Chương 16
Hồ Thập Tam
2024-07-14 22:15:10
Buổi tối cùng ngày, Maxwell tiên sinh tìm Mễ Lam, nói: "Vấn đề cô hỏi tôi lúc trước tôi đã cùng chủ nhân thỏa thuận tốt. Tiền lương hàng tháng của cô là hai đồng vàng, ngoài ra còn có tám đồng bạc làm phí phụ cấp. Nếu làm việc nghiêm túc, chủ nhân sẽ thưởng cho cô thêm một đồng vàng. Nói cách khác, nếu công việc suôn sẻ, thu nhập hàng tháng của cô sẽ là ba đồng vàng và tám đồng bạc." Maxwell nói xong, liền đắc ý nhìn Mễ Lam, vẻ mặt đó như muốn nói: Nhanh đến bái lạy vị chủ nhân rộng lượng của chúng ta.
Nhưng Mễ Lam hét lên trong phòng: "Chỉ có ba nhân dân tệ thôi à? Ông đùa tôi đấy à?"
Maxwell sắc mặt nháy mắt tối sầm lại, nói: " Cô phải biết rằng tiền lương của lâu đài Milo cao hơn nhiều so với những nơi khác. Làm người giúp việc trong nhà bình thường kiếm được một đồng tiền vàng mỗi tháng cũng không tệ. Bên cạnh đó công việc của Mễ Lam tiểu thư không nặng nhọc, ăn ở đều miễn phí, cô đừng cảm thấy tủi thân nhé."
Mễ Lam quyết định tìm hiểu giá cả ở đây trước nên hỏi: “Vậy một ổ bánh mì ở đây bao nhiêu tiền?”
“Một chiếc bánh mì baguette* giá hai tiền đồng,” Maxwell trả lời. (* Bánh mì dài, bánh mì Pháp)
“Một đồng vàng bằng bao nhiêu tiền đồng?” Mễ Lam lại hỏi.
“Một đồng tiền vàng tương đương với một trăm tiền đồng.” Maxwell kiên nhẫn giải thích, đồng thời bắt đầu nghi ngờ rằng người phụ nữ này có thể là một tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có. Nếu không, làm sao có thể không biết gì về giá cả và tiền tệ?
Nói cách khác, một đồng vàng có thể mua tổng cộng năm mươi cái bánh mì, một tháng có ba mươi ngày, tức là ngoài ăn còn có tiền, cho nên mức lương này cũng nên coi là hợp lý, cho dù vô lý, cô cũng không có chỗ nói lý lẽ. Thế là cô nói: “Lúc trước tôi không biết trả giá nên để ông chê cười”.
"Cô không cần vì chuyện nhỏ này mà xin lỗi." Maxwell nói: "Chủ nhân đã nói qua, cô nếu muốn, ngày mai liền có thể bắt đầu làm việc. Vậy, để tôi giải thích cho cô phạm vi công việc."
Vì vậy, trong khoảng thời gian tiếp theo, Mễ Lam rơi vào sương mù lắng nghe Maxwell nói cho cô những việc cô phải làm hàng ngày. Cô tổng kết ra cô phải lang thang quanh dã thú cả ngày, giống như nuôi thú cưng vậy. Trước đây Mễ Lam đã nuôi một con mèo, dã thú kia trông giống động vật họ mèo, vì vậy cô nghĩ mình rất nhanh có thể quen tay. Điều khiến cô cảm thấy hơi không thể chấp nhận được là: “Ừm, những thứ khác đều hợp lý, nhưng tôi có thể không chuyển đến sống cùng dã thú đó được không?” Mễ Lam khổ sở hỏi. Trên thực tế, Mễ Lam thực sự muốn hỏi Maxwell xem ông ta có biết về đam mê đặc biệt của sắc thú đó không, cô rất lo lắng sắc sừng sẽ xuống tay với mình.
Maxwell nghiêm túc nói: "Tôi sợ điều này sẽ làm cô thất vọng, Mễ Lam tiểu thư. Cô nhất định phải chiếu cố anh ấy một bước một không rời. Đây là mệnh lệnh của chủ nhân. Hơn nữa, xin cô hãy tôn trọng anh ấy. Nếu cô không thể làm được hai điều này, Lâu đài Milo chào đón cô ở đây làm khách, mà không phải làm việc ở đây."
Có lẽ những lời Maxwell nói không có ý gì khác, nhưng Mễ Lam cảm thấy mình bị coi thường. Mễ Lam luôn ngoan cố cho rằng những người nước ngoài da trắng mũi to từ trong xương luôn coi thường người da màu. Từ "làm khách" đặc biệt chói tai, vì vậy cô đáp: "Được, vậy tôi sẽ làm theo yêu cầu của chủ nhân nơi đây, nhưng nếu anh ta tấn công tôi thì sao? Dù sao thì dã thú cũng là dã thú, cho dù có huấn luyện tốt đến đâu, cũng khó bảo đảm một ngày nào đó sẽ không phát điên."
Maxwell bị lời nói của Mễ Lam làm cho sững sờ, lập tức hỏi ngược lại: "Vậy Mễ Lam tiểu thư muốn cái gì?"
Sự thật chứng minh Mễ Lam không giỏi đàm phán, bởi vì cô đã bị Maxwell hỏi khó. Cô nên làm gì nếu bạn thực sự bị tấn công? Cho dù có yêu cầu họ bồi thường thì vết thương cũng là trên người mình, có hối hận cũng đã muộn. Nghĩ đến đây, Mễ Lam do dự một chút, thật ra ở lại nơi này làm khách xem ra cũng không thành vấn đề. Tuy nói cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*, nhưng chủ nhân nơi này cũng không nói gì, sao chính mình lại khó chịu? (*Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)
Thấy Mễ Lam do dự, Maxwell đột nhiên thở dài nói: “Sao cô không thử ở chung với anh ấy một thời gian?” Mễ Lam sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Maxwell. Chỉ nghe ông ta tiếp tục nói: "Anh ấy đã rất cô độc, có lẽ ở chung một đoạn thời gian, cô sẽ phát hiện anh ấy rất tốt? Tôi biết cô đã gặp anh ấy, anh ấy cũng không hại cô đúng không? Anh ấy tựa hồ rất tốt với cô."
Mễ Lam cau mày, cảm thấy lời nói của Maxwell rất kỳ quái, nhưng cô không thể phân biệt được nó kỳ lạ ở chỗ nào. Cô thực sự rất tò mò về loài động vật hoang dã mà cô chưa từng thấy bao giờ, nếu không thì cô đã không lại lén lút chạy tới chỗ nó tối hôm qua. Nhưng một khi mình đồng ý, đây chính là cầm mạng mình ra đùa.
Lúc này, Maxwell lại nói: "Đã thuần dưỡng dã thú công kích người chăn nuôi của mình, rất hiếm thấy. Cho dù cô nghĩ như vậy, cô cũng nên yên tâm đi?"
“Haiz…” Mễ Lam hít một hơi, nghi ngờ hỏi: “Sao tôi cảm thấy ông rất muốn tôi làm người chăn nuôi? Có gì đó rất kỳ quái.”
"Tôi chỉ là phát biểu ý kiến từ quan điểm cá nhân, không có ý gì khác. Tôi vẫn câu nói kia. Nếu Mễ Lam tiểu thư lo lắng, cô vẫn được chào đón ở đây."
“Vậy tôi sẽ thử làm việc một tháng trước, nếu tôi thấy mình không phù hợp với công việc này, xin cho phép tôi được nghỉ việc.” Mễ Lam nói. Sở dĩ cô đồng ý là vì thái độ của Maxwell đối với chuyện này thực sự rất kỳ lạ. Tính cách của ông ta có vẻ không phải là một người hay giúp đỡ, nếu ông ta chỉ trả lời Mễ Lam "đó là ý muốn của chủ nhân" hoặc đại loại như vậy, Mễ Lam sẽ cho rằng đó là điều bình thường. Nhưng ông lại trả lời "từ quan điểm cá nhân", điều đó chứng tỏ ông ta đang cố gắng hết sức để Mễ Lam ở lại, vì sao? Mễ Lam sẽ nghiên cứu nó cẩn thận trong thời gian này. Sau khi cô quen thuộc ở đây, lại đi tìm nơi cô xuyên qua, rồi mới nghiên cứu cách quay trở về. Đây là kế hoạch nhân sinh ngắn hạn của Mễ Lam.
Tối hôm đó, mấy thứ đồ đạc của Mễ Lam được chuyển đến căn phòng phía Tây, Daisy sau khi biết tin liền mở to mắt kinh ngạc, sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Em đã từng nghĩ cô là một kẻ hèn nhát, ngủ cô cũng phải đốt nến, không ngờ cô lại có gan chăm sóc anh ấy! Mỗi lần nhìn thấy anh ấy, em đều cảm thấy sợ hãi.”
“Anh ấy... Rất nguy hiểm sao?” Mễ Lam nhân cơ hội hỏi. Daisy im lặng sau khi nghe câu hỏi của cô, tuy cô ấy không trả lời nhưng Mễ Lam hiểu câu trả lời của cô.
Daisy tiễn Mễ Lam đến trước cửa phòng Ado, cuối cùng thì thầm: "Đừng khiêu khích anh ấy, chắc sẽ không việc gì. Chúa sẽ phù hộ cho cô, tiểu thư." Nói xong, cô ấy quay người rời đi.
Nhưng Mễ Lam hét lên trong phòng: "Chỉ có ba nhân dân tệ thôi à? Ông đùa tôi đấy à?"
Maxwell sắc mặt nháy mắt tối sầm lại, nói: " Cô phải biết rằng tiền lương của lâu đài Milo cao hơn nhiều so với những nơi khác. Làm người giúp việc trong nhà bình thường kiếm được một đồng tiền vàng mỗi tháng cũng không tệ. Bên cạnh đó công việc của Mễ Lam tiểu thư không nặng nhọc, ăn ở đều miễn phí, cô đừng cảm thấy tủi thân nhé."
Mễ Lam quyết định tìm hiểu giá cả ở đây trước nên hỏi: “Vậy một ổ bánh mì ở đây bao nhiêu tiền?”
“Một chiếc bánh mì baguette* giá hai tiền đồng,” Maxwell trả lời. (* Bánh mì dài, bánh mì Pháp)
“Một đồng vàng bằng bao nhiêu tiền đồng?” Mễ Lam lại hỏi.
“Một đồng tiền vàng tương đương với một trăm tiền đồng.” Maxwell kiên nhẫn giải thích, đồng thời bắt đầu nghi ngờ rằng người phụ nữ này có thể là một tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có. Nếu không, làm sao có thể không biết gì về giá cả và tiền tệ?
Nói cách khác, một đồng vàng có thể mua tổng cộng năm mươi cái bánh mì, một tháng có ba mươi ngày, tức là ngoài ăn còn có tiền, cho nên mức lương này cũng nên coi là hợp lý, cho dù vô lý, cô cũng không có chỗ nói lý lẽ. Thế là cô nói: “Lúc trước tôi không biết trả giá nên để ông chê cười”.
"Cô không cần vì chuyện nhỏ này mà xin lỗi." Maxwell nói: "Chủ nhân đã nói qua, cô nếu muốn, ngày mai liền có thể bắt đầu làm việc. Vậy, để tôi giải thích cho cô phạm vi công việc."
Vì vậy, trong khoảng thời gian tiếp theo, Mễ Lam rơi vào sương mù lắng nghe Maxwell nói cho cô những việc cô phải làm hàng ngày. Cô tổng kết ra cô phải lang thang quanh dã thú cả ngày, giống như nuôi thú cưng vậy. Trước đây Mễ Lam đã nuôi một con mèo, dã thú kia trông giống động vật họ mèo, vì vậy cô nghĩ mình rất nhanh có thể quen tay. Điều khiến cô cảm thấy hơi không thể chấp nhận được là: “Ừm, những thứ khác đều hợp lý, nhưng tôi có thể không chuyển đến sống cùng dã thú đó được không?” Mễ Lam khổ sở hỏi. Trên thực tế, Mễ Lam thực sự muốn hỏi Maxwell xem ông ta có biết về đam mê đặc biệt của sắc thú đó không, cô rất lo lắng sắc sừng sẽ xuống tay với mình.
Maxwell nghiêm túc nói: "Tôi sợ điều này sẽ làm cô thất vọng, Mễ Lam tiểu thư. Cô nhất định phải chiếu cố anh ấy một bước một không rời. Đây là mệnh lệnh của chủ nhân. Hơn nữa, xin cô hãy tôn trọng anh ấy. Nếu cô không thể làm được hai điều này, Lâu đài Milo chào đón cô ở đây làm khách, mà không phải làm việc ở đây."
Có lẽ những lời Maxwell nói không có ý gì khác, nhưng Mễ Lam cảm thấy mình bị coi thường. Mễ Lam luôn ngoan cố cho rằng những người nước ngoài da trắng mũi to từ trong xương luôn coi thường người da màu. Từ "làm khách" đặc biệt chói tai, vì vậy cô đáp: "Được, vậy tôi sẽ làm theo yêu cầu của chủ nhân nơi đây, nhưng nếu anh ta tấn công tôi thì sao? Dù sao thì dã thú cũng là dã thú, cho dù có huấn luyện tốt đến đâu, cũng khó bảo đảm một ngày nào đó sẽ không phát điên."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Maxwell bị lời nói của Mễ Lam làm cho sững sờ, lập tức hỏi ngược lại: "Vậy Mễ Lam tiểu thư muốn cái gì?"
Sự thật chứng minh Mễ Lam không giỏi đàm phán, bởi vì cô đã bị Maxwell hỏi khó. Cô nên làm gì nếu bạn thực sự bị tấn công? Cho dù có yêu cầu họ bồi thường thì vết thương cũng là trên người mình, có hối hận cũng đã muộn. Nghĩ đến đây, Mễ Lam do dự một chút, thật ra ở lại nơi này làm khách xem ra cũng không thành vấn đề. Tuy nói cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*, nhưng chủ nhân nơi này cũng không nói gì, sao chính mình lại khó chịu? (*Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)
Thấy Mễ Lam do dự, Maxwell đột nhiên thở dài nói: “Sao cô không thử ở chung với anh ấy một thời gian?” Mễ Lam sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Maxwell. Chỉ nghe ông ta tiếp tục nói: "Anh ấy đã rất cô độc, có lẽ ở chung một đoạn thời gian, cô sẽ phát hiện anh ấy rất tốt? Tôi biết cô đã gặp anh ấy, anh ấy cũng không hại cô đúng không? Anh ấy tựa hồ rất tốt với cô."
Mễ Lam cau mày, cảm thấy lời nói của Maxwell rất kỳ quái, nhưng cô không thể phân biệt được nó kỳ lạ ở chỗ nào. Cô thực sự rất tò mò về loài động vật hoang dã mà cô chưa từng thấy bao giờ, nếu không thì cô đã không lại lén lút chạy tới chỗ nó tối hôm qua. Nhưng một khi mình đồng ý, đây chính là cầm mạng mình ra đùa.
Lúc này, Maxwell lại nói: "Đã thuần dưỡng dã thú công kích người chăn nuôi của mình, rất hiếm thấy. Cho dù cô nghĩ như vậy, cô cũng nên yên tâm đi?"
“Haiz…” Mễ Lam hít một hơi, nghi ngờ hỏi: “Sao tôi cảm thấy ông rất muốn tôi làm người chăn nuôi? Có gì đó rất kỳ quái.”
"Tôi chỉ là phát biểu ý kiến từ quan điểm cá nhân, không có ý gì khác. Tôi vẫn câu nói kia. Nếu Mễ Lam tiểu thư lo lắng, cô vẫn được chào đón ở đây."
“Vậy tôi sẽ thử làm việc một tháng trước, nếu tôi thấy mình không phù hợp với công việc này, xin cho phép tôi được nghỉ việc.” Mễ Lam nói. Sở dĩ cô đồng ý là vì thái độ của Maxwell đối với chuyện này thực sự rất kỳ lạ. Tính cách của ông ta có vẻ không phải là một người hay giúp đỡ, nếu ông ta chỉ trả lời Mễ Lam "đó là ý muốn của chủ nhân" hoặc đại loại như vậy, Mễ Lam sẽ cho rằng đó là điều bình thường. Nhưng ông lại trả lời "từ quan điểm cá nhân", điều đó chứng tỏ ông ta đang cố gắng hết sức để Mễ Lam ở lại, vì sao? Mễ Lam sẽ nghiên cứu nó cẩn thận trong thời gian này. Sau khi cô quen thuộc ở đây, lại đi tìm nơi cô xuyên qua, rồi mới nghiên cứu cách quay trở về. Đây là kế hoạch nhân sinh ngắn hạn của Mễ Lam.
Tối hôm đó, mấy thứ đồ đạc của Mễ Lam được chuyển đến căn phòng phía Tây, Daisy sau khi biết tin liền mở to mắt kinh ngạc, sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Em đã từng nghĩ cô là một kẻ hèn nhát, ngủ cô cũng phải đốt nến, không ngờ cô lại có gan chăm sóc anh ấy! Mỗi lần nhìn thấy anh ấy, em đều cảm thấy sợ hãi.”
“Anh ấy... Rất nguy hiểm sao?” Mễ Lam nhân cơ hội hỏi. Daisy im lặng sau khi nghe câu hỏi của cô, tuy cô ấy không trả lời nhưng Mễ Lam hiểu câu trả lời của cô.
Daisy tiễn Mễ Lam đến trước cửa phòng Ado, cuối cùng thì thầm: "Đừng khiêu khích anh ấy, chắc sẽ không việc gì. Chúa sẽ phù hộ cho cô, tiểu thư." Nói xong, cô ấy quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro