Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Giết Và Tha
Nghịch Tử
2024-11-13 02:36:59
Xe ngựa đi được thêm một đoạn, thì Tạ Thiên Hoa nghe được tiếng người kêu cứu. Cô nàng dùng thần thức cảm ứng, thì phát hiện cách đó không xa, phía trong khu rừng bên đường, có một thiếu nữ bị trói, miệng có nhét giẻ, khả năng cao chính là người vừa mới kêu cứu. Xung quanh nàng ta có rất nhiều kẻ canh gác. Dựa vào dáng vẻ, điệu bộ, và cách ăn mặc của bọn này thì có vẻ là cùng một bọn với đám cướp đường mới rồi.
Tạ Thiên Hoa cau mày. Ban nãy toán cướp xuất hiện quá trùng hợp, nên cô nàng cũng có phần nghi ngờ thân phận của bọn chúng. Liệu chúng thật sự chỉ ngẫu nhiên có mặt tại đó nên mới bị tên sát thủ lợi dụng? Hay chúng được “lão đánh xe” thuê đến để đánh lạc hướng sự chú ý của cô nàng, cho dễ bề hành sự? Thậm chí, cả khả năng bọn chúng cũng thuộc một tổ chức sát thủ cũng đã thoáng lướt qua trong đầu nàng ta. Thành thử, cô nàng không tránh khỏi băn khoăn xem đám người trong rừng kia có thật sự là tàn đảng của bọn cướp ban nãy, và cô gái trẻ kia là nạn nhân của bọn chúng? Hay tất cả đều thuộc một âm mưu khác?
Nếu là hơn một năm trước, khi Tạ Thiên Hoa còn là viên minh châu của tộc Thanh Tước, có lẽ cô nàng sẽ không do dự, mà mặc kệ không thèm quản. Dù sao, những chuyện như thế này cũng không hiếm lạ gì ở Huyền Hoàng giới, cứ gặp chuyện bất bình lại rút đao tương trợ thì bao giờ mới xong? Lại nói, thêm một việc không bằng bớt một việc. Trước khi biết rõ đối phương là địch hay bạn, cứ cẩn thận vẫn hơn. Thế nhưng, Tạ Thiên Hoa của hôm nay đã khác xưa rất nhiều. Khoan nói việc một năm ở cùng, cô nàng bị Nguyễn Đông Thanh và Lý Thanh Vân ảnh hưởng ra sao, chỉ nguyên việc nàng ta bị chính tộc mình truy đuổi, ép cưới thôi đã đủ khiến Tạ Thiên Hoa sinh ra một sự đồng cảm, mềm lòng với phận liễu yếu đào tơ, thân bất do kỷ, bị dòng đời xô đẩy rồi.
Tạ Thiên Hoa thở dài một hơi, cảm khái chính sự biến hóa của bản thân trong một năm nay, rồi cho xe tạt vào lề đường. Sau khi cột con ngựa vào một gốc cây, cô nàng lững thững bước từng bước về phía đám người trong rừng.
Đến khi phạm vi đủ gần, Tạ Thiên Hoa không lộ diện ngay mà ngưng thần nghe ngóng. Chỉ thấy trong đám, có một tên nói:
“Cường ca, bắt đâu được tiểu mỹ nhân này về vậy?”
Nghe giọng nói không giấu nổi sắc dục của hắn mà cô nàng nhíu mày. Lại nghe tên gọi là “Cường ca” đáp:
“Ả ta là ai mày không cần biết, nhưng đừng có đụng tay chó của mày vào. Phải để dành cho đại ca về hưởng, nghe không?”
Tên kia nghe vậy, có vẻ do sợ hung danh của tên đầu sỏ mà mặt lộ rõ thất vọng, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhịn được hỏi một câu:
“Nhưng mà Cường ca, sau khi đại ca hưởng lạc rồi, liệu có đến phiên anh em chúng em không?”
Cường ca trừng mắt lườm tên này một cái, nói:
“Cẩn thận cái miệng của mày. Đàn bà của đại ca mà mày cũng dám tơ tưởng? Lại nói, con bé trông xinh đẹp như thế, nếu đại ca mà nhìn trúng, nói không chừng sẽ thành áp trại phu nhân, đại tẩu của chúng ta!”
Tên đàn em có vẻ còn chưa phục, nhưng sợ dâm uy của tên đầu sỏ và Cường ca mà đành im lặng. Tạ Thiên Hoa nghe đến đây, cuối cùng cũng không chịu được nữa, liền rời khỏi vị trí ẩn núp, tiến ra khoảng trống, lại phóng thích ra tu vi của bản thân.
Toán cướp thấy có người lạ mới đến, lại còn có tu vi ngũ cảnh thì cũng thoáng giật mình cảnh giác. Song, sau khi nhìn thấy rõ kẻ tới thì sự e sợ trong ánh mắt nhanh chóng chuyển thành… thèm muốn. Có lẽ, chúng nghĩ bọn chúng đông như vậy, trong đám lại cũng không thiếu kẻ tu vi tứ cảnh, “thân kinh bách chiến”, chưa chắc đã đánh không lại một Tạ Thiên Hoa.
Đối diện với ánh mắt dâm ô của đám cướp, Tạ Thiên Hoa chán ghét ra mặt. Cô nàng hắng giọng, nói:
“Đầu lĩnh và đồng bọn của các ngươi đã bị bổn tiểu thư giết. Nếu không muốn theo chân bọn chúng thì mau cút đi. Bổn tiểu thư cho các ngươi thời gian năm hơi thở.”
Kỳ thực, Tạ Thiên Hoa vốn muốn giết sạch toán cướp này, không chừa một tên. Thế nhưng lúc nhìn thấy nét hoảng loạn của thiếu nữ bị trói, nàng ta mềm lòng. Tuyên bố cho đám cướp thời gian chạy trốn không phải vì chúng đáng được tha mạng, mà vì nàng không muốn cô bé kia phải chứng kiến cảnh giết chóc.
Thế nhưng, đám cướp nghe nàng ta nói vậy thì cười phá lên. Một tên buông giọng bông đùa:
“Tiểu mỹ nhân thật khéo đùa! Nếu nàng mà có bản lĩnh lớn như vậy thì còn cần ở đây ba hoa chích chòe sao?”
Một tên khác tiếp lời:
“Cường ca, mỹ nhân này nhan sắc cũng không tệ, hay là bắt nốt ả dâng cho đại ca?”
“Không, không, mày nói gì vậy? Dâng một đứa cho đại ca là được rồi, đứa còn lại cứ để hầu hạ anh em ta không phải hơn à?”
“À, thằng này láo! Còn dám tranh cả đàn bà với đại ca. Vậy tao chống mắt lên mà xem, đến khi đại ca về mày còn dám lớn lối thế không?”
Đám cướp cứ kẻ tung người hứng, nói xong lại phá lên cười từng trận. Trong mắt chúng, Tạ Thiên Hoa cứ như thể đã là vật nắm chắc trong tay vậy.
Tạ Thiên Hoa vốn khi trước là thánh nữ của tộc Thanh Tước. Tuy một năm nay, ở gần Nguyễn Đông Thanh và Lý Thanh Vân lâu ngày, tính khí đã khác xưa, song không có nghĩa là bản tính của cô nàng thay đổi. Xét tới cùng, tuy nàng ta có thể hóa hình người, nhưng bản thể vẫn là Thanh Tước. Sâu trong nội tâm, dù muốn hay không, Tạ Thiên Hoa vẫn không coi nhân tộc là đồng loại. Nàng ta có thể quan tâm, thậm chí thật lòng thật dạ đối đãi sư phụ, sư huynh đệ đồng môn, hay Lâm Phương Dung như gia đình ruột thịt, nhưng giới hạn vẫn nằm ở tình cảm cá nhân mà thôi. Hay ít nhất, tại thời điểm hiện tại là như vậy.
Thành thử, tương tự như việc con người sẽ không mấy bận tâm khi giết thịt gia súc gia cầm, yêu tộc cũng sẽ không quá nặng lòng khi hạ sát thủ với vài kẻ dị loại. Nay đám cướp này lại còn không biết đường mà lủi đi, quả thực là tự tìm đường chết.
Cô nàng liếc nhìn toán cướp một lượt như nhìn người đã chết, lấy giận làm cười, nhẹ nhàng quay về phía thiếu nữ, nói:
“Em gái ngoan, mau nhắm mắt lại! Bao giờ tỷ tỷ bảo mở mắt ra hẵng mở ra, nghe không?”
Thiếu nữ bị trói nhìn Tạ Thiên Hoa bằng ánh mắt hoảng hốt. Thế nhưng cuối cùng vẫn nghe lời cô nàng, nhắm mắt lại. Tạ Thiên Hoa lúc này mới nhìn về phía đám cướp, nói:
“Thời gian đã hết. Vốn muốn tha các ngươi một mạng, nhưng xem ra các ngươi không cần. Nếu đã không muốn đi, vậy thì tất cả lưu lại đây đi!”
Dứt lời, chỉ thấy cô nàng vung tay một cái. Tức thì, tràng cảnh mới diễn ra ngoài đường chính không lâu trước đó lại tái diễn. Mười mấy tên cướp đến phản ứng cũng không kịp, cứ thế bị thanh sắc thần quang xóa khỏi thiên địa, chỉ để lại những làn khói xanh.
oOo
Tạ Thiên Hoa ngồi trên ghế lái, tiếp tục thúc xe ngựa về phía hầm mỏ. Cô gái cứu được ban nãy hiện đang nằm trong xe. Có lẽ do thần kinh ở trong trạng thái căng thẳng hoảng loạn thời gian dài, sau đó bất chợt được thả lỏng, thiếu nữ sau khi được dìu ra khỏi rừng, lên được xe ngựa, thì cũng liền ngủ thiếp đi, để lại Tạ Thiên Hoa một mình với những suy nghĩ, tự vấn về lòng vị tha.
Mới không lâu trước đây, vào đúng cái hôm ba sư huynh muội Lý, Tạ, Đỗ từ Kiếm Trì trở về, từng dự tang lễ của Sở Tinh Hà. Trên đường về, mấy người bọn họ đương nhiên là tò mò vị “Sở lão đầu” kia là ai mà khi chết đi lại có thể khiến sư phụ bọn họ trầm tư, buồn bã đến vậy. Vốn ban đầu, họ còn tưởng lão là một vị bằng hữu của Nguyễn Đông Thanh như lão Hùng làm quán ăn ở ải Quan Lâm. Thành ra, đến khi biết rõ chân tướng từ Hồng Đô thì hẳn là không tránh khỏi ngạc nhiên. Sở Tinh Hà thế mà lại từng dám chặn đường, đòi cướp, giết sư phụ! Nhưng đáng ngạc nhiên hơn đối với bọn họ là, khi Sở Tinh Hà vong mạng, Nguyễn Đông Thanh vẫn có thể bi thương đến thế. Hơn nữa, ở chung lâu như vậy, bọn họ hiểu được đây là xuất phát từ nội tâm gã, chứ chẳng phải chỉ là trò “mèo khóc chuột”.
Đương nhiên, Tạ Thiên Hoa đã thắc mắc tại sao khi trước sư phụ lại quyết định tha cho hai người Sở, Đặng. Câu trả lời của Nguyễn Đông Thanh khi ấy có lẽ còn đọng lại trong lòng cả ba người bọn họ đến tận bây giờ:
“Bởi vì... ta không dám cho bản thân quyền phán xét người khác đã ‘hết thuốc chữa’ hay vẫn còn có thể hối cải, làm lại cuộc đời.”
Tiểu Thạch tiền bối về sau có giải thích thêm về câu này của sư phụ cho mấy người bọn họ như sau:
“Nào có ai sinh ra đã xấu xa, cũng đâu có ai mới lọt lòng đã là bậc thánh hiền? Ai mà chẳng có lúc vấp ngã? Chỉ cần còn sống là người ta còn có thể thay đổi, tốt lên hoặc xấu đi. Chính các ngươi cũng vậy thôi. Chả lẽ gần một năm qua, các ngươi không thay đổi gì chắc?
“Giết một kẻ ác, các ngươi có thể giúp thiên hạ bớt đi một ác nhân, nhưng nếu có thể tha cho một kẻ biết hối cải, rồi truyền cảm hứng cho họ làm lại cuộc đời, thì lại có thể khiến giữa trời đất tăng thêm một người lương thiện.”
Mà sau khi Hồng Đô thuật lại cho bốn người họ lời trăng trối của Sở Tinh Hà cũng như cuộc đời của lão, thì bọn họ lại càng thấm thía mấy điều này hơn. Nhất là sau khi biết trước khi rời khỏi thôn Đoài, chính nhờ sư phụ điểm hóa mà Sở lão đầu mới lâm vào đốn ngộ, rồi biết sai mà sửa, thì Lý Thanh Vân lâm vào trầm tư suy nghĩ mất mấy ngày. Tạ Thiên Hoa biết, ông sư huynh ngố vì nhớ lại lần đầu gặp gỡ, cũng được sư phụ điểm phá tâm ma mà bắt đầu tự vấn nếu không có bài thơ sư phụ đọc ngày hôm đó, liệu anh chàng có sa ngã giống họ Sở hay không.
Tất nhiên, theo như Lý tiền bối tổng kết lại thì:
“Cuối cùng, tha là đặc quyền của kẻ mạnh. Chỉ khi các ngươi đủ mạnh để không phải sợ trước sợ sau, mới có thể tùy ý tha mạng cho kẻ thù của mình, cũng không ngại bị chúng quay lại báo cừu...
“Còn cỡ như các ngươi thì vẫn nên tùy tình huống đi. Nhân từ quá có khi không sống nổi đến già đâu.”
Hôm nay, sau hai lần diệt sát bọn cướp, mấy ký ức này lại hiện lên trong tâm trí Tạ Thiên Hoa. Cô nàng tự hỏi, nếu sư phụ ở trong hoàn cảnh của mình, liệu người có quyết định tha mạng cho bọn chúng không? Lại cũng thắc mắc, nếu như Nguyễn Đông Thanh biết chuyện xảy ra hôm nay, liệu có thất vọng, có khiển trách quyết định của nàng ta hay không?
Thế rồi, Tạ Thiên Hoa lắc đầu. Sống với nhau lâu như vậy, đám đồ đệ bọn họ cũng đã nhận ra một điều: sư phụ cho dù có đồng tình với quyết định của họ hay không, thì cũng không bao giờ áp đặt suy nghĩ của người lên bọn họ. Hay như lời chính Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nói thì:
“Mỗi người đều có quyền tự đưa ra quyết định cho chính mình và nghĩa vụ đối với hậu quả của các quyết định ấy.”
Nghĩ được đến đây thì đích đến đã ở ngay trong tầm mắt. Tạ Thiên Hoa xốc lại tinh thần, gạt đống suy nghĩ ngổn ngang trong lòng sang một bên, một lần nữa tập trung vào chính sự.
Tạ Thiên Hoa cau mày. Ban nãy toán cướp xuất hiện quá trùng hợp, nên cô nàng cũng có phần nghi ngờ thân phận của bọn chúng. Liệu chúng thật sự chỉ ngẫu nhiên có mặt tại đó nên mới bị tên sát thủ lợi dụng? Hay chúng được “lão đánh xe” thuê đến để đánh lạc hướng sự chú ý của cô nàng, cho dễ bề hành sự? Thậm chí, cả khả năng bọn chúng cũng thuộc một tổ chức sát thủ cũng đã thoáng lướt qua trong đầu nàng ta. Thành thử, cô nàng không tránh khỏi băn khoăn xem đám người trong rừng kia có thật sự là tàn đảng của bọn cướp ban nãy, và cô gái trẻ kia là nạn nhân của bọn chúng? Hay tất cả đều thuộc một âm mưu khác?
Nếu là hơn một năm trước, khi Tạ Thiên Hoa còn là viên minh châu của tộc Thanh Tước, có lẽ cô nàng sẽ không do dự, mà mặc kệ không thèm quản. Dù sao, những chuyện như thế này cũng không hiếm lạ gì ở Huyền Hoàng giới, cứ gặp chuyện bất bình lại rút đao tương trợ thì bao giờ mới xong? Lại nói, thêm một việc không bằng bớt một việc. Trước khi biết rõ đối phương là địch hay bạn, cứ cẩn thận vẫn hơn. Thế nhưng, Tạ Thiên Hoa của hôm nay đã khác xưa rất nhiều. Khoan nói việc một năm ở cùng, cô nàng bị Nguyễn Đông Thanh và Lý Thanh Vân ảnh hưởng ra sao, chỉ nguyên việc nàng ta bị chính tộc mình truy đuổi, ép cưới thôi đã đủ khiến Tạ Thiên Hoa sinh ra một sự đồng cảm, mềm lòng với phận liễu yếu đào tơ, thân bất do kỷ, bị dòng đời xô đẩy rồi.
Tạ Thiên Hoa thở dài một hơi, cảm khái chính sự biến hóa của bản thân trong một năm nay, rồi cho xe tạt vào lề đường. Sau khi cột con ngựa vào một gốc cây, cô nàng lững thững bước từng bước về phía đám người trong rừng.
Đến khi phạm vi đủ gần, Tạ Thiên Hoa không lộ diện ngay mà ngưng thần nghe ngóng. Chỉ thấy trong đám, có một tên nói:
“Cường ca, bắt đâu được tiểu mỹ nhân này về vậy?”
Nghe giọng nói không giấu nổi sắc dục của hắn mà cô nàng nhíu mày. Lại nghe tên gọi là “Cường ca” đáp:
“Ả ta là ai mày không cần biết, nhưng đừng có đụng tay chó của mày vào. Phải để dành cho đại ca về hưởng, nghe không?”
Tên kia nghe vậy, có vẻ do sợ hung danh của tên đầu sỏ mà mặt lộ rõ thất vọng, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhịn được hỏi một câu:
“Nhưng mà Cường ca, sau khi đại ca hưởng lạc rồi, liệu có đến phiên anh em chúng em không?”
Cường ca trừng mắt lườm tên này một cái, nói:
“Cẩn thận cái miệng của mày. Đàn bà của đại ca mà mày cũng dám tơ tưởng? Lại nói, con bé trông xinh đẹp như thế, nếu đại ca mà nhìn trúng, nói không chừng sẽ thành áp trại phu nhân, đại tẩu của chúng ta!”
Tên đàn em có vẻ còn chưa phục, nhưng sợ dâm uy của tên đầu sỏ và Cường ca mà đành im lặng. Tạ Thiên Hoa nghe đến đây, cuối cùng cũng không chịu được nữa, liền rời khỏi vị trí ẩn núp, tiến ra khoảng trống, lại phóng thích ra tu vi của bản thân.
Toán cướp thấy có người lạ mới đến, lại còn có tu vi ngũ cảnh thì cũng thoáng giật mình cảnh giác. Song, sau khi nhìn thấy rõ kẻ tới thì sự e sợ trong ánh mắt nhanh chóng chuyển thành… thèm muốn. Có lẽ, chúng nghĩ bọn chúng đông như vậy, trong đám lại cũng không thiếu kẻ tu vi tứ cảnh, “thân kinh bách chiến”, chưa chắc đã đánh không lại một Tạ Thiên Hoa.
Đối diện với ánh mắt dâm ô của đám cướp, Tạ Thiên Hoa chán ghét ra mặt. Cô nàng hắng giọng, nói:
“Đầu lĩnh và đồng bọn của các ngươi đã bị bổn tiểu thư giết. Nếu không muốn theo chân bọn chúng thì mau cút đi. Bổn tiểu thư cho các ngươi thời gian năm hơi thở.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ thực, Tạ Thiên Hoa vốn muốn giết sạch toán cướp này, không chừa một tên. Thế nhưng lúc nhìn thấy nét hoảng loạn của thiếu nữ bị trói, nàng ta mềm lòng. Tuyên bố cho đám cướp thời gian chạy trốn không phải vì chúng đáng được tha mạng, mà vì nàng không muốn cô bé kia phải chứng kiến cảnh giết chóc.
Thế nhưng, đám cướp nghe nàng ta nói vậy thì cười phá lên. Một tên buông giọng bông đùa:
“Tiểu mỹ nhân thật khéo đùa! Nếu nàng mà có bản lĩnh lớn như vậy thì còn cần ở đây ba hoa chích chòe sao?”
Một tên khác tiếp lời:
“Cường ca, mỹ nhân này nhan sắc cũng không tệ, hay là bắt nốt ả dâng cho đại ca?”
“Không, không, mày nói gì vậy? Dâng một đứa cho đại ca là được rồi, đứa còn lại cứ để hầu hạ anh em ta không phải hơn à?”
“À, thằng này láo! Còn dám tranh cả đàn bà với đại ca. Vậy tao chống mắt lên mà xem, đến khi đại ca về mày còn dám lớn lối thế không?”
Đám cướp cứ kẻ tung người hứng, nói xong lại phá lên cười từng trận. Trong mắt chúng, Tạ Thiên Hoa cứ như thể đã là vật nắm chắc trong tay vậy.
Tạ Thiên Hoa vốn khi trước là thánh nữ của tộc Thanh Tước. Tuy một năm nay, ở gần Nguyễn Đông Thanh và Lý Thanh Vân lâu ngày, tính khí đã khác xưa, song không có nghĩa là bản tính của cô nàng thay đổi. Xét tới cùng, tuy nàng ta có thể hóa hình người, nhưng bản thể vẫn là Thanh Tước. Sâu trong nội tâm, dù muốn hay không, Tạ Thiên Hoa vẫn không coi nhân tộc là đồng loại. Nàng ta có thể quan tâm, thậm chí thật lòng thật dạ đối đãi sư phụ, sư huynh đệ đồng môn, hay Lâm Phương Dung như gia đình ruột thịt, nhưng giới hạn vẫn nằm ở tình cảm cá nhân mà thôi. Hay ít nhất, tại thời điểm hiện tại là như vậy.
Thành thử, tương tự như việc con người sẽ không mấy bận tâm khi giết thịt gia súc gia cầm, yêu tộc cũng sẽ không quá nặng lòng khi hạ sát thủ với vài kẻ dị loại. Nay đám cướp này lại còn không biết đường mà lủi đi, quả thực là tự tìm đường chết.
Cô nàng liếc nhìn toán cướp một lượt như nhìn người đã chết, lấy giận làm cười, nhẹ nhàng quay về phía thiếu nữ, nói:
“Em gái ngoan, mau nhắm mắt lại! Bao giờ tỷ tỷ bảo mở mắt ra hẵng mở ra, nghe không?”
Thiếu nữ bị trói nhìn Tạ Thiên Hoa bằng ánh mắt hoảng hốt. Thế nhưng cuối cùng vẫn nghe lời cô nàng, nhắm mắt lại. Tạ Thiên Hoa lúc này mới nhìn về phía đám cướp, nói:
“Thời gian đã hết. Vốn muốn tha các ngươi một mạng, nhưng xem ra các ngươi không cần. Nếu đã không muốn đi, vậy thì tất cả lưu lại đây đi!”
Dứt lời, chỉ thấy cô nàng vung tay một cái. Tức thì, tràng cảnh mới diễn ra ngoài đường chính không lâu trước đó lại tái diễn. Mười mấy tên cướp đến phản ứng cũng không kịp, cứ thế bị thanh sắc thần quang xóa khỏi thiên địa, chỉ để lại những làn khói xanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
oOo
Tạ Thiên Hoa ngồi trên ghế lái, tiếp tục thúc xe ngựa về phía hầm mỏ. Cô gái cứu được ban nãy hiện đang nằm trong xe. Có lẽ do thần kinh ở trong trạng thái căng thẳng hoảng loạn thời gian dài, sau đó bất chợt được thả lỏng, thiếu nữ sau khi được dìu ra khỏi rừng, lên được xe ngựa, thì cũng liền ngủ thiếp đi, để lại Tạ Thiên Hoa một mình với những suy nghĩ, tự vấn về lòng vị tha.
Mới không lâu trước đây, vào đúng cái hôm ba sư huynh muội Lý, Tạ, Đỗ từ Kiếm Trì trở về, từng dự tang lễ của Sở Tinh Hà. Trên đường về, mấy người bọn họ đương nhiên là tò mò vị “Sở lão đầu” kia là ai mà khi chết đi lại có thể khiến sư phụ bọn họ trầm tư, buồn bã đến vậy. Vốn ban đầu, họ còn tưởng lão là một vị bằng hữu của Nguyễn Đông Thanh như lão Hùng làm quán ăn ở ải Quan Lâm. Thành ra, đến khi biết rõ chân tướng từ Hồng Đô thì hẳn là không tránh khỏi ngạc nhiên. Sở Tinh Hà thế mà lại từng dám chặn đường, đòi cướp, giết sư phụ! Nhưng đáng ngạc nhiên hơn đối với bọn họ là, khi Sở Tinh Hà vong mạng, Nguyễn Đông Thanh vẫn có thể bi thương đến thế. Hơn nữa, ở chung lâu như vậy, bọn họ hiểu được đây là xuất phát từ nội tâm gã, chứ chẳng phải chỉ là trò “mèo khóc chuột”.
Đương nhiên, Tạ Thiên Hoa đã thắc mắc tại sao khi trước sư phụ lại quyết định tha cho hai người Sở, Đặng. Câu trả lời của Nguyễn Đông Thanh khi ấy có lẽ còn đọng lại trong lòng cả ba người bọn họ đến tận bây giờ:
“Bởi vì... ta không dám cho bản thân quyền phán xét người khác đã ‘hết thuốc chữa’ hay vẫn còn có thể hối cải, làm lại cuộc đời.”
Tiểu Thạch tiền bối về sau có giải thích thêm về câu này của sư phụ cho mấy người bọn họ như sau:
“Nào có ai sinh ra đã xấu xa, cũng đâu có ai mới lọt lòng đã là bậc thánh hiền? Ai mà chẳng có lúc vấp ngã? Chỉ cần còn sống là người ta còn có thể thay đổi, tốt lên hoặc xấu đi. Chính các ngươi cũng vậy thôi. Chả lẽ gần một năm qua, các ngươi không thay đổi gì chắc?
“Giết một kẻ ác, các ngươi có thể giúp thiên hạ bớt đi một ác nhân, nhưng nếu có thể tha cho một kẻ biết hối cải, rồi truyền cảm hứng cho họ làm lại cuộc đời, thì lại có thể khiến giữa trời đất tăng thêm một người lương thiện.”
Mà sau khi Hồng Đô thuật lại cho bốn người họ lời trăng trối của Sở Tinh Hà cũng như cuộc đời của lão, thì bọn họ lại càng thấm thía mấy điều này hơn. Nhất là sau khi biết trước khi rời khỏi thôn Đoài, chính nhờ sư phụ điểm hóa mà Sở lão đầu mới lâm vào đốn ngộ, rồi biết sai mà sửa, thì Lý Thanh Vân lâm vào trầm tư suy nghĩ mất mấy ngày. Tạ Thiên Hoa biết, ông sư huynh ngố vì nhớ lại lần đầu gặp gỡ, cũng được sư phụ điểm phá tâm ma mà bắt đầu tự vấn nếu không có bài thơ sư phụ đọc ngày hôm đó, liệu anh chàng có sa ngã giống họ Sở hay không.
Tất nhiên, theo như Lý tiền bối tổng kết lại thì:
“Cuối cùng, tha là đặc quyền của kẻ mạnh. Chỉ khi các ngươi đủ mạnh để không phải sợ trước sợ sau, mới có thể tùy ý tha mạng cho kẻ thù của mình, cũng không ngại bị chúng quay lại báo cừu...
“Còn cỡ như các ngươi thì vẫn nên tùy tình huống đi. Nhân từ quá có khi không sống nổi đến già đâu.”
Hôm nay, sau hai lần diệt sát bọn cướp, mấy ký ức này lại hiện lên trong tâm trí Tạ Thiên Hoa. Cô nàng tự hỏi, nếu sư phụ ở trong hoàn cảnh của mình, liệu người có quyết định tha mạng cho bọn chúng không? Lại cũng thắc mắc, nếu như Nguyễn Đông Thanh biết chuyện xảy ra hôm nay, liệu có thất vọng, có khiển trách quyết định của nàng ta hay không?
Thế rồi, Tạ Thiên Hoa lắc đầu. Sống với nhau lâu như vậy, đám đồ đệ bọn họ cũng đã nhận ra một điều: sư phụ cho dù có đồng tình với quyết định của họ hay không, thì cũng không bao giờ áp đặt suy nghĩ của người lên bọn họ. Hay như lời chính Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nói thì:
“Mỗi người đều có quyền tự đưa ra quyết định cho chính mình và nghĩa vụ đối với hậu quả của các quyết định ấy.”
Nghĩ được đến đây thì đích đến đã ở ngay trong tầm mắt. Tạ Thiên Hoa xốc lại tinh thần, gạt đống suy nghĩ ngổn ngang trong lòng sang một bên, một lần nữa tập trung vào chính sự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro