Chương 23
Hồ Thập Tam
2024-07-14 22:15:10
Mễ Lam đợi không bao lâu thì thấy Maxwell đi tới kéo theo một chiếc khay tròn. Ông ta đặt khay lên bàn, lần lượt rót trà cho Mễ Lam và mình, rồi mới ngồi xuống, Mễ Lam thấy anh chu đáo mang theo mấy chiếc bánh đã qua kiểm tra. Sau khi Mễ Lam thêm sữa và đường vào trà của mình, cô dùng một chiếc thìa nhỏ ở bên cạnh khuấy đều, khi chiếc thìa chạm vào thành cốc phát ra âm thanh “ding dong” vui tai khiến Mễ Lam cảm thấy vui vẻ. Nhưng Maxwell cau mày nói: "Xin hãy chú ý đến phong thái của mình, Mễ Lam tiểu thư."
Mễ Lam có chút buồn chán, khẽ cong khóe miệng một cái, hỏi: "Ngài không cảm thấy âm thanh này rất hay sao?"
"Tất cả những gì tôi biết là bạn không được gây ồn ào khi sử dụng bộ đồ ăn", Maxwell trả lời.
Mễ Lam thấp giọng lầm bầm: “ Cứng ngắc.” Sau đó hỏi: “Maxwell tiên sinh đã kết hôn rồi sao?” Hỏi xong, cô nhìn vào tay Maxwell, không thấy trên ngón áp út của ông ta có chiếc nhẫn nào, vì vậy, Mễ Lam nói tiếp: “Nếu như ngài tiếp tục cứng nhắc như vậy, ngài sẽ không tìm được phụ nữ."
Maxwell chỉ cảm thấy gân xanh trên trán giật giật, hít sâu vài hơi mới nhặt lại phong độ của mình, nói: "Đây là chuyện riêng tư của tôi, không cần cô lo lắng, chúng ta vẫn nên nói chuyện công việc nghiêm túc, về bạn và ngài Ado."
“Ngài?” Mễ Lam nói lại.
Maxwell không để ý tới cô, mà tiếp tục: "Không biết Mễ Lam tiểu thư hai ngày nay ở chung với anh ấy ra sao?"
Mễ Lam nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho tới bây giờ còn tốt a, anh ấy rất nghe lời.”
Maxwell nghe đến đây khóe miệng không tự nhiên giật giật, sau đó nói: "Anh ấy... Có đôi khi cố chấp, nóng nảy, những chuyện này mong cô bao dung. Cô biết đấy, anh ấy kỳ thật cũng không dễ dàng."
"Làm sao tôi có thể tính toán chi li với một con vật? Ngài nghĩ tôi là ai. Hơn nữa, anh ấy đã cư xử rất tốt cho đến nay." Mễ Lam nói.
“Có vẻ như các vị rất hợp nhau.” Trên gương mặt cứng ngắc của Maxwell hiện lên một nụ cười hiếm hoi.
Mễ Lam có chút miễn cưỡng đáp: “ Cũng được.” Nếu như hắn không phóng đãng như vậy, bọn họ nên cùng nhau vui vẻ hơn.
Maxwell chỉ vào một chỗ của lâu đài và nói, "Đó là căn phòng nơi cô và Ado sống."
Mễ Lam nhìn theo hướng mà Maxwell chỉ, quả nhiên, cô nhìn thấy Ado đang ngồi xổm trước một cửa sổ. Hắn dường như đang nhìn về hướng của mình. Mễ Lam bước nhanh ra khỏi vòm cây, ở trong vườn vẫy tay gọi: “Ado! Ado!” Hành động đột ngột của Mễ Lam khiến mấy người hầu trong vườn nhìn sang bên này với ánh mắt kinh ngạc. Chỉ thấy sau khi Ado liếc nhìn cô, hắn cấp tốc biến mất trước cửa sổ. Mễ Lam sau khi nhìn thấy, có vẻ rất vui, cười "ha ha ha" một lúc lâu rồi nói với Maxwell: "Xem này, Ado là một đứa trẻ thẹn thùng."
Maxwell vuốt vuốt mi tâm, nhìn qua là đang đau đầu, cuối cùng nói: “Xin hãy chú ý đến phong thái của mình, Mễ Lam tiểu thư.” Rồi oán thầm: Ngài Ado thẹn thùng chỗ nào, rõ ràng ngài ấy cảm thấy xấu hổ và không đành lòng nhìn xuống.
Mễ Lam quay trở lại đình hóng mát ngồi xuống, nhấp một ngụm trà và hỏi Maxwell, "Nhân tiện, có một điều tôi tò mò. Ado có phải không thích chơi bên ngoài không?" Hỏi xong, cô liền nói chuyện Ado cắn lấy váy của mình.
Maxwell nghe xong lời này, nhíu mày, nửa ngày mới nói: " Anh ấy... Đã lâu không có ra khỏi lâu đài, đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh ấy đại khái cũng không muốn nhớ lại." Nói đến đây, ông ta tựa hồ chìm vào trong hồi ức, một lúc sau mới lên tiếng: " Cô cũng thấy đấy, trong lâu đài nhiều người như vậy, không phải ai cũng có thể tiếp nhận anh ấy. Rất nhiều người vẫn rất sợ anh ấy, có lẽ giảm thiểu cơ hội xuất hiện của anh ấy, trong lòng anh ấy sẽ cảm thấy tốt hơn.
Mễ Lam không hiểu nhìn Maxwell, cô cảm thấy người trước mặt mình rất kỳ 3. Cô biết rằng nhiều người yêu thú cưng coi thú cưng như một phần của gia đình, nhưng rõ ràng Maxwell sâu sắc hơn những người đó. Mễ Lam cảm thấy ông ta thường đứng ở góc độ của Ado và dùng góc độ nhân cách hoá đổi xử với Ado. Mặc dù Mễ Lam cảm thấy điều đó thật kỳ lạ, những xuất phát từ lòng tôn trọng,cô không nói bất cứ điều gì.
Sau đó, Maxwell trở lại trạng thái u ám trước đó, hai người không tiếp tục nói gì nữa yên lặng uống trà. Khi Mễ Lam bắt đầu uống tách trà đen thứ hai, có tiếng gầm của dã thú trong lâu đài. Mễ Lam ngước mắt lên, lại thấy Ado lại xuất hiện trước cửa sổ. Nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, Mễ Lam bỗng thấy hơi khó chịu. Cô hỏi Maxwell, "Ado là loại động vật gì? Anh ấy có phải là loài rất quý hiếm không? Trước khi gặp anh ấy, tôi chưa từng thấy một con vật nào như anh ấy."
"Hả..." Maxwell dừng một chút, nói: "Anh ấy quả nhiên là độc nhất vô nhị."
“Ai, thảo nào, trông anh ấy cô đơn như vậy.” Mễ Lam thở dài nói. Lúc này, Ado trong lâu đài lại sốt ruột gầm lên.
Maxwell nói: "Đã đến lúc cô trở về rồi, anh ấy chờ đến sốt ruột rồi. Tôi cũng đến phòng bếp, chuẩn dọn cơm."
"Được. Đúng rồi, trong lâu đài có quả cầu len không?" Mễ Lam đột nhiên hỏi.
“Bóng len?” Maxwell bối rối.
“À, loại quả bóng len mà nhóm mạo hiểm tập hợp lại đan áo len, cỡ này là thích hợp nhất.” Mễ Lam so sánh một quả hình tròn cỡ quả dưa vàng mini. "Tôi muốn dùng nó làm đồ chơi cho Ado. Nhà tôi từng nuôi một con mèo, tôi thường trêu đùa nó bằng một cuộn len. Tin tôi đi, tôi rất giỏi trêu mèo." Mễ Lam vỗ ngực nói. .
“ Trêu đùa mèo.” Maxwell xoa xoa giữa lông mày, nhìn qua có chút đau đầu, ông ta liếc nhìn Ado trước cửa sổ, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: “ Cô có thể hỏi Lam Sơn phu nhân, có thể cô ấy sẽ biết. Đi theo tôi."
“Lam Sơn phu nhân?” Mễ Lam không hiểu hỏi, đi theo Maxwell trở vào lâu đài. Maxwell dẫn cô đến cửa một căn phòng trên tầng hai rồi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
Cửa nhanh chóng từ bên trong mở ra, trước cửa xuất hiện khuôn mặt phụ nữ. Mễ Lam chợt nhận ra hoá ra là bà ấy. Nhắc mới nhớ, cô đã gặp Lam Sơn phu nhân hai lần, đó là hai lần cô gõ cửa muốn vào lâu đài, Maxwell đều không đồng ý, đều là do bà ấy nói. Nghĩ đến đây, Mễ Lam cười thân thiện với Lam Sơn phu nhân.
Lam Sơn phu nhân lạnh lùng nhìn Mễ Lam, rồi hỏi Maxwell bằng giọng nói đều đều đó, " Tìm tôi có việc gì?"
“Vâng, vị tiểu thư này muốn tìm vài cuộn len, ngài có cái nào ở đây không?” Maxwell nói, khẽ khom người về phía trước. Sau đó, ông ta so sánh kích thước một lần nữa lại nói, "Nó lớn cỡ này."
Mễ Lam có chút buồn chán, khẽ cong khóe miệng một cái, hỏi: "Ngài không cảm thấy âm thanh này rất hay sao?"
"Tất cả những gì tôi biết là bạn không được gây ồn ào khi sử dụng bộ đồ ăn", Maxwell trả lời.
Mễ Lam thấp giọng lầm bầm: “ Cứng ngắc.” Sau đó hỏi: “Maxwell tiên sinh đã kết hôn rồi sao?” Hỏi xong, cô nhìn vào tay Maxwell, không thấy trên ngón áp út của ông ta có chiếc nhẫn nào, vì vậy, Mễ Lam nói tiếp: “Nếu như ngài tiếp tục cứng nhắc như vậy, ngài sẽ không tìm được phụ nữ."
Maxwell chỉ cảm thấy gân xanh trên trán giật giật, hít sâu vài hơi mới nhặt lại phong độ của mình, nói: "Đây là chuyện riêng tư của tôi, không cần cô lo lắng, chúng ta vẫn nên nói chuyện công việc nghiêm túc, về bạn và ngài Ado."
“Ngài?” Mễ Lam nói lại.
Maxwell không để ý tới cô, mà tiếp tục: "Không biết Mễ Lam tiểu thư hai ngày nay ở chung với anh ấy ra sao?"
Mễ Lam nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho tới bây giờ còn tốt a, anh ấy rất nghe lời.”
Maxwell nghe đến đây khóe miệng không tự nhiên giật giật, sau đó nói: "Anh ấy... Có đôi khi cố chấp, nóng nảy, những chuyện này mong cô bao dung. Cô biết đấy, anh ấy kỳ thật cũng không dễ dàng."
"Làm sao tôi có thể tính toán chi li với một con vật? Ngài nghĩ tôi là ai. Hơn nữa, anh ấy đã cư xử rất tốt cho đến nay." Mễ Lam nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có vẻ như các vị rất hợp nhau.” Trên gương mặt cứng ngắc của Maxwell hiện lên một nụ cười hiếm hoi.
Mễ Lam có chút miễn cưỡng đáp: “ Cũng được.” Nếu như hắn không phóng đãng như vậy, bọn họ nên cùng nhau vui vẻ hơn.
Maxwell chỉ vào một chỗ của lâu đài và nói, "Đó là căn phòng nơi cô và Ado sống."
Mễ Lam nhìn theo hướng mà Maxwell chỉ, quả nhiên, cô nhìn thấy Ado đang ngồi xổm trước một cửa sổ. Hắn dường như đang nhìn về hướng của mình. Mễ Lam bước nhanh ra khỏi vòm cây, ở trong vườn vẫy tay gọi: “Ado! Ado!” Hành động đột ngột của Mễ Lam khiến mấy người hầu trong vườn nhìn sang bên này với ánh mắt kinh ngạc. Chỉ thấy sau khi Ado liếc nhìn cô, hắn cấp tốc biến mất trước cửa sổ. Mễ Lam sau khi nhìn thấy, có vẻ rất vui, cười "ha ha ha" một lúc lâu rồi nói với Maxwell: "Xem này, Ado là một đứa trẻ thẹn thùng."
Maxwell vuốt vuốt mi tâm, nhìn qua là đang đau đầu, cuối cùng nói: “Xin hãy chú ý đến phong thái của mình, Mễ Lam tiểu thư.” Rồi oán thầm: Ngài Ado thẹn thùng chỗ nào, rõ ràng ngài ấy cảm thấy xấu hổ và không đành lòng nhìn xuống.
Mễ Lam quay trở lại đình hóng mát ngồi xuống, nhấp một ngụm trà và hỏi Maxwell, "Nhân tiện, có một điều tôi tò mò. Ado có phải không thích chơi bên ngoài không?" Hỏi xong, cô liền nói chuyện Ado cắn lấy váy của mình.
Maxwell nghe xong lời này, nhíu mày, nửa ngày mới nói: " Anh ấy... Đã lâu không có ra khỏi lâu đài, đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh ấy đại khái cũng không muốn nhớ lại." Nói đến đây, ông ta tựa hồ chìm vào trong hồi ức, một lúc sau mới lên tiếng: " Cô cũng thấy đấy, trong lâu đài nhiều người như vậy, không phải ai cũng có thể tiếp nhận anh ấy. Rất nhiều người vẫn rất sợ anh ấy, có lẽ giảm thiểu cơ hội xuất hiện của anh ấy, trong lòng anh ấy sẽ cảm thấy tốt hơn.
Mễ Lam không hiểu nhìn Maxwell, cô cảm thấy người trước mặt mình rất kỳ 3. Cô biết rằng nhiều người yêu thú cưng coi thú cưng như một phần của gia đình, nhưng rõ ràng Maxwell sâu sắc hơn những người đó. Mễ Lam cảm thấy ông ta thường đứng ở góc độ của Ado và dùng góc độ nhân cách hoá đổi xử với Ado. Mặc dù Mễ Lam cảm thấy điều đó thật kỳ lạ, những xuất phát từ lòng tôn trọng,cô không nói bất cứ điều gì.
Sau đó, Maxwell trở lại trạng thái u ám trước đó, hai người không tiếp tục nói gì nữa yên lặng uống trà. Khi Mễ Lam bắt đầu uống tách trà đen thứ hai, có tiếng gầm của dã thú trong lâu đài. Mễ Lam ngước mắt lên, lại thấy Ado lại xuất hiện trước cửa sổ. Nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, Mễ Lam bỗng thấy hơi khó chịu. Cô hỏi Maxwell, "Ado là loại động vật gì? Anh ấy có phải là loài rất quý hiếm không? Trước khi gặp anh ấy, tôi chưa từng thấy một con vật nào như anh ấy."
"Hả..." Maxwell dừng một chút, nói: "Anh ấy quả nhiên là độc nhất vô nhị."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai, thảo nào, trông anh ấy cô đơn như vậy.” Mễ Lam thở dài nói. Lúc này, Ado trong lâu đài lại sốt ruột gầm lên.
Maxwell nói: "Đã đến lúc cô trở về rồi, anh ấy chờ đến sốt ruột rồi. Tôi cũng đến phòng bếp, chuẩn dọn cơm."
"Được. Đúng rồi, trong lâu đài có quả cầu len không?" Mễ Lam đột nhiên hỏi.
“Bóng len?” Maxwell bối rối.
“À, loại quả bóng len mà nhóm mạo hiểm tập hợp lại đan áo len, cỡ này là thích hợp nhất.” Mễ Lam so sánh một quả hình tròn cỡ quả dưa vàng mini. "Tôi muốn dùng nó làm đồ chơi cho Ado. Nhà tôi từng nuôi một con mèo, tôi thường trêu đùa nó bằng một cuộn len. Tin tôi đi, tôi rất giỏi trêu mèo." Mễ Lam vỗ ngực nói. .
“ Trêu đùa mèo.” Maxwell xoa xoa giữa lông mày, nhìn qua có chút đau đầu, ông ta liếc nhìn Ado trước cửa sổ, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: “ Cô có thể hỏi Lam Sơn phu nhân, có thể cô ấy sẽ biết. Đi theo tôi."
“Lam Sơn phu nhân?” Mễ Lam không hiểu hỏi, đi theo Maxwell trở vào lâu đài. Maxwell dẫn cô đến cửa một căn phòng trên tầng hai rồi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
Cửa nhanh chóng từ bên trong mở ra, trước cửa xuất hiện khuôn mặt phụ nữ. Mễ Lam chợt nhận ra hoá ra là bà ấy. Nhắc mới nhớ, cô đã gặp Lam Sơn phu nhân hai lần, đó là hai lần cô gõ cửa muốn vào lâu đài, Maxwell đều không đồng ý, đều là do bà ấy nói. Nghĩ đến đây, Mễ Lam cười thân thiện với Lam Sơn phu nhân.
Lam Sơn phu nhân lạnh lùng nhìn Mễ Lam, rồi hỏi Maxwell bằng giọng nói đều đều đó, " Tìm tôi có việc gì?"
“Vâng, vị tiểu thư này muốn tìm vài cuộn len, ngài có cái nào ở đây không?” Maxwell nói, khẽ khom người về phía trước. Sau đó, ông ta so sánh kích thước một lần nữa lại nói, "Nó lớn cỡ này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro