Chương 27
Hồ Thập Tam
2024-07-14 22:15:10
Ado nghiêng đầu nhìn Mễ Lam, dường như không nói nên lời. Hắn cúi đầu ngậm miếng bít tết kia, Mễ Lam còn tưởng hắn sẽ ăn, nào biết hắn lại bỏ miếng bít tết kia trước mặt Mễ Lam. Mễ Lam nghĩ thầm: Bị ngươi cắn rồi, ai còn ăn chứ. Cô thân mật ôm lấy cổ Ado, cầm miếng bít tết đưa lên miệng hắn nói: "Ăn đi, ngoan ngoãn."
Ado nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi thực sự há miệng ăn miếng bít tết. Mễ Lam chưa kịp cười ra tiếng thì đã thấy cái đầu lông xù của Ado đột nhiên phóng đại trước mắt, sau đó là chiếc lưỡi to dính nước sốt bít tết thơm phức không biết xấu hổ liếm môi cô. “Ôi!” Mễ Lam kinh hãi muốn chạy trốn, nhưng móng vuốt của Ado đã đè lên đùi cô. Chiếc lưỡi đầy gai thịt ngang ngược cạy mở hàm răng của Mễ Lam tiến vào trong miệng cô, lưỡi của Ado cuốn lấy lưỡi của Mễ Lam, quấn quýt lấy nhau, hắn dùng lưỡi trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ nhắn mịn màng, cảm giác nó thay đổi từ bối rối không biết làm sao lúc đầu chuyển sang chủ động quấn lấy. Phải mất một lúc lâu Ado mới thả Mễ Lam ra, hắn liếm môi chưa thỏa mãn, rồi cúi đầu ăn tiếp.
Mễ Lam lúc này đang trong trạng thái thất thần, ngồi thẫn thờ ở đó, làm thế nào cô cũng không thể chấp nhận sự thật rằng mình vừa bị một con thú hôn. Cho đến khi Ado ăn xong, bước những bước uyển chuyển đến bên cửa sổ, rồi lại nhảy lên chiếc ghế đẩu nhìn ra xa một cách rất nghệ thuật, Mễ Lam vẫn còn ngốc ngốc.
Chiều hôm đó, hai người lâm vào chiến tranh lạnh, chính xác là Mễ Lam đơn phương khai chiến. Cô không còn trêu đùa Ado như trước, cũng không nói chuyện với hăn, cô bận rộn dọn dẹp nhà cửa, đến giờ đi ngủ thì nằm xuống giường. Tất nhiên, lần này cô không mời Ado lên giường. Ado nằm trên đệm nhìn Mễ Lam kéo chăn lên nằm xuống, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, trong lòng lại không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, hắn không kiên nhẫn giơ hai chân sau lên gãi gãi sau đầu, rồi gối đầu lên hai chân trước, nhắm mắt lại. Chóp đuôi của hắn nhẹ nhàng phe phẩy, có thể thấy hắn chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần chứ không phải đang ngủ.
Khi Mễ Lam thức dậy vào sáng sớm hôm sau, cô thấy Ado tên sắc thú đang mặt dày vô sỉ nằm bên cạnh mình, cử động nhẹ của cô đã đánh thức hắn dậy. Hắn há to miệng ngáp một cái, liếc mắt nhìn Mễ Lam một mắt liền ngủ thiếp đi. Mễ Lam tức giận đến nội thương, tên sắc thú này ngày hôm qua đã vô lễ với cô, bây giờ lại xem như không có chuyện gì. Cô đứng dậy xuống giường, đứng ở một bên giường vén ga trải giường lên. Sau đó, cô leo lên giường, đứng trên giường, dùng hai tay nắm lấy ga trải giường, từng chút một nhấc ga giường lên, mục đích là hất Ado ra khỏi giường.
Ado đang ngủ bỗng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bị nghiêng, hắn bàng hoàng mở mắt ra thì phát hiện mình đã bắt đầu trượt xuống. Hắn vội vàng bung móng vuốt móc lấy ga giường, vậy mà Mễ Lam ở bên kia ga giường hung hăng không ngừng đá vào bụng hắn, nhưng cô cũng không dùng nhiều sức, hiển nhiên là sợ làm hắn đau. Ado có chút cáu kỉnh quẫy đuôi, liền nghe thấy Mễ Lam mắng: “ Sắc thú, ai bảo ngươi lên, lăn xuống đi.” Vừa nói, cô vừa lắc mạnh ga trải giường, không biết lấy sức từ đâu mà ra.
Cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là Maxwell đưa bữa sáng đến. Hai người trên giường vẫn giằng co, không ai chịu nhượng bộ. Vì vậy, Maxwell, người đã không nhận được phản hồi trong một thời gian dài, đã tự ý đẩy cửa vào, nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị: Mễ Lam đứng trên giường chỉ mặc chiếc váy ngủ để chân trần, hơn nữa vén ga trải giường, trong khi Ado chắc chắn treo trên ga trải giường bị nhấc lên kia. Maxwell chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đều đang "thình thịch" Nhảy dựng lên, ông ta xoa xoa mi tâm, chỉ nói một câu: "Tôi đặt đồ vật xuống." Liền quay người rời đi, trước khi đi còn quan tâm thay bọn hắn khép cửa phòng lại.
Cuộc thi sức bền này kết thúc với thất bại hoàn toàn thuộc về Mễ Lam, đương nhiên tay chân mảnh khảnh của cô không thể dây dưa nổi với Ado, một lúc sau, cánh tay cô chua chua run rẩy, đành phải ném ga trải giường trên tay xuống. Ado hoàn toàn chiến thắng, hắn đắc ý đứng dậy lắc lắc bộ lông rối tung trong lúc đùa giỡn, kéo dài thân thể duỗi cái lưng mệt mỏi nhảy xuống giường. Ado bước đến bàn, ưu nhã ngồi xổm, cái đuôi dài ngoan ngoãn thu lại bên người. Đợi một lúc, thấy Mễ Lam không có ý định tới dọn cơm, đành phải đi về phía đệm của mình.
Đứng trên giường, Mễ Lam nhìn cái đuôi to của Ado, trong lòng cô nảy ra một kế hoạch độc ác. Cô đi chân trần nhảy khỏi giường, đi đến gần Ado, nhìn đúng vị trí của cái đuôi giẫm lên nó. Ai ngờ cái đuôi lại tuột khỏi lòng bàn chân, lông cọ vào gan bàn chân cô, cô không nhịn được co quắp ngón chân cho đỡ ngứa. Một lần không được, cô lại giẫm lên, nhưng lần nào cái đuôi linh hoạt cũng vừa khéo tránh được. Lúc này, Ado như mẹ mèo đang dùng đuôi trêu chọc mèo con giương nanh múa vuốt.
Mễ Lam nhảy mệt, không chú ý dáng vẻ ngồi xếp bằng xuống. Ado ở phía đối diện nheo mắt lại, Mễ Lam không biết từ góc độ của Ado, có thể nhìn thấy nội y của cô. Cô nắm lấy đuôi Ado, lần này hắn không trốn nữa. Mễ Lam nắm đuôi của hắn, chóp đuôi tròn xoe đung đưa như con giun đất. Chùm lông ở chóp đuôi mềm, sờ vào rất thích. Mễ Lam nhìn chóp đuôi của hắn, trong lòng lại hiện lên một kế xấu xa.
Lần này, Mễ Lam đứng dậy, cầm lấy giá cắm nến trên bàn, thắp nến lần nữa, đưa về phía Ado. Ado ngơ ngác nhìn Mễ Lam, tự hỏi lần này cô muốn làm gì. Mễ Lam một tay cầm giá nến, tay kia cầm đuôi Ado, vừa dựa vào ngọn lửa đang cháy vừa véo đầu đuôi của nó. Ado sợ tới mức vội vàng rút đuôi ra khỏi móng vuốt của Mễ Lam, dùng hai móng ôm chặt đuôi mình, hoảng sợ trừng Mễ Lam.
Mễ Lam không chút áy náy nhìn Ado, một lúc sau mới nói: "Sắc thú!"
Ado lỗ tai giật giật có chút không bình tĩnh, sau đó hắn dời ánh mắt đi chỗ khác, đây hoàn toàn là dấu hiệu chột dạ. Mễ Lam tiếp tục dạy bảo: "Hôm qua ai phê chuẩn ngươi... Ngươi không thể suốt ngày nghĩ đến việc kia, không thể nghĩ chuyện khác sao? Cho dù ngươi là dã thú, nhưng không thể chỉ còn lại mỗi chuyện nối dõi tông đường để suy nghĩ chứ. Ngươi có thể nghĩ về cách săn bắn, hay cách chơi." Nói đến hai điều này, Mễ Lam không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác mà động vật hoang dã có thể nghĩ đến. Vì vậy cô sửa lời nói: "Cho dù ngươi cả ngày không có việc gì làm, không phải lo kế sinh nhai, cũng không thể tùy tiện phát tình!" Mễ Lam cứ như vậy bắt đầu khóa giáo dục tư tưởng, liên tục quở trách Ado hồi lâu, cuối cùng Ado không còn cách nào khác bất đắc dĩ phải dùng hai móng vuốt lớn bịt tai lại. Thấy vậy, Mễ Lam cảm thấy vui vẻ, cười hai tiếng tiếp tục khiển trách, Ado âm thầm buồn bực không thôi.
Ado nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi thực sự há miệng ăn miếng bít tết. Mễ Lam chưa kịp cười ra tiếng thì đã thấy cái đầu lông xù của Ado đột nhiên phóng đại trước mắt, sau đó là chiếc lưỡi to dính nước sốt bít tết thơm phức không biết xấu hổ liếm môi cô. “Ôi!” Mễ Lam kinh hãi muốn chạy trốn, nhưng móng vuốt của Ado đã đè lên đùi cô. Chiếc lưỡi đầy gai thịt ngang ngược cạy mở hàm răng của Mễ Lam tiến vào trong miệng cô, lưỡi của Ado cuốn lấy lưỡi của Mễ Lam, quấn quýt lấy nhau, hắn dùng lưỡi trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ nhắn mịn màng, cảm giác nó thay đổi từ bối rối không biết làm sao lúc đầu chuyển sang chủ động quấn lấy. Phải mất một lúc lâu Ado mới thả Mễ Lam ra, hắn liếm môi chưa thỏa mãn, rồi cúi đầu ăn tiếp.
Mễ Lam lúc này đang trong trạng thái thất thần, ngồi thẫn thờ ở đó, làm thế nào cô cũng không thể chấp nhận sự thật rằng mình vừa bị một con thú hôn. Cho đến khi Ado ăn xong, bước những bước uyển chuyển đến bên cửa sổ, rồi lại nhảy lên chiếc ghế đẩu nhìn ra xa một cách rất nghệ thuật, Mễ Lam vẫn còn ngốc ngốc.
Chiều hôm đó, hai người lâm vào chiến tranh lạnh, chính xác là Mễ Lam đơn phương khai chiến. Cô không còn trêu đùa Ado như trước, cũng không nói chuyện với hăn, cô bận rộn dọn dẹp nhà cửa, đến giờ đi ngủ thì nằm xuống giường. Tất nhiên, lần này cô không mời Ado lên giường. Ado nằm trên đệm nhìn Mễ Lam kéo chăn lên nằm xuống, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, trong lòng lại không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, hắn không kiên nhẫn giơ hai chân sau lên gãi gãi sau đầu, rồi gối đầu lên hai chân trước, nhắm mắt lại. Chóp đuôi của hắn nhẹ nhàng phe phẩy, có thể thấy hắn chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần chứ không phải đang ngủ.
Khi Mễ Lam thức dậy vào sáng sớm hôm sau, cô thấy Ado tên sắc thú đang mặt dày vô sỉ nằm bên cạnh mình, cử động nhẹ của cô đã đánh thức hắn dậy. Hắn há to miệng ngáp một cái, liếc mắt nhìn Mễ Lam một mắt liền ngủ thiếp đi. Mễ Lam tức giận đến nội thương, tên sắc thú này ngày hôm qua đã vô lễ với cô, bây giờ lại xem như không có chuyện gì. Cô đứng dậy xuống giường, đứng ở một bên giường vén ga trải giường lên. Sau đó, cô leo lên giường, đứng trên giường, dùng hai tay nắm lấy ga trải giường, từng chút một nhấc ga giường lên, mục đích là hất Ado ra khỏi giường.
Ado đang ngủ bỗng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bị nghiêng, hắn bàng hoàng mở mắt ra thì phát hiện mình đã bắt đầu trượt xuống. Hắn vội vàng bung móng vuốt móc lấy ga giường, vậy mà Mễ Lam ở bên kia ga giường hung hăng không ngừng đá vào bụng hắn, nhưng cô cũng không dùng nhiều sức, hiển nhiên là sợ làm hắn đau. Ado có chút cáu kỉnh quẫy đuôi, liền nghe thấy Mễ Lam mắng: “ Sắc thú, ai bảo ngươi lên, lăn xuống đi.” Vừa nói, cô vừa lắc mạnh ga trải giường, không biết lấy sức từ đâu mà ra.
Cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là Maxwell đưa bữa sáng đến. Hai người trên giường vẫn giằng co, không ai chịu nhượng bộ. Vì vậy, Maxwell, người đã không nhận được phản hồi trong một thời gian dài, đã tự ý đẩy cửa vào, nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị: Mễ Lam đứng trên giường chỉ mặc chiếc váy ngủ để chân trần, hơn nữa vén ga trải giường, trong khi Ado chắc chắn treo trên ga trải giường bị nhấc lên kia. Maxwell chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đều đang "thình thịch" Nhảy dựng lên, ông ta xoa xoa mi tâm, chỉ nói một câu: "Tôi đặt đồ vật xuống." Liền quay người rời đi, trước khi đi còn quan tâm thay bọn hắn khép cửa phòng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuộc thi sức bền này kết thúc với thất bại hoàn toàn thuộc về Mễ Lam, đương nhiên tay chân mảnh khảnh của cô không thể dây dưa nổi với Ado, một lúc sau, cánh tay cô chua chua run rẩy, đành phải ném ga trải giường trên tay xuống. Ado hoàn toàn chiến thắng, hắn đắc ý đứng dậy lắc lắc bộ lông rối tung trong lúc đùa giỡn, kéo dài thân thể duỗi cái lưng mệt mỏi nhảy xuống giường. Ado bước đến bàn, ưu nhã ngồi xổm, cái đuôi dài ngoan ngoãn thu lại bên người. Đợi một lúc, thấy Mễ Lam không có ý định tới dọn cơm, đành phải đi về phía đệm của mình.
Đứng trên giường, Mễ Lam nhìn cái đuôi to của Ado, trong lòng cô nảy ra một kế hoạch độc ác. Cô đi chân trần nhảy khỏi giường, đi đến gần Ado, nhìn đúng vị trí của cái đuôi giẫm lên nó. Ai ngờ cái đuôi lại tuột khỏi lòng bàn chân, lông cọ vào gan bàn chân cô, cô không nhịn được co quắp ngón chân cho đỡ ngứa. Một lần không được, cô lại giẫm lên, nhưng lần nào cái đuôi linh hoạt cũng vừa khéo tránh được. Lúc này, Ado như mẹ mèo đang dùng đuôi trêu chọc mèo con giương nanh múa vuốt.
Mễ Lam nhảy mệt, không chú ý dáng vẻ ngồi xếp bằng xuống. Ado ở phía đối diện nheo mắt lại, Mễ Lam không biết từ góc độ của Ado, có thể nhìn thấy nội y của cô. Cô nắm lấy đuôi Ado, lần này hắn không trốn nữa. Mễ Lam nắm đuôi của hắn, chóp đuôi tròn xoe đung đưa như con giun đất. Chùm lông ở chóp đuôi mềm, sờ vào rất thích. Mễ Lam nhìn chóp đuôi của hắn, trong lòng lại hiện lên một kế xấu xa.
Lần này, Mễ Lam đứng dậy, cầm lấy giá cắm nến trên bàn, thắp nến lần nữa, đưa về phía Ado. Ado ngơ ngác nhìn Mễ Lam, tự hỏi lần này cô muốn làm gì. Mễ Lam một tay cầm giá nến, tay kia cầm đuôi Ado, vừa dựa vào ngọn lửa đang cháy vừa véo đầu đuôi của nó. Ado sợ tới mức vội vàng rút đuôi ra khỏi móng vuốt của Mễ Lam, dùng hai móng ôm chặt đuôi mình, hoảng sợ trừng Mễ Lam.
Mễ Lam không chút áy náy nhìn Ado, một lúc sau mới nói: "Sắc thú!"
Ado lỗ tai giật giật có chút không bình tĩnh, sau đó hắn dời ánh mắt đi chỗ khác, đây hoàn toàn là dấu hiệu chột dạ. Mễ Lam tiếp tục dạy bảo: "Hôm qua ai phê chuẩn ngươi... Ngươi không thể suốt ngày nghĩ đến việc kia, không thể nghĩ chuyện khác sao? Cho dù ngươi là dã thú, nhưng không thể chỉ còn lại mỗi chuyện nối dõi tông đường để suy nghĩ chứ. Ngươi có thể nghĩ về cách săn bắn, hay cách chơi." Nói đến hai điều này, Mễ Lam không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác mà động vật hoang dã có thể nghĩ đến. Vì vậy cô sửa lời nói: "Cho dù ngươi cả ngày không có việc gì làm, không phải lo kế sinh nhai, cũng không thể tùy tiện phát tình!" Mễ Lam cứ như vậy bắt đầu khóa giáo dục tư tưởng, liên tục quở trách Ado hồi lâu, cuối cùng Ado không còn cách nào khác bất đắc dĩ phải dùng hai móng vuốt lớn bịt tai lại. Thấy vậy, Mễ Lam cảm thấy vui vẻ, cười hai tiếng tiếp tục khiển trách, Ado âm thầm buồn bực không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro