Chương 20
Hồ Thập Tam
2024-07-14 22:15:10
“Thông cảm a, đặc biệt thông cảm.” Mễ Lam nói xong, lại có chút chột dạ nhìn xung quanh, nói: “Thật ra, hôm đó tôi không cẩn thận bắt gặp Ado và... cùng bạn giường của anh ấy.” Nói xong, cô khẩn trương nhìn về phía Maxwell, thấy sắc mặt ông ta tuy kỳ quái nhưng không có vẻ gì là tức giận, cô nói tiếp: "Không biết mời cô nương đó lại đây có tiện không? Ông cũng biết, chúng ta phải thông cảm lẫn nhau, phải không?”
Nghe Mễ Lam nói xong, sắc mặt Maxwell liên tục thay đổi, ông nuốt xuống câu hỏi “Làm sao gặp được?” vào bụng, rồi nói: “Được, tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây. " Nói xong, thấy Mễ Lam gật đầu, anh ta lại nói: "Được rồi, bây giờ tôi mời cô ấy qua. Nếu Mễ Lam tiểu thư không có việc gì khác thì xin phép tôi đi trước."
Mễ Lam lại dặn dò: “Phải càng sớm càng tốt.” Lúc này Maxwell mới rời đi, một mình trở về phòng. Sau khi Mễ Lam vào phòng, Ado đã ăn xong con gà kia, đang uống nước trong một chiếc bát lớn bằng bạc. Chiếc lưỡi hồng của hắn cuốn nước trong bát, uống với tần suất cực nhanh, phát ra tiếng vang nhẹ. Mễ Lam đi tới xoa đầu hắn nói: "Lát nữa em hưởng thụ đi, xem chị đối với em tốt như thế nào."
Nghe Mễ Lam nói xong, Ado ngừng uống nước mà quay đầu nhìn cô, như đang đợi cô nói tiếp, nhưng Mễ Lam không nói tiếp nên hắn có chút nhàm chán run tai một cái, nhảy ra khỏi ghế. Ado đi quanh phòng, dùng mũi hít hà như thăm dò, cuối cùng nhảy lên chiếc giường lớn, dừng lại trước ba lô của Mễ Lam mà dùng sức ngửi ngửi. Dùng bàn chân to mập của mình, hắn kéo mạnh chiếc ba lô của Mễ Lam, trùng hợp hắn thô bạo kéo khóa vậy mà kéo ra, những thứ bên trong ba lô vương vãi trên giường. Ado bới ra nửa miếng sôcôla còn thừa từ tối hôm qua, bóc lớp giấy gói, dùng lưỡi cuộn lại cho vào miệng, nhai. Còn bên này Mễ Lam nhìn hắn đã hóa đá rồi, nên nói hắn là nhà thông thái hay là thông minh đáng sợ đây?
Ado ăn xong sôcôla, chưa thỏa mãn liếm môi. Hắn ngửi tơi ngửi lui đống đồ vương vãi của cô, sau khi chắc chắn rằng không còn sôcôla nữa, ánh mắt hắn dừng lại ở điện thoại di động của Mễ Lam. Hắn dùng móng vuốt hất chiếc điện thoại di động màu trắng ra khỏi đống đồ vật nhỏ, sau đó dùng mũi ngửi ngửi, dùng chân vỗ nhẹ, có vẻ rất thích thú. Điện thoại di động đã hết pin từ lâu nên Ado có giày vò nó thế nào thì nó cũng không phản hồi. Ado dường như đang băn khoăn với một số suy nghĩ, nên liên tục giày vò điện thoại kia.
Mễ Lam bước tới cầm điện thoại lên, cho vào ba lô những đồ vương vãi trên giường rồi kéo khóa lại. Cô nhìn Ado, nghiêm túc nói: "Thật là một cậu bé hư! Sau này không cho phép chơi với cái này nữa. Mọi thứ trong đó đều rất quan trọng, biết không?" Nói xong, cô nhặt ba lô lên, đặt nó lên trên lò sưởi trong phòng, vị trí rất cao, Ado không thể với tới.
Ado có chút buồn chán nằm trên giường, nghịch đuôi đuôi một lúc. Mễ Lam thấy chóp đuôi của nó chậm rãi đung đưa, trông rất đáng yêu, không nhịn được bước tới đưa tay sờ, sờ rất mềm. Mễ Lam chưa kịp chạm vào thì Ado đã rụt đuôi ra, di chuyển đến một vị trí khác, tiếp tục lắc, Mễ Lam lại đuổi theo sờ. Hai người tiếp tục thực hiện những hành động trên, Ado như con mèo to đang chơi với đàn con của mình.
Qua không bao lâu, có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Maxwell từ ngoài cửa vang lên: "Tôi đã dẫn người tới, đi vào có tiện không?"
Mễ Lam vội đáp: “Mời vào.” Đồng thời vội vàng mở cửa cho bọn họ. Người phụ nữ đứng ngoài cửa chính là người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy đêm đó, có vẻ như cô ấy cũng sống trong tòa lâu đài này. Trên mặt cô trang điểm đậm, cổ áo rất thấp, lộ ra toàn bộ bả vai, bộ ngực cao vút trước ngực càng thêm sinh động. Sau khi chứng kiến sức mạnh của những chiếc áo nịt ngực, Mễ Lam đã không khỏi than thở về độ vĩ ngạn của vòng một. Chỉ cần cô chịu thắt chặt chiếc áo nịt ngực của mình, cô có thể còn vĩ ngạn hơn cô ấy.
Người phụ nữ nhìn thấy Mễ Lam thì có chút kinh ngạc, hiển nhiên cô ta không ngờ lại gặp Mễ Lam ở đây, nhưng ngay sau đó, trên mặt lại lộ ra vẻ khinh thường giống như đêm đó. Mễ Lam nghĩ chắc là mình nhìn trộm bọn họ làm chuyện đó, dù sao cũng là người có lỗi trước nên cười nói: “Hân hạnh làm quen, mời vào bên trong ngồi.”
Sau khi người phụ nữ vào phòng, Maxwell nói: “ Người tôi đã tìm rồi, tôi còn có việc khác nên tạm thời không quấy rầy.” Nói xong, không đợi Mễ Lam gật đầu đã đóng cửa từ bên ngoài. Nội tâm Mễ Lam hơi thấp thỏm, không biết một mình đối mặt với người phụ nữ đó như thế nào, chẳng lẽ nói đại loại như " Cô đến thỏa mãn thú tính của Ado". Vừa mới do dự xoay người lại, cô không ngờ phát hiện người phụ nữ đã bắt đầu cởi quần áo! Mễ Lam suýt nữa làm rơi tròng mắt ra ngoài.
Nhưng người phụ nữ lại không cho là đúng cởi ra nói: "Xem vẻ mặt của cô kia, gọi tôi tới đây làm gì không phải cô biết rõ nhất sao? Đừng nói với tôi là đêm đó cô không nhìn thấy gì."
Mễ Lam bị lời nói của cô ấy làm cho đỏ mặt, lúng túng nói: “Thật ngại quá, tôi…” Cô không thể nói ra mấy câu tôi không cố ý.
Người phụ nữ khỏa thân đi đến trước mặt Ado và quỳ xuống giường, đồng thời hai chân dạng rộng ra, phô bày trọn vẹn phần dưới của mình cho hắn xem, như đang mời gọi hắn tiến vào. Thấy vậy, Mễ Lam có chút hoảng hốt, chẳng lẽ nữ nhân này định ở trước mặt mình biểu diễn một màn xuân cung sống sao? Cô vội vàng xoay người định mở cửa rời đi, lại phát hiện cửa không biết từ lúc nào đã bị khóa từ bên ngoài. Maxwell rời đi nhất định đã khoá trái, về phần ông ta có cố ý hay không, chỉ có ông ta mới biết.
Ở đằng kia, Ado đã nằm trên lưng người phụ nữ, eo hắn đang từ từ cọ sát vào mông của người phụ nữ, nhưng ánh mắt anh dán chặt vào Mễ Lam. Mễ Lam cảm thấy không tự nhiên khi bị hắn nhìn, cô cảm thấy ánh mắt như vậy không phải là thứ mà một dã thú có thể có được, giống như cô bị lột trần và kiểm tra, cô bị một dã thú thị gian*! Mễ Lam lo lắng đi quanh phòng vài vòng, liền nghe thấy tiếng rên rỉ như đau đớn của người phụ nữ nhưng cũng mang theo một chút mong đợi: “A… ừm…” (* cưỡng gian bằng mắt)
Mễ Lam chỉ cảm thấy bụng dưới chua chua, giống như có thứ gì đó tràn ra từ hoa huyệt, cảm giác như khi Ado dùng đuôi chơi với huyệt nhỏ của mình đêm qua lại hiện về trong tâm trí cô. Chân cô mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Lời của tác giả:
Ado đã ăn thịt, không phải thịt của nữ chính--
Tôi biết có người sẽ phun tôi, nhưng tôi đang ốm, ho đến tê tâm phế liệt nên các bạn không thể mắng tôi. . .
Nghe Mễ Lam nói xong, sắc mặt Maxwell liên tục thay đổi, ông nuốt xuống câu hỏi “Làm sao gặp được?” vào bụng, rồi nói: “Được, tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây. " Nói xong, thấy Mễ Lam gật đầu, anh ta lại nói: "Được rồi, bây giờ tôi mời cô ấy qua. Nếu Mễ Lam tiểu thư không có việc gì khác thì xin phép tôi đi trước."
Mễ Lam lại dặn dò: “Phải càng sớm càng tốt.” Lúc này Maxwell mới rời đi, một mình trở về phòng. Sau khi Mễ Lam vào phòng, Ado đã ăn xong con gà kia, đang uống nước trong một chiếc bát lớn bằng bạc. Chiếc lưỡi hồng của hắn cuốn nước trong bát, uống với tần suất cực nhanh, phát ra tiếng vang nhẹ. Mễ Lam đi tới xoa đầu hắn nói: "Lát nữa em hưởng thụ đi, xem chị đối với em tốt như thế nào."
Nghe Mễ Lam nói xong, Ado ngừng uống nước mà quay đầu nhìn cô, như đang đợi cô nói tiếp, nhưng Mễ Lam không nói tiếp nên hắn có chút nhàm chán run tai một cái, nhảy ra khỏi ghế. Ado đi quanh phòng, dùng mũi hít hà như thăm dò, cuối cùng nhảy lên chiếc giường lớn, dừng lại trước ba lô của Mễ Lam mà dùng sức ngửi ngửi. Dùng bàn chân to mập của mình, hắn kéo mạnh chiếc ba lô của Mễ Lam, trùng hợp hắn thô bạo kéo khóa vậy mà kéo ra, những thứ bên trong ba lô vương vãi trên giường. Ado bới ra nửa miếng sôcôla còn thừa từ tối hôm qua, bóc lớp giấy gói, dùng lưỡi cuộn lại cho vào miệng, nhai. Còn bên này Mễ Lam nhìn hắn đã hóa đá rồi, nên nói hắn là nhà thông thái hay là thông minh đáng sợ đây?
Ado ăn xong sôcôla, chưa thỏa mãn liếm môi. Hắn ngửi tơi ngửi lui đống đồ vương vãi của cô, sau khi chắc chắn rằng không còn sôcôla nữa, ánh mắt hắn dừng lại ở điện thoại di động của Mễ Lam. Hắn dùng móng vuốt hất chiếc điện thoại di động màu trắng ra khỏi đống đồ vật nhỏ, sau đó dùng mũi ngửi ngửi, dùng chân vỗ nhẹ, có vẻ rất thích thú. Điện thoại di động đã hết pin từ lâu nên Ado có giày vò nó thế nào thì nó cũng không phản hồi. Ado dường như đang băn khoăn với một số suy nghĩ, nên liên tục giày vò điện thoại kia.
Mễ Lam bước tới cầm điện thoại lên, cho vào ba lô những đồ vương vãi trên giường rồi kéo khóa lại. Cô nhìn Ado, nghiêm túc nói: "Thật là một cậu bé hư! Sau này không cho phép chơi với cái này nữa. Mọi thứ trong đó đều rất quan trọng, biết không?" Nói xong, cô nhặt ba lô lên, đặt nó lên trên lò sưởi trong phòng, vị trí rất cao, Ado không thể với tới.
Ado có chút buồn chán nằm trên giường, nghịch đuôi đuôi một lúc. Mễ Lam thấy chóp đuôi của nó chậm rãi đung đưa, trông rất đáng yêu, không nhịn được bước tới đưa tay sờ, sờ rất mềm. Mễ Lam chưa kịp chạm vào thì Ado đã rụt đuôi ra, di chuyển đến một vị trí khác, tiếp tục lắc, Mễ Lam lại đuổi theo sờ. Hai người tiếp tục thực hiện những hành động trên, Ado như con mèo to đang chơi với đàn con của mình.
Qua không bao lâu, có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Maxwell từ ngoài cửa vang lên: "Tôi đã dẫn người tới, đi vào có tiện không?"
Mễ Lam vội đáp: “Mời vào.” Đồng thời vội vàng mở cửa cho bọn họ. Người phụ nữ đứng ngoài cửa chính là người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy đêm đó, có vẻ như cô ấy cũng sống trong tòa lâu đài này. Trên mặt cô trang điểm đậm, cổ áo rất thấp, lộ ra toàn bộ bả vai, bộ ngực cao vút trước ngực càng thêm sinh động. Sau khi chứng kiến sức mạnh của những chiếc áo nịt ngực, Mễ Lam đã không khỏi than thở về độ vĩ ngạn của vòng một. Chỉ cần cô chịu thắt chặt chiếc áo nịt ngực của mình, cô có thể còn vĩ ngạn hơn cô ấy.
Người phụ nữ nhìn thấy Mễ Lam thì có chút kinh ngạc, hiển nhiên cô ta không ngờ lại gặp Mễ Lam ở đây, nhưng ngay sau đó, trên mặt lại lộ ra vẻ khinh thường giống như đêm đó. Mễ Lam nghĩ chắc là mình nhìn trộm bọn họ làm chuyện đó, dù sao cũng là người có lỗi trước nên cười nói: “Hân hạnh làm quen, mời vào bên trong ngồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi người phụ nữ vào phòng, Maxwell nói: “ Người tôi đã tìm rồi, tôi còn có việc khác nên tạm thời không quấy rầy.” Nói xong, không đợi Mễ Lam gật đầu đã đóng cửa từ bên ngoài. Nội tâm Mễ Lam hơi thấp thỏm, không biết một mình đối mặt với người phụ nữ đó như thế nào, chẳng lẽ nói đại loại như " Cô đến thỏa mãn thú tính của Ado". Vừa mới do dự xoay người lại, cô không ngờ phát hiện người phụ nữ đã bắt đầu cởi quần áo! Mễ Lam suýt nữa làm rơi tròng mắt ra ngoài.
Nhưng người phụ nữ lại không cho là đúng cởi ra nói: "Xem vẻ mặt của cô kia, gọi tôi tới đây làm gì không phải cô biết rõ nhất sao? Đừng nói với tôi là đêm đó cô không nhìn thấy gì."
Mễ Lam bị lời nói của cô ấy làm cho đỏ mặt, lúng túng nói: “Thật ngại quá, tôi…” Cô không thể nói ra mấy câu tôi không cố ý.
Người phụ nữ khỏa thân đi đến trước mặt Ado và quỳ xuống giường, đồng thời hai chân dạng rộng ra, phô bày trọn vẹn phần dưới của mình cho hắn xem, như đang mời gọi hắn tiến vào. Thấy vậy, Mễ Lam có chút hoảng hốt, chẳng lẽ nữ nhân này định ở trước mặt mình biểu diễn một màn xuân cung sống sao? Cô vội vàng xoay người định mở cửa rời đi, lại phát hiện cửa không biết từ lúc nào đã bị khóa từ bên ngoài. Maxwell rời đi nhất định đã khoá trái, về phần ông ta có cố ý hay không, chỉ có ông ta mới biết.
Ở đằng kia, Ado đã nằm trên lưng người phụ nữ, eo hắn đang từ từ cọ sát vào mông của người phụ nữ, nhưng ánh mắt anh dán chặt vào Mễ Lam. Mễ Lam cảm thấy không tự nhiên khi bị hắn nhìn, cô cảm thấy ánh mắt như vậy không phải là thứ mà một dã thú có thể có được, giống như cô bị lột trần và kiểm tra, cô bị một dã thú thị gian*! Mễ Lam lo lắng đi quanh phòng vài vòng, liền nghe thấy tiếng rên rỉ như đau đớn của người phụ nữ nhưng cũng mang theo một chút mong đợi: “A… ừm…” (* cưỡng gian bằng mắt)
Mễ Lam chỉ cảm thấy bụng dưới chua chua, giống như có thứ gì đó tràn ra từ hoa huyệt, cảm giác như khi Ado dùng đuôi chơi với huyệt nhỏ của mình đêm qua lại hiện về trong tâm trí cô. Chân cô mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Lời của tác giả:
Ado đã ăn thịt, không phải thịt của nữ chính--
Tôi biết có người sẽ phun tôi, nhưng tôi đang ốm, ho đến tê tâm phế liệt nên các bạn không thể mắng tôi. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro