một búng máu, ứ đọng trong lòng, cũng coi như hộc máu phun ra ngoài.
Huynh trưởng nôn rồi, chất lỏng nôn ra, còn hôi gấp trăm lần mùi phân của Giang Miên Miên.
Hôi đến cay nghiệt.
Giang Miên Miên ngửi thấy mùi này, vốn dĩ đang ọc sữa, lại không nhịn được lại ọc lần nữa, ọc đến mức trong bụng toàn là nước chua.
Nhưng cha nương vẻ mặt vui mừng giúp dọn dẹp, chà rửa.
Không một chút ghét bỏ.
Tỷ tỷ Giang Du dọn dẹp giúp Giang Miên Miên.
Thay một bộ y phục mới, không dám chà rửa cho nàng.
Có lẽ thời đại này không có máy nước nóng, không có máy sấy tóc, chà rửa cho hài nhi rất dễ bị cảm.
Giang Miên Miên ngửi thấy người mình vẫn còn có chút mùi hôi.
Giang Phong thậm chí còn nôn ra mấy thùng nước đen, không giống nhân loại bình thường.
Chẳng qua lúc này, phu phụ Giang gia đều không cảm thấy kỳ lạ, chỉ thấy may mắn.
Có lẽ cho dù nhi tử trở thành yêu ma quỷ quái, bọn họ cũng vui mừng, chỉ cần sống lại.
Trong lòng trong mắt của bọn họ chỉ đong đầy niềm vui.
Cảm nhận mất đi lại có được, phu phụ hai người bốn mắt nhìn nhau, càng kiên định, càng trầm ổn.
Ai cũng không biết, phu phụ hai người đang trong bóng đêm ôm lấy nhau.
Ôm nhau trước mắt hài tử cho rằng đã chết.
Trong lòng nghĩ cái gì, trải qua cái gì.
Nếu như lửa giận căm hận có thể biến thành thực thể, hủy diệt một thành trì là chưa đủ.
Đó là tình yêu đơn thuần nhất của một phụ thân, một mẫu thân.
Giang Phong ngơ ngác nhìn trước mặt, yếu ớt mở miệng nói: "Này là Miên Miên phóng uế lên người con sao? Sao lại thối như vậy?"
Giang Miên Miên: "Nha nha nha." (Hừ! Đừng vô cớ buộc tội người vô tội.)
Nghe thấy nhi tử nói như vậy, Tần Lạc Hà cười ra nước mắt.
"Đừng nói nhảm, muội muội con thơm lắm, con đói không, a nương nấu cho con ăn."
"Cha, con đói quá, con muốn ăn thịt bò." Giọng nói của Giang Phong vẫn yếu ớt, nội dung lại vẫn ngứa đòn như mọi khi.
Nếu là bình thường hắn chắc chắn sẽ bị mắng, cha nương ít nhiều gì cũng phải nói hắn hai câu.
Còn muốn ăn thịt bò, bách tính bình thường tìm đâu ra thịt bò để ăn, sao không lên trời đi?
Không ngờ tới a cha Giang Trường Thiên lại mở miệng nói: "Được, ngày mai chúng ta ăn thịt bò, hôm nay con vừa mới khỏi, phải nghỉ ngơi."
Giang Phong vô cùng ngạc nhiên liếc nhìn a cha.
Giang Phong nằm xuống, đột nhiên lại mỉm cười.
……
Trời sáng rồi.
Tần Lạc Hà đi nấu ăn.
Giang Trường Thiên chuyển ghế tre đến trong phòng nhi tử, nằm xuống, trong nháy mắt ngủ thiếp đi.
Vang lên tiếng ngáy.
Giang Du tuổi còn nhỏ, cũng cùng thức gần nửa đêm, chẳng qua ban đêm nàng ấy ngủ mấy lần, lúc này ở trong phòng huynh trưởng, mở to mắt nhìn chằm chằm huynh trưởng.
Nàng ấy muốn mở miệng nói chuyện, kết quả huynh trưởng làm động tác im lặng với nàng ấy.
Nàng ấy chỉ đành mở to mắt nhìn huynh trưởng, nhìn một lúc, thế mà ngủ thiếp đi.
Ngồi đó liền ngủ, hơn nữa vừa khéo tựa đầu vào lưng ghế, không để mình bị ngã xuống.
Giang Phong nhìn muội muội, lại nhìn a cha.
Hắn chợt có một giấc mơ dài.
Đêm qua hắn nằm xuống liền rất khó chịu, toàn thân đau nhức, muốn nôn, hắn nghĩ có lẽ ngủ một giấc là khoẻ thôi.
Ngày mai a cha a nương đều phải đi làm, mặc dù hắn không thoải mái, nhưng nghĩ chính mình chịu đựng một chút là qua.
Hơn nữa hắn đã uống thuốc rồi, buổi tối còn ăn canh thịt, đã rất tốt rồi.
Cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà ngất đi.
"Cục cục tác."
"Cục cục tác."
Gà trống gáy.
"Ọc......"
"Ọc......"
"Ọc......"
Giang Trường Thiên hộc máu.
Giang Phong nôn mửa.
Giang Miên Miên ọc sữa.
Ánh bình minh nháy mắt xông từ ngoài cửa vào.
Khí thế mạnh mẽ, luống cuống tay chân.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều sống lại.
Giang Miên Miên vừa nghe thấy tiếng khóc đè nén của a cha, nàng không chịu nổi, buổi tối có lẽ cùng bận bịu cả đêm, chịu hơi cảm lạnh, hoặc là tâm trạng quá căng thẳng, trực tiếp ọc sữa.
A cha Giang Trường Thiên hộc ra một búng máu, ứ đọng trong lòng, cũng coi như hộc máu phun ra ngoài.
Huynh trưởng nôn rồi, chất lỏng nôn ra, còn hôi gấp trăm lần mùi phân của Giang Miên Miên.
Hôi đến cay nghiệt.
Giang Miên Miên ngửi thấy mùi này, vốn dĩ đang ọc sữa, lại không nhịn được lại ọc lần nữa, ọc đến mức trong bụng toàn là nước chua.
Nhưng cha nương vẻ mặt vui mừng giúp dọn dẹp, chà rửa.
Không một chút ghét bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tỷ tỷ Giang Du dọn dẹp giúp Giang Miên Miên.
Thay một bộ y phục mới, không dám chà rửa cho nàng.
Có lẽ thời đại này không có máy nước nóng, không có máy sấy tóc, chà rửa cho hài nhi rất dễ bị cảm.
Giang Miên Miên ngửi thấy người mình vẫn còn có chút mùi hôi.
Giang Phong thậm chí còn nôn ra mấy thùng nước đen, không giống nhân loại bình thường.
Chẳng qua lúc này, phu phụ Giang gia đều không cảm thấy kỳ lạ, chỉ thấy may mắn.
Có lẽ cho dù nhi tử trở thành yêu ma quỷ quái, bọn họ cũng vui mừng, chỉ cần sống lại.
Trong lòng trong mắt của bọn họ chỉ đong đầy niềm vui.
Cảm nhận mất đi lại có được, phu phụ hai người bốn mắt nhìn nhau, càng kiên định, càng trầm ổn.
Ai cũng không biết, phu phụ hai người đang trong bóng đêm ôm lấy nhau.
Ôm nhau trước mắt hài tử cho rằng đã chết.
Trong lòng nghĩ cái gì, trải qua cái gì.
Nếu như lửa giận căm hận có thể biến thành thực thể, hủy diệt một thành trì là chưa đủ.
Đó là tình yêu đơn thuần nhất của một phụ thân, một mẫu thân.
Giang Phong ngơ ngác nhìn trước mặt, yếu ớt mở miệng nói: "Này là Miên Miên phóng uế lên người con sao? Sao lại thối như vậy?"
Giang Miên Miên: "Nha nha nha." (Hừ! Đừng vô cớ buộc tội người vô tội.)
Nghe thấy nhi tử nói như vậy, Tần Lạc Hà cười ra nước mắt.
"Đừng nói nhảm, muội muội con thơm lắm, con đói không, a nương nấu cho con ăn."
"Cha, con đói quá, con muốn ăn thịt bò." Giọng nói của Giang Phong vẫn yếu ớt, nội dung lại vẫn ngứa đòn như mọi khi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu là bình thường hắn chắc chắn sẽ bị mắng, cha nương ít nhiều gì cũng phải nói hắn hai câu.
Còn muốn ăn thịt bò, bách tính bình thường tìm đâu ra thịt bò để ăn, sao không lên trời đi?
Không ngờ tới a cha Giang Trường Thiên lại mở miệng nói: "Được, ngày mai chúng ta ăn thịt bò, hôm nay con vừa mới khỏi, phải nghỉ ngơi."
Giang Phong vô cùng ngạc nhiên liếc nhìn a cha.
Giang Phong nằm xuống, đột nhiên lại mỉm cười.
……
Trời sáng rồi.
Tần Lạc Hà đi nấu ăn.
Giang Trường Thiên chuyển ghế tre đến trong phòng nhi tử, nằm xuống, trong nháy mắt ngủ thiếp đi.
Vang lên tiếng ngáy.
Giang Du tuổi còn nhỏ, cũng cùng thức gần nửa đêm, chẳng qua ban đêm nàng ấy ngủ mấy lần, lúc này ở trong phòng huynh trưởng, mở to mắt nhìn chằm chằm huynh trưởng.
Nàng ấy muốn mở miệng nói chuyện, kết quả huynh trưởng làm động tác im lặng với nàng ấy.
Nàng ấy chỉ đành mở to mắt nhìn huynh trưởng, nhìn một lúc, thế mà ngủ thiếp đi.
Ngồi đó liền ngủ, hơn nữa vừa khéo tựa đầu vào lưng ghế, không để mình bị ngã xuống.
Giang Phong nhìn muội muội, lại nhìn a cha.
Hắn chợt có một giấc mơ dài.
Đêm qua hắn nằm xuống liền rất khó chịu, toàn thân đau nhức, muốn nôn, hắn nghĩ có lẽ ngủ một giấc là khoẻ thôi.
Ngày mai a cha a nương đều phải đi làm, mặc dù hắn không thoải mái, nhưng nghĩ chính mình chịu đựng một chút là qua.
Hơn nữa hắn đã uống thuốc rồi, buổi tối còn ăn canh thịt, đã rất tốt rồi.
Cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro