Chương 1
Hồ Thập Tam
2024-07-14 22:15:10
Mọi chuyện bắt nguồn từ một chuyến dã ngoại do công ty Mễ Lam chuẩn bị, trong Tuần lễ vàng, họ đến một khu bảo tồn sinh thái nổi tiếng trong ba ngày hai đêm. Nghe nói điều kiện ăn ở có thể so sánh với khách sạn năm sao, có phòng tập thể dục trong nhà, bida, bowling, bể bơi, chưa kể còn có thể nâng cao tình đồng nghiệp, nịnh sếp, tiện tay câu được rùa vàng. Vì vậy, Mễ Lam đã bị hấp dẫn.
Tuy nhiên, nếu Mễ Lam có thể đoán trước được mọi việc sẽ xảy ra, cô chắc chắn sẽ không tham gia vào chuyến đi chơi này, đánh chết cũng không.
Mọi chuyện bắt đầu như thế này, khi người hướng dẫn đang dẫn mọi người xuyên qua một khu rừng.
Bạn thân của Mễ Lam nhẹ nhàng kéo cô lại, thần bí nói: “Lam Lam, mình muốn đi giải quyết chút.”
Mễ Lam nhìn chung quanh một hồi, nói: "Kiên trì thêm chút nữa, chắc một lát nữa sẽ đến chỗ nghỉ ngơi, nơi này... Cũng không có nhà vệ sinh công cộng."
Bạn thân thấp giọng nói: "Mình chịu không nổi nữa, cậu cùng mình sang bên kia đi, giúp mình trông chừng."
Mễ Lam nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ấy, cuối cùng thở dài nói: "Được, vậy mình đi nói với hướng dẫn viên du lịch một tiếng."
Mễ Lam nói xong muốn đi lên đuổi theo hướng dẫn viên du lịch, lại bị người bạn thân kia bắt được, chỉ nghe cô ấy nói: “ Cậu điên à, đây là khu du lịch, sẽ bị phạt các kiểu đúng không? Hơn nữa, loại chuyện này, xấu hổ lắm." Vừa nói, cô ấy vừa liếc nhìn hướng dẫn viên du lịch và rất nhiều nam đồng nghiệp trong công ty.
Mễ Lam do dự một lúc rồi nói: “Được, nhanh lên.” Cô chưa kịp nói xong đã bị người bạn thân kéo ra khỏi đội. Vì họ đi ở cuối hàng nên không ai để ý rằng họ đã rời đội. Mễ Lam bị người bạn thân kia kéo đi càng lúc càng xa, cuối cùng cô đã rời xa con đường núi mà du khách thường đi , đến một nơi dân cư thưa thớt. Mễ Lam vốn nhút nhát nên khựng lại nói: "Được rồi, đủ xa, một lát nữa mất dấu dễ lạc lắm. Cứ ở đây đi, không ai thấy đâu."
Người bạn thân thản nhiên xua tay, nói: "Không sao, mình nhớ đường, lát nữa chúng ta sẽ quay lại theo đường cũ, đi nhanh một chút là có thể đuổi kịp đội. Hơn nữa, đây là khu du lịch, còn có thể để một người sống sờ sờ đi lạc sao? Thôi, cậu ở chỗ này chờ mình, mình đi một lát sẽ trở lại." Bạn thân nói xong, nháy mắt với Mễ Lam, một đường chạy chậm hướng về phía trước lại đi một đoạn, giống như ăn trộm nhìn xung quanh, cuối cùng ngồi xổm xuống, bị che khuất bởi cỏ cao đến nửa người.
Mễ Lam liếc mắt hét về hướng đó: “Cẩn thận bị rắn độc cắn mông!” Nhưng không ai đáp lại. Mễ Lam chờ mãi cũng chán nên lấy điện thoại ra chơi. Danh lam thắng cảnh này cách xa thành phố Mễ Lam, để tiết kiệm tiền, cô không bật chuyển vùng mà bật chế độ máy bay. Cô chán nản mở game ra chơi, chơi ba ván rồi vẫn chưa thấy bạn thân đâu. Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi gọi to: "Này, cậu xong chưa?"
Người bạn thân đó vẫn không trả lời cô, Mễ Lam nhìn thời gian, cô đã đợi ở đây khoảng mười phút rồi. Đoán cô gái đi hơi nhiều, vì vậy cô lại bắt đầu một trò chơi khác. Lại thêm ba ván, Mễ Lam sốt ruột, giục: "Cậu xong chưa? Cậu nói một cậu đi, hay rắn độc cắn cậu?"
Mễ Lam hỏi mãi vẫn không được đáp lại nên cảm thấy có gì đó không ổn liền hét lên: "Cậu không sao chứ? Mình qua đó xem nhé." Cô đi về phía người bạn thân ngồi xổm lúc trước. Mễ Lam đưa tay phủi đám cỏ hoang, nhưng cô không tìm thấy người bạn thân của mình đâu cả. Mễ Lam đột nhiên choáng váng, cô hét lên: “Này, ra đây, đừng dọa mình, cái này không phải chuyện đùa đâu.”
Tiếng Mễ Lam vang vọng trong rừng nhưng không có ai đáp lại. Xung quanh không một bóng người, chỉ có gió núi thổi qua lành lạnh. Mễ Lam rùng mình một cái, lại hét lên: "Này, ra đây, chuyện này không vui chút nào! Đừng dọa mình! Mình sẽ khóc cho cậu xem!" Trả lời Mễ Lam vẫn im lặng.
Không thể nào một người sống lại biến mất trong không khí được, vì vậy Mễ Lam nhận định đây là một trò đùa ác. Lúc này cô rất tức giận, cảm thấy trò đùa ở nơi hoang vu vắng vẻ như vậy rất dễ xảy ra tai nạn. Mễ Lam trong lòng nguyền rủa bạn thân độc ác đó, đồng thời lo lắng đi lòng vòng tại chỗ.
Một nhóm người lên núi từ sáng sớm, cho nên bây giờ còn có rất nhiều thời gian trước khi trời tối. Mặc dù lúc này Mễ Lam lo lắng, nhưng cô không sợ, bởi vì một khi hướng dẫn viên du lịch phát hiện ra cô bị lạc đội, nhất định sẽ đến tìm cô, hơn nữa, bạn thân chết tiệt kia cũng nên có lương tâm mà đến tìm cô. Để tránh bạn thân của cô không tìm thấy cô, cô sớm quyết định ở yên và chờ cứu viện. Hầu hết các điểm du lịch đều đã được các công ty thông tin bao phủ, nơi này cũng không ngoại lệ. Vì vậy, Mễ Lam đã tắt chế độ máy bay và bật chuyển vùng để có thể nhận cuộc gọi từ đồng nghiệp.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là điện thoại di động của Mễ Lam không tìm thấy tín hiệu. Cô tắt máy, kiểm tra thẻ rồi bật lại nhưng vẫn không có tín hiệu gì mới. Mễ Lam chần chừ một lúc rồi quyết định đợi một lát, nếu không đợi được thì gọi số cấp cứu. Cỏ dại ở đây rất cao, nếu cô ngồi xổm hoặc ngồi xuống, cô sẽ chìm vào đám cỏ dại. Để những người cứu hộ có thể nhìn thấy cô trong nháy mắt, cô đã đứng tại chỗ.
Giờ phút này, mỗi phút mỗi giây đối với Mễ Lam dài như cả thế kỷ, nhìn thời gian trên điện thoại nhích từng chút một, nhưng vẫn không thấy dấu vết con người. Mễ Lam lúc này cảm thấy mình bị cả thế giới bỏ rơi, thật bất lực. Thấy đã bốn giờ chiều, Mễ Lam biết mình không thể đợi thêm được nữa nên gọi vào số điện thoại khẩn cấp. Tuy nhiên, sau ba tiếng bíp, điện thoại tự động gác máy, Mễ Lam thử lại lần nữa nhưng vẫn như vậy.
Trong đầu Mễ Lam một trận " ông ông", cô đứng cả buổi chiều, lắc lư qua lại hai lần, suýt chút nữa thì ngất đi. Hóa ra điện thoại di động không thể thực hiện cuộc gọi khẩn cấp khi không có tín hiệu, từ trước đến nay cô chưa từng biết điều đó. Nhìn mặt trời đang lặn dần, nhiệt độ trên núi cũng giảm xuống. Lúc này, Mễ Lam không thể đứng vững được nữa, cô cũng không quan tâm đội cứu hộ có nhìn thấy mình hay không, ngồi bệt xuống đất.
Nếu đó thực sự là một trò đùa của người bạn thân, thì họ nhất định đã sớm tìm thấy mình, vậy đến cùng chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ mọi chuyện lúc sáng đều là ảo giác của cô? Người bạn thân căn bản không muốn đi vệ sinh, nhưng chỉ là cô bị ảo giác đi đến đây. Không, cho dù là như vậy, đồng nghiệp phát hiện mình mất tích nhất định sẽ quay lại tìm kiếm cứu nạn, cho dù hét lớn cũng có thể nghe thấy.
Lúc này, trong đầu Mễ Lam chợt hiện lên một ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ mình đã xuyên không rồi sao? Không, không, không, cô ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó. Mình chỉ đứng ở một bên và chờ, cho dù muốn xuyên qua, thì cũng phải là bạn thân đi xa hơn, không có đạo lý nào là mình.
Tuy nhiên, nếu Mễ Lam có thể đoán trước được mọi việc sẽ xảy ra, cô chắc chắn sẽ không tham gia vào chuyến đi chơi này, đánh chết cũng không.
Mọi chuyện bắt đầu như thế này, khi người hướng dẫn đang dẫn mọi người xuyên qua một khu rừng.
Bạn thân của Mễ Lam nhẹ nhàng kéo cô lại, thần bí nói: “Lam Lam, mình muốn đi giải quyết chút.”
Mễ Lam nhìn chung quanh một hồi, nói: "Kiên trì thêm chút nữa, chắc một lát nữa sẽ đến chỗ nghỉ ngơi, nơi này... Cũng không có nhà vệ sinh công cộng."
Bạn thân thấp giọng nói: "Mình chịu không nổi nữa, cậu cùng mình sang bên kia đi, giúp mình trông chừng."
Mễ Lam nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ấy, cuối cùng thở dài nói: "Được, vậy mình đi nói với hướng dẫn viên du lịch một tiếng."
Mễ Lam nói xong muốn đi lên đuổi theo hướng dẫn viên du lịch, lại bị người bạn thân kia bắt được, chỉ nghe cô ấy nói: “ Cậu điên à, đây là khu du lịch, sẽ bị phạt các kiểu đúng không? Hơn nữa, loại chuyện này, xấu hổ lắm." Vừa nói, cô ấy vừa liếc nhìn hướng dẫn viên du lịch và rất nhiều nam đồng nghiệp trong công ty.
Mễ Lam do dự một lúc rồi nói: “Được, nhanh lên.” Cô chưa kịp nói xong đã bị người bạn thân kéo ra khỏi đội. Vì họ đi ở cuối hàng nên không ai để ý rằng họ đã rời đội. Mễ Lam bị người bạn thân kia kéo đi càng lúc càng xa, cuối cùng cô đã rời xa con đường núi mà du khách thường đi , đến một nơi dân cư thưa thớt. Mễ Lam vốn nhút nhát nên khựng lại nói: "Được rồi, đủ xa, một lát nữa mất dấu dễ lạc lắm. Cứ ở đây đi, không ai thấy đâu."
Người bạn thân thản nhiên xua tay, nói: "Không sao, mình nhớ đường, lát nữa chúng ta sẽ quay lại theo đường cũ, đi nhanh một chút là có thể đuổi kịp đội. Hơn nữa, đây là khu du lịch, còn có thể để một người sống sờ sờ đi lạc sao? Thôi, cậu ở chỗ này chờ mình, mình đi một lát sẽ trở lại." Bạn thân nói xong, nháy mắt với Mễ Lam, một đường chạy chậm hướng về phía trước lại đi một đoạn, giống như ăn trộm nhìn xung quanh, cuối cùng ngồi xổm xuống, bị che khuất bởi cỏ cao đến nửa người.
Mễ Lam liếc mắt hét về hướng đó: “Cẩn thận bị rắn độc cắn mông!” Nhưng không ai đáp lại. Mễ Lam chờ mãi cũng chán nên lấy điện thoại ra chơi. Danh lam thắng cảnh này cách xa thành phố Mễ Lam, để tiết kiệm tiền, cô không bật chuyển vùng mà bật chế độ máy bay. Cô chán nản mở game ra chơi, chơi ba ván rồi vẫn chưa thấy bạn thân đâu. Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi gọi to: "Này, cậu xong chưa?"
Người bạn thân đó vẫn không trả lời cô, Mễ Lam nhìn thời gian, cô đã đợi ở đây khoảng mười phút rồi. Đoán cô gái đi hơi nhiều, vì vậy cô lại bắt đầu một trò chơi khác. Lại thêm ba ván, Mễ Lam sốt ruột, giục: "Cậu xong chưa? Cậu nói một cậu đi, hay rắn độc cắn cậu?"
Mễ Lam hỏi mãi vẫn không được đáp lại nên cảm thấy có gì đó không ổn liền hét lên: "Cậu không sao chứ? Mình qua đó xem nhé." Cô đi về phía người bạn thân ngồi xổm lúc trước. Mễ Lam đưa tay phủi đám cỏ hoang, nhưng cô không tìm thấy người bạn thân của mình đâu cả. Mễ Lam đột nhiên choáng váng, cô hét lên: “Này, ra đây, đừng dọa mình, cái này không phải chuyện đùa đâu.”
Tiếng Mễ Lam vang vọng trong rừng nhưng không có ai đáp lại. Xung quanh không một bóng người, chỉ có gió núi thổi qua lành lạnh. Mễ Lam rùng mình một cái, lại hét lên: "Này, ra đây, chuyện này không vui chút nào! Đừng dọa mình! Mình sẽ khóc cho cậu xem!" Trả lời Mễ Lam vẫn im lặng.
Không thể nào một người sống lại biến mất trong không khí được, vì vậy Mễ Lam nhận định đây là một trò đùa ác. Lúc này cô rất tức giận, cảm thấy trò đùa ở nơi hoang vu vắng vẻ như vậy rất dễ xảy ra tai nạn. Mễ Lam trong lòng nguyền rủa bạn thân độc ác đó, đồng thời lo lắng đi lòng vòng tại chỗ.
Một nhóm người lên núi từ sáng sớm, cho nên bây giờ còn có rất nhiều thời gian trước khi trời tối. Mặc dù lúc này Mễ Lam lo lắng, nhưng cô không sợ, bởi vì một khi hướng dẫn viên du lịch phát hiện ra cô bị lạc đội, nhất định sẽ đến tìm cô, hơn nữa, bạn thân chết tiệt kia cũng nên có lương tâm mà đến tìm cô. Để tránh bạn thân của cô không tìm thấy cô, cô sớm quyết định ở yên và chờ cứu viện. Hầu hết các điểm du lịch đều đã được các công ty thông tin bao phủ, nơi này cũng không ngoại lệ. Vì vậy, Mễ Lam đã tắt chế độ máy bay và bật chuyển vùng để có thể nhận cuộc gọi từ đồng nghiệp.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là điện thoại di động của Mễ Lam không tìm thấy tín hiệu. Cô tắt máy, kiểm tra thẻ rồi bật lại nhưng vẫn không có tín hiệu gì mới. Mễ Lam chần chừ một lúc rồi quyết định đợi một lát, nếu không đợi được thì gọi số cấp cứu. Cỏ dại ở đây rất cao, nếu cô ngồi xổm hoặc ngồi xuống, cô sẽ chìm vào đám cỏ dại. Để những người cứu hộ có thể nhìn thấy cô trong nháy mắt, cô đã đứng tại chỗ.
Giờ phút này, mỗi phút mỗi giây đối với Mễ Lam dài như cả thế kỷ, nhìn thời gian trên điện thoại nhích từng chút một, nhưng vẫn không thấy dấu vết con người. Mễ Lam lúc này cảm thấy mình bị cả thế giới bỏ rơi, thật bất lực. Thấy đã bốn giờ chiều, Mễ Lam biết mình không thể đợi thêm được nữa nên gọi vào số điện thoại khẩn cấp. Tuy nhiên, sau ba tiếng bíp, điện thoại tự động gác máy, Mễ Lam thử lại lần nữa nhưng vẫn như vậy.
Trong đầu Mễ Lam một trận " ông ông", cô đứng cả buổi chiều, lắc lư qua lại hai lần, suýt chút nữa thì ngất đi. Hóa ra điện thoại di động không thể thực hiện cuộc gọi khẩn cấp khi không có tín hiệu, từ trước đến nay cô chưa từng biết điều đó. Nhìn mặt trời đang lặn dần, nhiệt độ trên núi cũng giảm xuống. Lúc này, Mễ Lam không thể đứng vững được nữa, cô cũng không quan tâm đội cứu hộ có nhìn thấy mình hay không, ngồi bệt xuống đất.
Nếu đó thực sự là một trò đùa của người bạn thân, thì họ nhất định đã sớm tìm thấy mình, vậy đến cùng chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ mọi chuyện lúc sáng đều là ảo giác của cô? Người bạn thân căn bản không muốn đi vệ sinh, nhưng chỉ là cô bị ảo giác đi đến đây. Không, cho dù là như vậy, đồng nghiệp phát hiện mình mất tích nhất định sẽ quay lại tìm kiếm cứu nạn, cho dù hét lớn cũng có thể nghe thấy.
Lúc này, trong đầu Mễ Lam chợt hiện lên một ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ mình đã xuyên không rồi sao? Không, không, không, cô ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó. Mình chỉ đứng ở một bên và chờ, cho dù muốn xuyên qua, thì cũng phải là bạn thân đi xa hơn, không có đạo lý nào là mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro