Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thiết Khanh Trấ...
Nghịch Tử
2024-11-13 02:36:59
Cách Bằng Sơn quan độ năm mươi dặm có một rặng núi tên là Cô sơn, cao chừng ngàn trượng, trên núi có một mỏ Linh Thiết. Tương truyền ba ngàn năm trước, khi Bằng Sơn quan còn có cái tên là thành Thanh Bình, cơ hồ hơn một nửa thu nhập của cả thành đều dựa vào khu mỏ này.
Trước đây, cách Bằng Sơn quan độ mười dặm có một cửa vào mỏ, lấy cước lực của người phàm thì một chuyến cả đi cả về như thế chỉ tốn một canh giờ. Thế nhưng ba ngàn năm trước, chẳng rõ có chuyện gì xảy ra mà chỉ sau một đêm, lối vào ấy bị sập. Cánh thợ mỏ sống dựa vào việc đào Linh Thiết trên Cô sơn không còn cách nào khác, đành phải sử dụng một cửa hầm phụ cách thành chừng hai trăm dặm về phía tây.
Đi lại bất tiện, thế nên thành chủ thành Thanh Bình mới cho lập xóm mở làng bên ngoài lối vào mới để cánh thợ mỏ và gia quyến sống lâu dài ở đấy, dần dà cũng tạo thành một trấn be bé. Người ta gọi chốn này là Thiết Khanh trấn. Trải qua năm dài tháng rộng, Thanh Bình thành đổi thành Bằng Sơn quan, binh biến mấy bận, song trấn Thiết Khanh vẫn khiêm tốn nằm nép mình dưới chân Cô sơn, làm chốn dừng chân cho khách lữ hành.
Tạ Thiên Hoa vừa đánh xe đến thì thấy trong trấn là cảnh nhốn nháo hỗn tạp, nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài. Trên đường ngoại trừ một toán gia đinh chắc của nhà giàu có nào đấy lăm lăm gậy gộc, đến từng nhà gõ cửa như đang tìm ai đó ra, thì cũng chỉ có cô nàng và cỗ xe ngựa.
Tạ Thiên Hoa nhún vai, thầm nghĩ chuyện chắc cũng chẳng liên quan gì tới mình, vừa định đến chỗ trưởng trấn cho sớm còn giải quyết cái việc của hầm mỏ thì đã thấy cái đám gia đinh xúm lại, vây chặt cỗ xe ngựa không cho di chuyển. Kẻ cầm đầu hất hàm, lấy trong ngực áo ra một bức chân dung, hỏi bằng cái giọng nửa như ra lệnh:
“Con kia, có thấy người trong tranh hay không?”
Tạ Thiên Hoa thấy bức vẽ hao hao cô gái đang nằm trong thùng xe của mình, thoáng nhíu mày một cái.
Tỉ như đám gia đinh này trông thiện lành một chút, hoặc tỏ vẻ lo lắng quan hoài đến thiếu nữ trong tranh, có lẽ cô nàng sẽ trả lời thật. Thế nhưng trông cái điệu bộ hung thần ác sát chẳng khác nào bọn chém mướn đâm thuê, thay người đòi nợ kia, Tạ Thiên Hoa bèn quyết định sẽ chờ cô gái trong thùng xe tỉnh dậy rồi mới hỏi cho ra nhẽ.
“Không thấy. Tránh đường!”
Đối phương có thái độ lồi lõm, Tạ Thiên Hoa đương nhiên cũng chẳng việc gì phải nể nang mặt mũi của ai. Cô nàng đáp gọn, giọng lạnh như băng, tay ra roi đánh xe muốn vượt lên.
Tên cầm đầu “hừ” một tiếng, mắt quắc lên, quát:
“Anh em! Tao thấy con này bộ dáng lén lén lút lút, không phải người tốt! Bắt nó về cho lão gia xử trí!”
Nói đoạn, gã vung tay ra dấu cho đám đàn em lấy gậy gộc chèn vào bánh xe cản, hai tên khác thì phang gậy nhè ngay chân con ngựa. Tạ Thiên Hoa nhíu mày, hỏi:
“Giữa ban ngày ban mặt mà dám tự tiện bắt người, chả nhẽ các người coi vương pháp chẳng đáng một đồng?”
“Tao cóc cần biết vương gì pháp gì. Ở cái trấn Thiết Khanh này, lời lão gia nói một thì là một, hai thì là hai. Bay đâu! Bắt!”
Tạ Thiên Hoa cười lạnh, vung tay một cái, cũng chẳng buồn sử dụng Thanh Sắc thần quang. Một đạo chân khí đánh ra ngoài, nháy mắt đã khiến cả đám gia đinh ngã dúi dụi, đau đớn ôm người không đứng dậy nổi.
Tên cầm đầu có vẻ không ngờ Tạ Thiên Hoa lại dám phản kháng, thế là vẫn với cái miệng be bét máu, hắn thét lên be be:
“Phản rồi! Phản rồi! Người đâu? Bắt ả lên nha môn. Có kẻ dám ngang nhiên hành hung người khác.”
Cô nàng nghe hắn đổi trắng thay đen một cách vô sỉ như thế, thì bật cười, nói:
“Gọi quan? Nhà ngươi chắc chứ?”
“Sợ rồi phải không? Nếu sợ thì mau quỳ xuống dập đầu, thành khẩn đền tội, ông đây còn có thể xem xét tha cho nhà ngươi một mạng.”
Hắn nói mà đôi mắt không che giấu ý định dâm tà, nhất là khi nói đến bốn chữ “thành khẩn đền tội” ngữ khí vô cùng quái dị, hiển nhiên là không có ý tốt. Tạ Thiên Hoa thấy dáng vẻ chẳng có gì là hối lỗi của gã, biết tên này chó cậy gần nhà, ỷ thế hiếp người đã quen, thì cười lạnh:
“Đừng có mà hối hận! Được! Chúng ta đến công đường một chuyến...”
Cô nàng vừa nói, vừa lấy trong túi chứa đồ ra một sợi dây chão vừa to vừa chắc, trói nghiến cả đám gia đinh lại buộc vào sau xe ngựa. Sau đó, Tạ Thiên Hoa cũng không buồn ngó đám gia đinh lấy một cái, đánh xe chạy về phía trước. Cả đám ác bá cứ thế bị kéo đi xềnh xệch sau lưng ngựa, hết va chỗ nọ lại đập chỗ kia, vết thương vì bị đánh trúng ban nãy rách miệng, kêu khóc thảm thiết.
Tạ Thiên Hoa cười lạnh, nói to:
“Đám người các người không muốn chịu khổ thì chỉ đường cho bản cô nương đi nha môn đi. Đến nơi sớm chừng nào các người bớt khổ chừng ấy. Nếu không, bản cô nương mà lạc đường, nửa ngày chưa đến nơi thì cái mạng nhỏ của các người khéo bị mài chết đấy.”
Đám gia đinh kêu khóc thảm thiết, nghe đến đây thì im bặt cả lại. Tên cầm đầu có vẻ lúc này cũng đã ý thức được mình chọc phải cục xương cứng, vội vội vàng vàng nói:
“Tiên... tiên tử tha mạng. Ngài... ngài cởi trói cho chúng ta. Chúng ta dẫn đường cho ngài.”
“Các người tưởng mình còn có thể kì kèo mặc cả sao? Hoặc là mở miệng chỉ đường, hoặc là bản cô nương từ từ tự tìm đường, không có lựa chọn thứ ba.”
Tạ Thiên Hoa nói đến đây, bỗng nghe trong xe có tiếng lục cục như có người chở mình. Cô nàng buông cương ngựa, vén tấm liếp lên, phát hiện thiếu nữ mình cứu ban nãy đã tỉnh.
“Cô nương tỉnh rồi?”
“Đây là... cảm ơn ơn cứu mạng của nữ hiệp. Nghĩa nặng tình dày này, tấm thân bèo bọt của tiểu nữ không biết lấy gì đền đáp. Nếu như tiên tử không chê, tiểu nữ xin nguyện làm trâu làm ngựa để đáp đền.”
Thiếu nữ quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã xuống sàn xe.
Tạ Thiên Hoa cười, phất tay đỡ nàng ta dậy, lại hỏi:
“Chuyện làm trâu làm ngựa thì miễn đi. Chút chuyện cỏn con, tiện tay mà thôi, cần gì nói chuyện ơn nghĩa? Đúng rồi... cô nương có phải người trấn Thiết Khanh hay không? Vì sao lại có một đám ác bá lùng sục tìm cô nương giữa ban ngày ban mặt như thế?”
Thiếu nữ nọ nghe câu hỏi của Tạ Thiên Hoa, thân thể mảnh mai bất giác run lên một cái.
oOo
Cứ như thiếu nữ kể thì nàng ta tên Kiều A Bích, cha làm tri huyện ở trấn Thiết Khanh. Tuy gia cảnh không đến nỗi cẩm y ngọc thực, song cũng có thể gọi là không lo chuyện áo cơm, có thể coi là phú hộ một vùng quê.
Tiếc là yên ổn chẳng được bao lâu, mỏ Cô Sơn bỗng nhiên xuất hiện chuyện quái dị, thợ mỏ chết như rạ. Người ta sợ hãi không dám vào đào Linh Thiết nữa. Đối với trấn Thiết Khanh dựa vào chuyện khai khoáng mà sống, mất đi mỏ Linh Thiết thực chẳng khác nào án tử, thoắt cái chỉ mấy tháng, cả trấn đã lâm vào cảnh nợ nần đầm đìa. Kiều tri huyện đã mấy lần tấu thư lên với tổng đốc Bằng Sơn quan, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy chuyện đâu ra đâu.
Bấy giờ, có một vị phú hộ từ nơi khác đến, tự xưng là Thẩm Tam Vạn. Người này có thể nói là phú khả địch quốc, tiêu tiền như rác. Y vừa đến trấn Thiết Khanh đã trắng trợn thu mua đất đai nhà cửa của người dân, hiện tại đất ở trấn nhỏ này cơ hồ có một nửa là tư gia của y. Thẩm Tam Vạn có đất rồi, nhưng không đuổi người bán đi mà cho ở lại dưới diện “cho thuê”, để dân chúng trấn Thiết Khanh làm công cho lão.
Người dân mất đi mỏ Thiết Sơn, cùng đường mạt lộ, lúc này được Thẩm Tam Vạn cho một kế sinh nhai thực chẳng khác nào kẻ chết đuối vớ được cọc. Không thiếu người dân trấn Thiết Khanh coi Thẩm viên ngoại là Phật sống, dựng cả bài vị thờ sống trên ban thờ.
Kiều tri huyện là mệnh quan triều đình, lại thanh liêm nửa đời, thành thử cũng không qua lại mấy với Thẩm Tam Vạn. Ngặt nỗi trước đây vì cứu viện trấn Thiết Khanh, Kiều tri huyện không tiếc vay mượn khắp nơi, đến nỗi nợ nần chồng chất. Không còn cách nào, cuối cùng tri huyện chỉ còn cách đến nhà bái phỏng Thẩm viên ngoại.
Thẩm Tam Vạn chẳng rõ bằng cách nào và ở đâu mà thấy được tôn dung của Kiều A Bích, bèn ngỏ lời muốn cưới nàng ta về làm thiếp, sau đó chẳng những sẽ thay Kiều tri huyện trả hết nợ, còn sẽ cho dư một khoản tiền thách cưới. Mối hôn sự này chẳng mấy chốc đã thành, chỉ chờ ngày lành tháng tốt là Kiều A Bích phải lên xe hoa.
Vốn là Kiều A Bích tuy có không thích mối hôn sự kia, song vì xưa nay chuyện cưới hỏi ở Đại Yến vẫn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cô nàng cũng không có ý định cãi lại quyết định của Kiều tri huyện. Mãi cho đến một ngày Kiều A Bích vô tình phát hiện Thẩm Tam Vạn hút khô một gia nhân, nàng ta mới biết lão không phải người.
Thế là, trong lúc hốt hoảng, Kiều A Bích nhân đêm bỏ trốn khỏi Thiết Khanh trấn. Đương nhiên, một thiếu nữ trói gà không chặt liễu yếu đào tơ, chạy chẳng được bao xa đã bị cướp đường bắt được.
Tân nương sắp cưới vào cửa lại chạy mất, ở Đại Yến mà nói quả thực là sỉ nhục lớn với nhà trai. Thẩm Tam Vạn vì chuyện này mà phái ra gia đinh lùng sục hết cả đường trên ngõ dưới tìm người.
Trước đây, cách Bằng Sơn quan độ mười dặm có một cửa vào mỏ, lấy cước lực của người phàm thì một chuyến cả đi cả về như thế chỉ tốn một canh giờ. Thế nhưng ba ngàn năm trước, chẳng rõ có chuyện gì xảy ra mà chỉ sau một đêm, lối vào ấy bị sập. Cánh thợ mỏ sống dựa vào việc đào Linh Thiết trên Cô sơn không còn cách nào khác, đành phải sử dụng một cửa hầm phụ cách thành chừng hai trăm dặm về phía tây.
Đi lại bất tiện, thế nên thành chủ thành Thanh Bình mới cho lập xóm mở làng bên ngoài lối vào mới để cánh thợ mỏ và gia quyến sống lâu dài ở đấy, dần dà cũng tạo thành một trấn be bé. Người ta gọi chốn này là Thiết Khanh trấn. Trải qua năm dài tháng rộng, Thanh Bình thành đổi thành Bằng Sơn quan, binh biến mấy bận, song trấn Thiết Khanh vẫn khiêm tốn nằm nép mình dưới chân Cô sơn, làm chốn dừng chân cho khách lữ hành.
Tạ Thiên Hoa vừa đánh xe đến thì thấy trong trấn là cảnh nhốn nháo hỗn tạp, nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài. Trên đường ngoại trừ một toán gia đinh chắc của nhà giàu có nào đấy lăm lăm gậy gộc, đến từng nhà gõ cửa như đang tìm ai đó ra, thì cũng chỉ có cô nàng và cỗ xe ngựa.
Tạ Thiên Hoa nhún vai, thầm nghĩ chuyện chắc cũng chẳng liên quan gì tới mình, vừa định đến chỗ trưởng trấn cho sớm còn giải quyết cái việc của hầm mỏ thì đã thấy cái đám gia đinh xúm lại, vây chặt cỗ xe ngựa không cho di chuyển. Kẻ cầm đầu hất hàm, lấy trong ngực áo ra một bức chân dung, hỏi bằng cái giọng nửa như ra lệnh:
“Con kia, có thấy người trong tranh hay không?”
Tạ Thiên Hoa thấy bức vẽ hao hao cô gái đang nằm trong thùng xe của mình, thoáng nhíu mày một cái.
Tỉ như đám gia đinh này trông thiện lành một chút, hoặc tỏ vẻ lo lắng quan hoài đến thiếu nữ trong tranh, có lẽ cô nàng sẽ trả lời thật. Thế nhưng trông cái điệu bộ hung thần ác sát chẳng khác nào bọn chém mướn đâm thuê, thay người đòi nợ kia, Tạ Thiên Hoa bèn quyết định sẽ chờ cô gái trong thùng xe tỉnh dậy rồi mới hỏi cho ra nhẽ.
“Không thấy. Tránh đường!”
Đối phương có thái độ lồi lõm, Tạ Thiên Hoa đương nhiên cũng chẳng việc gì phải nể nang mặt mũi của ai. Cô nàng đáp gọn, giọng lạnh như băng, tay ra roi đánh xe muốn vượt lên.
Tên cầm đầu “hừ” một tiếng, mắt quắc lên, quát:
“Anh em! Tao thấy con này bộ dáng lén lén lút lút, không phải người tốt! Bắt nó về cho lão gia xử trí!”
Nói đoạn, gã vung tay ra dấu cho đám đàn em lấy gậy gộc chèn vào bánh xe cản, hai tên khác thì phang gậy nhè ngay chân con ngựa. Tạ Thiên Hoa nhíu mày, hỏi:
“Giữa ban ngày ban mặt mà dám tự tiện bắt người, chả nhẽ các người coi vương pháp chẳng đáng một đồng?”
“Tao cóc cần biết vương gì pháp gì. Ở cái trấn Thiết Khanh này, lời lão gia nói một thì là một, hai thì là hai. Bay đâu! Bắt!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Thiên Hoa cười lạnh, vung tay một cái, cũng chẳng buồn sử dụng Thanh Sắc thần quang. Một đạo chân khí đánh ra ngoài, nháy mắt đã khiến cả đám gia đinh ngã dúi dụi, đau đớn ôm người không đứng dậy nổi.
Tên cầm đầu có vẻ không ngờ Tạ Thiên Hoa lại dám phản kháng, thế là vẫn với cái miệng be bét máu, hắn thét lên be be:
“Phản rồi! Phản rồi! Người đâu? Bắt ả lên nha môn. Có kẻ dám ngang nhiên hành hung người khác.”
Cô nàng nghe hắn đổi trắng thay đen một cách vô sỉ như thế, thì bật cười, nói:
“Gọi quan? Nhà ngươi chắc chứ?”
“Sợ rồi phải không? Nếu sợ thì mau quỳ xuống dập đầu, thành khẩn đền tội, ông đây còn có thể xem xét tha cho nhà ngươi một mạng.”
Hắn nói mà đôi mắt không che giấu ý định dâm tà, nhất là khi nói đến bốn chữ “thành khẩn đền tội” ngữ khí vô cùng quái dị, hiển nhiên là không có ý tốt. Tạ Thiên Hoa thấy dáng vẻ chẳng có gì là hối lỗi của gã, biết tên này chó cậy gần nhà, ỷ thế hiếp người đã quen, thì cười lạnh:
“Đừng có mà hối hận! Được! Chúng ta đến công đường một chuyến...”
Cô nàng vừa nói, vừa lấy trong túi chứa đồ ra một sợi dây chão vừa to vừa chắc, trói nghiến cả đám gia đinh lại buộc vào sau xe ngựa. Sau đó, Tạ Thiên Hoa cũng không buồn ngó đám gia đinh lấy một cái, đánh xe chạy về phía trước. Cả đám ác bá cứ thế bị kéo đi xềnh xệch sau lưng ngựa, hết va chỗ nọ lại đập chỗ kia, vết thương vì bị đánh trúng ban nãy rách miệng, kêu khóc thảm thiết.
Tạ Thiên Hoa cười lạnh, nói to:
“Đám người các người không muốn chịu khổ thì chỉ đường cho bản cô nương đi nha môn đi. Đến nơi sớm chừng nào các người bớt khổ chừng ấy. Nếu không, bản cô nương mà lạc đường, nửa ngày chưa đến nơi thì cái mạng nhỏ của các người khéo bị mài chết đấy.”
Đám gia đinh kêu khóc thảm thiết, nghe đến đây thì im bặt cả lại. Tên cầm đầu có vẻ lúc này cũng đã ý thức được mình chọc phải cục xương cứng, vội vội vàng vàng nói:
“Tiên... tiên tử tha mạng. Ngài... ngài cởi trói cho chúng ta. Chúng ta dẫn đường cho ngài.”
“Các người tưởng mình còn có thể kì kèo mặc cả sao? Hoặc là mở miệng chỉ đường, hoặc là bản cô nương từ từ tự tìm đường, không có lựa chọn thứ ba.”
Tạ Thiên Hoa nói đến đây, bỗng nghe trong xe có tiếng lục cục như có người chở mình. Cô nàng buông cương ngựa, vén tấm liếp lên, phát hiện thiếu nữ mình cứu ban nãy đã tỉnh.
“Cô nương tỉnh rồi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là... cảm ơn ơn cứu mạng của nữ hiệp. Nghĩa nặng tình dày này, tấm thân bèo bọt của tiểu nữ không biết lấy gì đền đáp. Nếu như tiên tử không chê, tiểu nữ xin nguyện làm trâu làm ngựa để đáp đền.”
Thiếu nữ quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã xuống sàn xe.
Tạ Thiên Hoa cười, phất tay đỡ nàng ta dậy, lại hỏi:
“Chuyện làm trâu làm ngựa thì miễn đi. Chút chuyện cỏn con, tiện tay mà thôi, cần gì nói chuyện ơn nghĩa? Đúng rồi... cô nương có phải người trấn Thiết Khanh hay không? Vì sao lại có một đám ác bá lùng sục tìm cô nương giữa ban ngày ban mặt như thế?”
Thiếu nữ nọ nghe câu hỏi của Tạ Thiên Hoa, thân thể mảnh mai bất giác run lên một cái.
oOo
Cứ như thiếu nữ kể thì nàng ta tên Kiều A Bích, cha làm tri huyện ở trấn Thiết Khanh. Tuy gia cảnh không đến nỗi cẩm y ngọc thực, song cũng có thể gọi là không lo chuyện áo cơm, có thể coi là phú hộ một vùng quê.
Tiếc là yên ổn chẳng được bao lâu, mỏ Cô Sơn bỗng nhiên xuất hiện chuyện quái dị, thợ mỏ chết như rạ. Người ta sợ hãi không dám vào đào Linh Thiết nữa. Đối với trấn Thiết Khanh dựa vào chuyện khai khoáng mà sống, mất đi mỏ Linh Thiết thực chẳng khác nào án tử, thoắt cái chỉ mấy tháng, cả trấn đã lâm vào cảnh nợ nần đầm đìa. Kiều tri huyện đã mấy lần tấu thư lên với tổng đốc Bằng Sơn quan, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy chuyện đâu ra đâu.
Bấy giờ, có một vị phú hộ từ nơi khác đến, tự xưng là Thẩm Tam Vạn. Người này có thể nói là phú khả địch quốc, tiêu tiền như rác. Y vừa đến trấn Thiết Khanh đã trắng trợn thu mua đất đai nhà cửa của người dân, hiện tại đất ở trấn nhỏ này cơ hồ có một nửa là tư gia của y. Thẩm Tam Vạn có đất rồi, nhưng không đuổi người bán đi mà cho ở lại dưới diện “cho thuê”, để dân chúng trấn Thiết Khanh làm công cho lão.
Người dân mất đi mỏ Thiết Sơn, cùng đường mạt lộ, lúc này được Thẩm Tam Vạn cho một kế sinh nhai thực chẳng khác nào kẻ chết đuối vớ được cọc. Không thiếu người dân trấn Thiết Khanh coi Thẩm viên ngoại là Phật sống, dựng cả bài vị thờ sống trên ban thờ.
Kiều tri huyện là mệnh quan triều đình, lại thanh liêm nửa đời, thành thử cũng không qua lại mấy với Thẩm Tam Vạn. Ngặt nỗi trước đây vì cứu viện trấn Thiết Khanh, Kiều tri huyện không tiếc vay mượn khắp nơi, đến nỗi nợ nần chồng chất. Không còn cách nào, cuối cùng tri huyện chỉ còn cách đến nhà bái phỏng Thẩm viên ngoại.
Thẩm Tam Vạn chẳng rõ bằng cách nào và ở đâu mà thấy được tôn dung của Kiều A Bích, bèn ngỏ lời muốn cưới nàng ta về làm thiếp, sau đó chẳng những sẽ thay Kiều tri huyện trả hết nợ, còn sẽ cho dư một khoản tiền thách cưới. Mối hôn sự này chẳng mấy chốc đã thành, chỉ chờ ngày lành tháng tốt là Kiều A Bích phải lên xe hoa.
Vốn là Kiều A Bích tuy có không thích mối hôn sự kia, song vì xưa nay chuyện cưới hỏi ở Đại Yến vẫn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cô nàng cũng không có ý định cãi lại quyết định của Kiều tri huyện. Mãi cho đến một ngày Kiều A Bích vô tình phát hiện Thẩm Tam Vạn hút khô một gia nhân, nàng ta mới biết lão không phải người.
Thế là, trong lúc hốt hoảng, Kiều A Bích nhân đêm bỏ trốn khỏi Thiết Khanh trấn. Đương nhiên, một thiếu nữ trói gà không chặt liễu yếu đào tơ, chạy chẳng được bao xa đã bị cướp đường bắt được.
Tân nương sắp cưới vào cửa lại chạy mất, ở Đại Yến mà nói quả thực là sỉ nhục lớn với nhà trai. Thẩm Tam Vạn vì chuyện này mà phái ra gia đinh lùng sục hết cả đường trên ngõ dưới tìm người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro