Chương 9
Hồ Thập Tam
2024-07-14 22:15:10
Cô gái tự nhận là Bella nói: "Đừng sợ, tôi ở đây để giúp cô ra khỏi đây. Tối nay sẽ có một lễ kỷ niệm trong thị trấn, khi trời tối, mọi người sẽ tập trung tại quảng trường, đến lúc đó tôi dẫn cô đi ra khỏi trấn, cô yên tâm, tôi đã sắp xếp xong, cô cứ đi theo tôi là được."
Mễ Lam vội vàng hỏi: "Vậy làm cách nào để ra khỏi thị trấn? Cô tìm được phương tiện đi lại sao? Thiếu niên nói đi từ đây đến thị trấn bên cạnh sẽ mất nhiều thời gian."
Bella nghe Mễ Lam hỏi thì tỏ ra hơi lúng túng, giọng mang theo ý xin lỗi nói: "Để tôi phân tích tình hình hiện tại cho cô nghe, cô trước tiên đừng có gấp." Nói xong, cô ấy kéo qua một chiếc hộp gỗ, ngồi xuống bên cạnh Mễ Lam. Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói: "Đầu tiên, tôi tin cô không phải là phù thủy, những người sống trong lâu đài đó cũng không phải là thứ mà người ta gọi là ác ma. Chủ nhân của tòa lâu đài này... anh ta là một người rất tốt."
Nghe vậy, Mễ Lam không khỏi hỏi: "Làm sao cô biết? Cô có nhìn thấy chủ nhân thần bí trong lâu đài không? Cả đêm tôi ở trong đó đều không thấy."
Bella hàm hồ "ừm" một tiếng, nói: "Coi như tôi biết đi, nhưng đã lâu không gặp." Nói xong, cô ấy hỏi Mễ Lam, " Cô từ đâu tới? Màu da cùng tóc khác với của chúng tôi. Đúng, còn có một đôi mắt, giống như những viên đá quý màu đen, thật đẹp."
" A, cám ơn cô, màu mắt của cô cũng thật đẹp. Tôi là người nước B, có lẽ cô chưa từng nghe nói qua. Ở phương đông xa xôi, người ở đó đều là da vàng tóc đen, không có gì dị thường." Mễ Lam nói: " Cô nói tiếp, tôi nên đi như thế nào."
"Xem ra cô cũng biết cô cùng người nơi này quá khác biệt, cho nên bọn họ sẽ nhìn nhận cô là phù thủy, mọi người theo bản năng bài xích người khác họ. Tôi chỉ muốn nói... Cô có từng nghĩ tới bất kể cô đi đâu, đều không được chấp nhận. Ngay cả khi họ tin cô không phải là phù thủy, cô có biết điều gì sẽ xảy ra với mình không? Cô là phụ nữ, chỉ có thể bị bán ra chợ nô lệ. Chúng tôi ở đây có ít người da đen, ngay cả trong thời kỳ thanh niên khoẻ mạnh, họ cũng rẻ hơn rất nhiều so với giá trị của một con ngựa, một con bò, huống chi cô, một người phụ nữ. Cho phép tôi nói lời không dễ nghe, tình yêu cô chạy loạn khắp nơi kết quả duy nhất chỉ có thể biến thành kỹ nữ tầng lớp thấp nhất." Bella nói.
Mễ Lam sau khi nghe Bella nói xong, sắc mặt lập tức tái nhợt. Hóa ra là sự thật, những thứ chỉ thấy trên báo hay trên TV đều là sự thật, người da trắng đối xử thực sự không tốt với người da màu. Mễ Lam hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy cô muốn mang tôi rời đi nơi nào?"
Bella nhìn chằm chằm vào mắt Mễ Lam, nói từng chữ: "Thành Milo."
Mễ Lam nghe vậy không khỏi kinh ngạc, sau đó có chút do dự nói: "Không nói tòa thành kia có phải là nơi thích hợp để dung thân hay không. Người ở đó tựa hồ bài xích người ngoài, có thể sẽ không cho tôi ở lại. Hơn nữa, nơi đó dường như có nhiều bí mật, trông rất đáng sợ."
Bella khẽ cười một tiếng: "Chân chính đáng sợ là cái gì? Cái trấn thoạt nhìn yên bình muốn bắt cô thiêu chết cô không đáng sợ sao? Có một số thứ nhìn bề ngoài đáng sợ, nhưng không nhất định là chân chính đáng sợ."
“ Cô nói chuyện thật giống thánh nhân.” Mễ Lam thở dài.
Bella bị lời nói của Mễ Lam làm đỏ mặt, sau đó giải thích: "Chỉ là tôi đọc thêm vài cuốn sách, nên trở thành như thế này. Đừng cười tôi."
“Không có gì buồn cười, đọc nhiều sách cũng không phải chuyện xấu.” Mễ Lam nói.
Nghe Mễ Lam nói xong, Bella có chút kích động, kéo Mễ Lam nói: " Cô nghĩ con gái đọc sách là chuyện tốt sao? Tôi cũng nghĩ thế! Nhưng người trong thị trấn lại nói tôi là một cô gái kỳ lạ. Họ cho rằng chỉ có con trai mới được đi học, như thể phụ nữ sinh ra là để làm việc nhà!" Bella nói, không khỏi có chút tức giận.
Mễ Lam nói: “Mọi người đều bình đẳng trước giáo dục, sớm muộn gì họ cũng sẽ hiểu ra chân lý này”.
"Trời ạ, tạ ơn trời mang cô đến bên cạnh tôi, tôi thật sự..." Bella vẻ mặt kích động nói: "Tôi ước gì biết cô sớm hơn, cô đã từng đọc sách sao?"
Mễ Lam chần chừ một lúc, cảm thấy sách mình đọc ở đây chẳng có ích lợi gì, huống chi ngôn ngữ bất đồng, đến đây nói mấy câu cũng chật vật, làm sao còn mặt mũi nói mình đã đọc sách. Vì vậy, cô trả lời: "Tôi chưa đọc, không có cơ hội. Nhân tiện, cô có thể tiếp tục nói về Lâu đài Milo. Cô có cách cho tôi ở lại đó không?"
Bella gật đầu, tháo một chuỗi trâm hoa màu xanh trên tóc, màu phù hợp với chiếc váy cô ấy đang mặc. Trên đó có rất nhiều bông hoa li ti màu lam, Mễ Lam không biết tên, cánh hoa rất nhỏ. Bella nhét chuỗi trân hoa vào tay Mễ Lam, nói: "Đem cái này đưa cho chủ nhân tòa lâu đài, nói là có một cô gái tên Bella giới thiệu cô tới, tôi không nghĩ anh ta đuổi cô đi đâu, nhất định không anh ta là một chàng trai tốt, tin tôi đi."
“Cám ơn cô.” Mễ Lam đưa tay nhận lấy trâm hoa, cẩn thận cất vào trong túi xách. Cô gái dường như biết rất rõ về Lâu đài Milo và Mễ Lam muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu thêm về nó. Cô đúng lúc nhìn thấy điện thoại di động của mình khi cô cất trâm hoa, ngay lập tức nghĩ đến hai điểm đỏ quỷ dị kia. Cô lấy điện thoại di động ra hỏi Bella: " Đúng rồi, cô biết không, tòa lâu đài này hình như... bị ma ám. Đó là sự thật, tôi đã tận mắt nhìn thấy. Có hai điểm đỏ lóe lên liền biến mất." Cô vừa muốn đưa ảnh chụp trong điện thoại ra, lại phát hiện điện thoại đã hết điện, tự động tắt nguồn. Không có bằng chứng, những lời vừa rồi tự nhiên có vẻ kém tự tin.
Bella sau khi nghe Mễ Lam nói như vậy, cau mày, một lúc sau mới nói: "Không có ma đâu, đừng nghĩ lung tung. Tôi đã sống ở đó một thời gian, mọi chuyện đều ổn cả." Cô nắm lấy tay Mễ Lam, nói: " Tin tôi đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tôi ở đây lâu lắm rồi, sợ ba tôi tìm không thấy tôi sẽ lo lắng, cô trốn ở đây trước đi, mặt trời lặn tôi sẽ đến tìm cô. Chờ tôi, tin tưởng tôi, tôi sẽ không bao giờ hại cô."
Mễ Lam gật đầu, sau đó cười khổ nói: "Tôi cũng không còn nơi nào để đi."
Bella giải thích thêm vài câu trước khi rời đi, sau khi cô ấy rời đi, Mễ Lam bắt đầu suy nghĩ về những lời nói của cô ấy, cân nhắc lợi hại khi đến Lâu đài Milo. Trước hết, chắc chắn cô sẽ bị thiêu hoặc bị bán như Bella nói. Bây giờ Mễ Lam tin không nghi ngờ người nước ngoài cổ đại kì thị người da màu. Vì vậy, điều cô đang suy nghĩ bây giờ là lâu đài Milo có an toàn hay không, có phải là tụ điểm mua bán thiếu nữ hay một loại nhà thờ ngầm nào đó hay không, điều này khiến Mễ Lam rất lo lắng. Nhưng xét đến tình hình hiện tại, cô không có nhiều sự lựa chọn.
Mễ Lam vội vàng hỏi: "Vậy làm cách nào để ra khỏi thị trấn? Cô tìm được phương tiện đi lại sao? Thiếu niên nói đi từ đây đến thị trấn bên cạnh sẽ mất nhiều thời gian."
Bella nghe Mễ Lam hỏi thì tỏ ra hơi lúng túng, giọng mang theo ý xin lỗi nói: "Để tôi phân tích tình hình hiện tại cho cô nghe, cô trước tiên đừng có gấp." Nói xong, cô ấy kéo qua một chiếc hộp gỗ, ngồi xuống bên cạnh Mễ Lam. Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói: "Đầu tiên, tôi tin cô không phải là phù thủy, những người sống trong lâu đài đó cũng không phải là thứ mà người ta gọi là ác ma. Chủ nhân của tòa lâu đài này... anh ta là một người rất tốt."
Nghe vậy, Mễ Lam không khỏi hỏi: "Làm sao cô biết? Cô có nhìn thấy chủ nhân thần bí trong lâu đài không? Cả đêm tôi ở trong đó đều không thấy."
Bella hàm hồ "ừm" một tiếng, nói: "Coi như tôi biết đi, nhưng đã lâu không gặp." Nói xong, cô ấy hỏi Mễ Lam, " Cô từ đâu tới? Màu da cùng tóc khác với của chúng tôi. Đúng, còn có một đôi mắt, giống như những viên đá quý màu đen, thật đẹp."
" A, cám ơn cô, màu mắt của cô cũng thật đẹp. Tôi là người nước B, có lẽ cô chưa từng nghe nói qua. Ở phương đông xa xôi, người ở đó đều là da vàng tóc đen, không có gì dị thường." Mễ Lam nói: " Cô nói tiếp, tôi nên đi như thế nào."
"Xem ra cô cũng biết cô cùng người nơi này quá khác biệt, cho nên bọn họ sẽ nhìn nhận cô là phù thủy, mọi người theo bản năng bài xích người khác họ. Tôi chỉ muốn nói... Cô có từng nghĩ tới bất kể cô đi đâu, đều không được chấp nhận. Ngay cả khi họ tin cô không phải là phù thủy, cô có biết điều gì sẽ xảy ra với mình không? Cô là phụ nữ, chỉ có thể bị bán ra chợ nô lệ. Chúng tôi ở đây có ít người da đen, ngay cả trong thời kỳ thanh niên khoẻ mạnh, họ cũng rẻ hơn rất nhiều so với giá trị của một con ngựa, một con bò, huống chi cô, một người phụ nữ. Cho phép tôi nói lời không dễ nghe, tình yêu cô chạy loạn khắp nơi kết quả duy nhất chỉ có thể biến thành kỹ nữ tầng lớp thấp nhất." Bella nói.
Mễ Lam sau khi nghe Bella nói xong, sắc mặt lập tức tái nhợt. Hóa ra là sự thật, những thứ chỉ thấy trên báo hay trên TV đều là sự thật, người da trắng đối xử thực sự không tốt với người da màu. Mễ Lam hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy cô muốn mang tôi rời đi nơi nào?"
Bella nhìn chằm chằm vào mắt Mễ Lam, nói từng chữ: "Thành Milo."
Mễ Lam nghe vậy không khỏi kinh ngạc, sau đó có chút do dự nói: "Không nói tòa thành kia có phải là nơi thích hợp để dung thân hay không. Người ở đó tựa hồ bài xích người ngoài, có thể sẽ không cho tôi ở lại. Hơn nữa, nơi đó dường như có nhiều bí mật, trông rất đáng sợ."
Bella khẽ cười một tiếng: "Chân chính đáng sợ là cái gì? Cái trấn thoạt nhìn yên bình muốn bắt cô thiêu chết cô không đáng sợ sao? Có một số thứ nhìn bề ngoài đáng sợ, nhưng không nhất định là chân chính đáng sợ."
“ Cô nói chuyện thật giống thánh nhân.” Mễ Lam thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bella bị lời nói của Mễ Lam làm đỏ mặt, sau đó giải thích: "Chỉ là tôi đọc thêm vài cuốn sách, nên trở thành như thế này. Đừng cười tôi."
“Không có gì buồn cười, đọc nhiều sách cũng không phải chuyện xấu.” Mễ Lam nói.
Nghe Mễ Lam nói xong, Bella có chút kích động, kéo Mễ Lam nói: " Cô nghĩ con gái đọc sách là chuyện tốt sao? Tôi cũng nghĩ thế! Nhưng người trong thị trấn lại nói tôi là một cô gái kỳ lạ. Họ cho rằng chỉ có con trai mới được đi học, như thể phụ nữ sinh ra là để làm việc nhà!" Bella nói, không khỏi có chút tức giận.
Mễ Lam nói: “Mọi người đều bình đẳng trước giáo dục, sớm muộn gì họ cũng sẽ hiểu ra chân lý này”.
"Trời ạ, tạ ơn trời mang cô đến bên cạnh tôi, tôi thật sự..." Bella vẻ mặt kích động nói: "Tôi ước gì biết cô sớm hơn, cô đã từng đọc sách sao?"
Mễ Lam chần chừ một lúc, cảm thấy sách mình đọc ở đây chẳng có ích lợi gì, huống chi ngôn ngữ bất đồng, đến đây nói mấy câu cũng chật vật, làm sao còn mặt mũi nói mình đã đọc sách. Vì vậy, cô trả lời: "Tôi chưa đọc, không có cơ hội. Nhân tiện, cô có thể tiếp tục nói về Lâu đài Milo. Cô có cách cho tôi ở lại đó không?"
Bella gật đầu, tháo một chuỗi trâm hoa màu xanh trên tóc, màu phù hợp với chiếc váy cô ấy đang mặc. Trên đó có rất nhiều bông hoa li ti màu lam, Mễ Lam không biết tên, cánh hoa rất nhỏ. Bella nhét chuỗi trân hoa vào tay Mễ Lam, nói: "Đem cái này đưa cho chủ nhân tòa lâu đài, nói là có một cô gái tên Bella giới thiệu cô tới, tôi không nghĩ anh ta đuổi cô đi đâu, nhất định không anh ta là một chàng trai tốt, tin tôi đi."
“Cám ơn cô.” Mễ Lam đưa tay nhận lấy trâm hoa, cẩn thận cất vào trong túi xách. Cô gái dường như biết rất rõ về Lâu đài Milo và Mễ Lam muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu thêm về nó. Cô đúng lúc nhìn thấy điện thoại di động của mình khi cô cất trâm hoa, ngay lập tức nghĩ đến hai điểm đỏ quỷ dị kia. Cô lấy điện thoại di động ra hỏi Bella: " Đúng rồi, cô biết không, tòa lâu đài này hình như... bị ma ám. Đó là sự thật, tôi đã tận mắt nhìn thấy. Có hai điểm đỏ lóe lên liền biến mất." Cô vừa muốn đưa ảnh chụp trong điện thoại ra, lại phát hiện điện thoại đã hết điện, tự động tắt nguồn. Không có bằng chứng, những lời vừa rồi tự nhiên có vẻ kém tự tin.
Bella sau khi nghe Mễ Lam nói như vậy, cau mày, một lúc sau mới nói: "Không có ma đâu, đừng nghĩ lung tung. Tôi đã sống ở đó một thời gian, mọi chuyện đều ổn cả." Cô nắm lấy tay Mễ Lam, nói: " Tin tôi đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tôi ở đây lâu lắm rồi, sợ ba tôi tìm không thấy tôi sẽ lo lắng, cô trốn ở đây trước đi, mặt trời lặn tôi sẽ đến tìm cô. Chờ tôi, tin tưởng tôi, tôi sẽ không bao giờ hại cô."
Mễ Lam gật đầu, sau đó cười khổ nói: "Tôi cũng không còn nơi nào để đi."
Bella giải thích thêm vài câu trước khi rời đi, sau khi cô ấy rời đi, Mễ Lam bắt đầu suy nghĩ về những lời nói của cô ấy, cân nhắc lợi hại khi đến Lâu đài Milo. Trước hết, chắc chắn cô sẽ bị thiêu hoặc bị bán như Bella nói. Bây giờ Mễ Lam tin không nghi ngờ người nước ngoài cổ đại kì thị người da màu. Vì vậy, điều cô đang suy nghĩ bây giờ là lâu đài Milo có an toàn hay không, có phải là tụ điểm mua bán thiếu nữ hay một loại nhà thờ ngầm nào đó hay không, điều này khiến Mễ Lam rất lo lắng. Nhưng xét đến tình hình hiện tại, cô không có nhiều sự lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro