Chương 3
Hồ Thập Tam
2024-07-14 22:15:10
Khi Mễ Lam bước vào lâu đài, cô không khỏi rùng mình. Ở đây lạnh khủng khiếp, không khá hơn bên ngoài là mấy. Trong lâu đài không có thắp đèn, khắp nơi tối đen như mực, không thể nhìn rõ toàn cảnh. Mễ Lam lại nhìn nguồn sáng duy nhất trên tầng này, đó là một người phụ nữ ngoại quốc, cũng mặc trang phục hầu gái. Lúc này, cô ấy đang cầm một giá nến lớn với ba cây nến trắng dài trên đó. Thấy Mễ Lam đang nhìn mình, người phụ nữ khẽ khom người, nói: "Tiểu thư đi theo tôi."
Mễ Lam bước đến gần cô gái,thấy rằng cô ấy trông rất trẻ, chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi. Khi cô ấy cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, sắc mặt ửng hồng, so với hai người cô gặp lúc trước, cô gái này là người bình thường nhất. Mễ Lam nở nụ cười thân thiện nói: "Cám ơn."
Với sự trợ giúp của ngọn nến mà Daisy cầm, Mễ Lam bắt đầu nhìn vào hoàn cảnh trong phạm vi mà ngọn nến có thể chiếu sáng. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì, cô đã nghe thấy người đàn ông vừa mở cửa cho cô trắc trắc nói: "Tập trung đi, đừng nhìn lung tung."
Mễ Lam bị anh ta làm cho hết hồn, nhanh chóng đi theo Daisy lên lầu mà không dám ngó nghiêng. Cầu thang rất rộng, dưới chân trải một tấm thảm đỏ thật dày, đi trên đó không thể nghe thấy tiếng động. Lâu đài rất lớn, khắp nơi đều có phòng, nếu không có người dẫn đường, nhất định Mễ Lam sẽ bị lạc trong đó.
Phòng của Mễ Lam ở một góc trên tầng ba, rất xa. Mở cửa bước vào, quả nhiên là một gian phòng rất lớn. Thứ bắt mắt nhất trong phòng là một chiếc giường cực lớn, ba người như Mễ Lam nằm cạnh nhau trên chiếc giường đó cũng không thành vấn đề. Khung giường rất cao, trên đó buộc rèm màu đỏ sẫm. Khung giường được làm bằng đồng, lan can được chạm khắc với những hình chạm khắc phức tạp và kỳ lạ.
Trong phòng hình như có một cái cửa sổ lớn, nhưng lúc này đã bị tấm rèm dày màu đỏ sậm che lại. Mặc dù căn phòng sạch sẽ không nhiễm bụi bẩn nhưng vẫn có mùi mốc thoang thoảng như có như không. Mễ Lam bước tới định mở rèm cửa thông gió cho căn phòng thì bị Daisy giữ lại. Sau khi Daisy làm xong hành động này, cô ấy dường như cảm thấy rất thất lễ, cô ấy vội vàng cúi đầu xuống, lúng túng nói: "Xin đừng mở những tấm rèm này ra, đừng bao giờ."
Mễ Lam sửng sốt, vội rút tay về. Bầu không khí lúc này có vẻ hơi lúng túng, nên Mễ Lam nói: “Yên tâm, tôi chỉ ở đây một đêm thôi, tôi sẽ không phá vỡ các quy tắc ở đây.” Nói xong, cô ấy thân thiện với Daisy. mỉm cười và nói, "Tôi tên là Mễ Lam. Cảm ơn bạn."
Daisy đỏ mặt nói: "Cô khách sáo quá, đây là việc tôi nên làm. Mễ Lam tiểu thư? Mễ Lam là họ hay là tên?"
"Ừm..." Mễ Lam gãi gãi mái tóc bẩn thỉu nói: "Là họ cũng là tên của tôi. Nói chính xác, Mễ là họ của tôi, Lam là tên của tôi."
Daisy rõ ràng là chưa từng nghe qua cái tên ngắn như vậy, phản ứng một lúc mới nói: "Mặc dù hơi kỳ quái nhưng nghe rất êm tai. Mễ Lam tiểu thư trông không giống người địa phương, không biết cô đến từ đâu?"
“Thành phố A, tôi tới đây để du lịch.” Mễ Lam báo thành phố mình đang ở, thấy Daisy vẫn còn ngơ ngác, cô nói: “Quốc gia B, cô đã nghe nói đến chưa?”
Daisy nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ta cũng không có nghe nói qua, có phải xa lắm không? Có lẽ Maxwell tiên sinh sẽ biết, tuy rằng hắn rất cứng nhắc, nhưng là một người rất hiểu biết."
“Maxwell tiên sinh?” Mễ Lam nghi ngờ hỏi.
“Là quản gia ở đây, là người mở cửa cho tiểu thư Mễ Lam.” Daisy đáp.
“Nhắc mới nhớ, tôi phải cảm ơn anh ta vì đã cho tôi vào.” Mễ Lam nói.
“Cho Mễ Lam tiểu thư vào là ý của chủ nhân, Maxwell tiên sinh không thể làm chủ được chuyện này,” Daisy nói.
“ Chủ nhân?” Mễ Lam có chút khó hiểu. Thấy ánh mắt Daisy né tránh không trả lời, cô cũng thức thời ngậm miệng lại, không hỏi tiếp nữa. Trong lúc trò chuyện, hai người đã đại khái đi thăm căn phòng, đồ đạc trong phòng đầy đủ, tuy có chút cổ xưa nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
"Đây là phòng tắm. Mễ Lam tiểu thư, chúng ta đi tắm trước đi. Áo ngủ ở đằng kia, cô cởi quần áo ra, tôi giặt và phơi khô, tôi nghĩ sáng mai có thể mặc." Daisy rời đi trước, để Mễ Lam một mình ở đây tắm rửa.
Chính giữa phòng tắm có một cái bồn tắm lớn hình bầu dục, nói là bể bơi nhỏ cũng không ngoa. Một bên bể khảm một đầu yêu thú màu vàng kim, dã thú vô danh há to miệng, nước nóng bốc hơi từ miệng thú rừng chảy ra. Có rất nhiều cánh hoa nổi trên mặt nước, khiến mọi người nhìn thấy cảm thấy dễ chịu.
Có một khay vàng bên cạnh hồ bơi, trên đó có nhiều chai nhỏ nhiều kiểu dáng chứa đầy chất lỏng có mùi thơm khác nhau. Mễ Lam không biết cái nào dùng để làm gì, giờ Daisy đã đi ra ngoài, lại tìm cô ấy cũng ngại nên cô quyết định hôm nay sẽ rửa bằng nước sạch chờ khi về khách sạn sẽ tắm cẩn thận lại.
Vừa cởi bỏ quần áo, Mễ Lam vừa than thở về sự giàu có của chủ nhân tòa lâu đài. Đến lúc này, cô mới nhận ra quần áo mình bị xước nhiều chỗ, trên người có nhiều vết thương nhỏ. Lúc trước đã bị ngã mấy lần khi đi trong rừng, nhưng lúc đó cô không cảm thấy nó nghiêm trọng đến thế. Cô ngâm cơ thể lạnh cóng của mình vào trong nước nóng, không khỏi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Vết thương trên người đau nhức vì ngâm nước, đầu óc choáng váng. Cô đưa tay lên sờ trán, hy vọng không bị cảm lạnh mới tốt.
Mễ Lam ngẩn người trong nước, không biết đã ngâm mình bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp, sau đó là giọng nói lo lắng của Daisy vang lên ngoài cửa: “Mễ Lam tiểu thư? Mễ Lam tiểu thư à? Cô tắm rửa xong chưa?"
Mễ Lam giật mình tỉnh giấc, lúc này mới nhận ra mình suýt ngủ quên trong nước. Từ tiếng gõ cửa và giọng điệu của Daisy, không khó đoán ra cô gõ cửa đã lâu, sợ mình không trả lời cô ấy sẽ phá cửa xông vào. Mễ Lam vội đáp: " Tôi tắm xong, sẽ ra ngoài ngay, cô đừng vào, tôi còn chưa mặc quần áo."
Nghe Mễ Lam đáp lại, giọng nói của Daisy bên ngoài như trút được gánh nặng, nói: "Được, tôi đợi ở bên ngoài. Tôi mang theo ít thuốc tri thương tới."
Mễ Lam đứng dậy, dùng khăn tắm lớn lau khô người, sau đó mặc chiếc áo ngủ đã để sẵn một bên. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình cũng không che nổi bộ ngực đầy đặn của Mễ Lam. Cô kéo quần áo thật chặt hết mức có thể, mới cầm quần áo bản đi ra. Mễ Lam không đưa đồ lót của mình cho Daisy, cô chuẩn bị giặt nó bằng nước trong phòng tắm, cô không quen để người khác chạm vào những thứ riêng tư như vậy.
Mễ Lam bước đến gần cô gái,thấy rằng cô ấy trông rất trẻ, chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi. Khi cô ấy cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, sắc mặt ửng hồng, so với hai người cô gặp lúc trước, cô gái này là người bình thường nhất. Mễ Lam nở nụ cười thân thiện nói: "Cám ơn."
Với sự trợ giúp của ngọn nến mà Daisy cầm, Mễ Lam bắt đầu nhìn vào hoàn cảnh trong phạm vi mà ngọn nến có thể chiếu sáng. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì, cô đã nghe thấy người đàn ông vừa mở cửa cho cô trắc trắc nói: "Tập trung đi, đừng nhìn lung tung."
Mễ Lam bị anh ta làm cho hết hồn, nhanh chóng đi theo Daisy lên lầu mà không dám ngó nghiêng. Cầu thang rất rộng, dưới chân trải một tấm thảm đỏ thật dày, đi trên đó không thể nghe thấy tiếng động. Lâu đài rất lớn, khắp nơi đều có phòng, nếu không có người dẫn đường, nhất định Mễ Lam sẽ bị lạc trong đó.
Phòng của Mễ Lam ở một góc trên tầng ba, rất xa. Mở cửa bước vào, quả nhiên là một gian phòng rất lớn. Thứ bắt mắt nhất trong phòng là một chiếc giường cực lớn, ba người như Mễ Lam nằm cạnh nhau trên chiếc giường đó cũng không thành vấn đề. Khung giường rất cao, trên đó buộc rèm màu đỏ sẫm. Khung giường được làm bằng đồng, lan can được chạm khắc với những hình chạm khắc phức tạp và kỳ lạ.
Trong phòng hình như có một cái cửa sổ lớn, nhưng lúc này đã bị tấm rèm dày màu đỏ sậm che lại. Mặc dù căn phòng sạch sẽ không nhiễm bụi bẩn nhưng vẫn có mùi mốc thoang thoảng như có như không. Mễ Lam bước tới định mở rèm cửa thông gió cho căn phòng thì bị Daisy giữ lại. Sau khi Daisy làm xong hành động này, cô ấy dường như cảm thấy rất thất lễ, cô ấy vội vàng cúi đầu xuống, lúng túng nói: "Xin đừng mở những tấm rèm này ra, đừng bao giờ."
Mễ Lam sửng sốt, vội rút tay về. Bầu không khí lúc này có vẻ hơi lúng túng, nên Mễ Lam nói: “Yên tâm, tôi chỉ ở đây một đêm thôi, tôi sẽ không phá vỡ các quy tắc ở đây.” Nói xong, cô ấy thân thiện với Daisy. mỉm cười và nói, "Tôi tên là Mễ Lam. Cảm ơn bạn."
Daisy đỏ mặt nói: "Cô khách sáo quá, đây là việc tôi nên làm. Mễ Lam tiểu thư? Mễ Lam là họ hay là tên?"
"Ừm..." Mễ Lam gãi gãi mái tóc bẩn thỉu nói: "Là họ cũng là tên của tôi. Nói chính xác, Mễ là họ của tôi, Lam là tên của tôi."
Daisy rõ ràng là chưa từng nghe qua cái tên ngắn như vậy, phản ứng một lúc mới nói: "Mặc dù hơi kỳ quái nhưng nghe rất êm tai. Mễ Lam tiểu thư trông không giống người địa phương, không biết cô đến từ đâu?"
“Thành phố A, tôi tới đây để du lịch.” Mễ Lam báo thành phố mình đang ở, thấy Daisy vẫn còn ngơ ngác, cô nói: “Quốc gia B, cô đã nghe nói đến chưa?”
Daisy nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ta cũng không có nghe nói qua, có phải xa lắm không? Có lẽ Maxwell tiên sinh sẽ biết, tuy rằng hắn rất cứng nhắc, nhưng là một người rất hiểu biết."
“Maxwell tiên sinh?” Mễ Lam nghi ngờ hỏi.
“Là quản gia ở đây, là người mở cửa cho tiểu thư Mễ Lam.” Daisy đáp.
“Nhắc mới nhớ, tôi phải cảm ơn anh ta vì đã cho tôi vào.” Mễ Lam nói.
“Cho Mễ Lam tiểu thư vào là ý của chủ nhân, Maxwell tiên sinh không thể làm chủ được chuyện này,” Daisy nói.
“ Chủ nhân?” Mễ Lam có chút khó hiểu. Thấy ánh mắt Daisy né tránh không trả lời, cô cũng thức thời ngậm miệng lại, không hỏi tiếp nữa. Trong lúc trò chuyện, hai người đã đại khái đi thăm căn phòng, đồ đạc trong phòng đầy đủ, tuy có chút cổ xưa nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
"Đây là phòng tắm. Mễ Lam tiểu thư, chúng ta đi tắm trước đi. Áo ngủ ở đằng kia, cô cởi quần áo ra, tôi giặt và phơi khô, tôi nghĩ sáng mai có thể mặc." Daisy rời đi trước, để Mễ Lam một mình ở đây tắm rửa.
Chính giữa phòng tắm có một cái bồn tắm lớn hình bầu dục, nói là bể bơi nhỏ cũng không ngoa. Một bên bể khảm một đầu yêu thú màu vàng kim, dã thú vô danh há to miệng, nước nóng bốc hơi từ miệng thú rừng chảy ra. Có rất nhiều cánh hoa nổi trên mặt nước, khiến mọi người nhìn thấy cảm thấy dễ chịu.
Có một khay vàng bên cạnh hồ bơi, trên đó có nhiều chai nhỏ nhiều kiểu dáng chứa đầy chất lỏng có mùi thơm khác nhau. Mễ Lam không biết cái nào dùng để làm gì, giờ Daisy đã đi ra ngoài, lại tìm cô ấy cũng ngại nên cô quyết định hôm nay sẽ rửa bằng nước sạch chờ khi về khách sạn sẽ tắm cẩn thận lại.
Vừa cởi bỏ quần áo, Mễ Lam vừa than thở về sự giàu có của chủ nhân tòa lâu đài. Đến lúc này, cô mới nhận ra quần áo mình bị xước nhiều chỗ, trên người có nhiều vết thương nhỏ. Lúc trước đã bị ngã mấy lần khi đi trong rừng, nhưng lúc đó cô không cảm thấy nó nghiêm trọng đến thế. Cô ngâm cơ thể lạnh cóng của mình vào trong nước nóng, không khỏi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Vết thương trên người đau nhức vì ngâm nước, đầu óc choáng váng. Cô đưa tay lên sờ trán, hy vọng không bị cảm lạnh mới tốt.
Mễ Lam ngẩn người trong nước, không biết đã ngâm mình bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp, sau đó là giọng nói lo lắng của Daisy vang lên ngoài cửa: “Mễ Lam tiểu thư? Mễ Lam tiểu thư à? Cô tắm rửa xong chưa?"
Mễ Lam giật mình tỉnh giấc, lúc này mới nhận ra mình suýt ngủ quên trong nước. Từ tiếng gõ cửa và giọng điệu của Daisy, không khó đoán ra cô gõ cửa đã lâu, sợ mình không trả lời cô ấy sẽ phá cửa xông vào. Mễ Lam vội đáp: " Tôi tắm xong, sẽ ra ngoài ngay, cô đừng vào, tôi còn chưa mặc quần áo."
Nghe Mễ Lam đáp lại, giọng nói của Daisy bên ngoài như trút được gánh nặng, nói: "Được, tôi đợi ở bên ngoài. Tôi mang theo ít thuốc tri thương tới."
Mễ Lam đứng dậy, dùng khăn tắm lớn lau khô người, sau đó mặc chiếc áo ngủ đã để sẵn một bên. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình cũng không che nổi bộ ngực đầy đặn của Mễ Lam. Cô kéo quần áo thật chặt hết mức có thể, mới cầm quần áo bản đi ra. Mễ Lam không đưa đồ lót của mình cho Daisy, cô chuẩn bị giặt nó bằng nước trong phòng tắm, cô không quen để người khác chạm vào những thứ riêng tư như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro