Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Hội Lão Niên Đa...

Nghịch Tử

2024-11-21 20:40:06

Số là, Nguyễn Đông Thanh chuyển vào Bạch Đàn cổ viện một thời gian, thì mới phát hiện chủ nhân của căn nhà ban đầu bỏ trống ngày sát vách nhà hắn không phải ai xa lạ, mà chính là năm anh em họ Kim.

Thì ra, từ lúc Hồ Ma Huyền Nguyệt chạy đôn chạy đáo chuẩn bị sẵn chỗ ở mới cho Bích Mặc tiên sinh, thì năm lão già lọc lõi này đã sớm đánh hơi được. Thế là, năm người liền táy máy tay chân, sử dụng quan hệ, tiền của lo lót cái nhà ngay sát vách căn của gã. Lại nói, năm anh em này tuy là si mê nông nghiệp, song Tam Kim gia trang dù sao cũng mấy trăm đệ tử, chỉ nguyên việc xuất khẩu nông sản cho lục quốc thôi cũng đủ để năm lão già này sống giàu sang phú quý đến mấy đời rồi. Với số tiền đó, lại đến thành Bạch Đế làm công việc quan trọng, Tam Kim ngũ quái thừa sức có thể thuê, thậm chí mua đứt luôn một mảnh đất xây biệt thự. Không làm vậy mà lại chịu cảnh chui ra chui vào cái phòng nhỏ ở phủ Khai Phong hoàn toàn cũng chỉ vì Bích Mặc tiên sinh lúc nào cũng ru rú trong phủ. Nếu cũng ở lại đó, bọn họ dễ bề chạy đến học hỏi tiên sinh hơn mà thôi. Nay Bích Mặc tiên sinh đã từ quan chuyển ra ngoài, đương nhiên năm người họ cũng chả còn lý do gì để ở lại căn phòng bé tí trong phủ Khai Phong, thế là lục tục chuyển về làm hàng xóm mới của Nguyễn Đông Thanh.

Nguyễn Đông Thanh về vườn, quay lại trồng rau nuôi cá, lại càng hợp ý năm lão già này. Thế là từ đó, một tuần phải mấy lần năm anh em họ Kim sẽ sang làm khách, thăm hỏi, trao đổi thảo luận với Bích Mặc tiên sinh về kinh nghiệm làm nông nghiệp. Nguyễn Đông Thanh thấy mấy người này có công không nhỏ, đã giúp đỡ hắn và phủ Khai Phong không ít trong công cuộc Cách mạng nông nghiệp, vả lại hắn dù gì cũng là cử nhân nông nghiệp, làm nghiên cứu sinh mấy năm, nên vui vẻ tiếp chuyện.

Được thêm một đoạn thời gian thì năm anh em họ Kim lập ra “Hội lão niên đam mê trồng rau nuôi cá”, đi khắp trên dưới thành Bạch Đế tuyển thêm thành viên. Mục tiêu của hội y như tên gọi, tụ tập tất cả các cụ già đã không còn sức dài vai rộng để làm việc đồng áng từ sáng sớm đến chiều muộn song kinh nghiệm cả đời làm nông thì đầy mình, về một chỗ, sau đó trao đổi thảo luận về việc trồng rau nuôi cá với nhau. Mỗi tuần hội họp một lần, lâu lâu lại có các hoạt động như thi thố so tài, hoặc nhiệm vụ nghiên cứu sáng tạo, truyền dạy kinh nghiệm cho lớp trẻ. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng được mời làm thành viên danh dự, không cần đến họp hội thường xuyên, cũng chẳng cần tham gia vào các hoạt động bắt buộc của hội, chỉ cần thi thoảng đến chia sẻ kinh nghiệm và tìm tòi với bọn họ là được. Nguyễn Đông Thanh thấy lâu lâu có người cùng chung sở thích để nói chuyện cũng là chuyện tốt, bèn vui vẻ nhận lời.

Lại thêm một thời gian trôi qua, hội viên của Hội lão niên đam mê trồng rau nuôi cá đã lên đến hơn trăm người. Năm anh em họ Kim thấy họp hội tại nhà có thể ảnh hưởng đến thanh tu của tiên sinh. Mặc dù bản thân Bích Mặc tiên sinh không có vẻ bất mãn, song làm người chung quy cũng phải có ý tứ một chút. Vậy là, bọn họ quyết định tìm chỗ họp hội mới. Mấy người họ khi ấy lại để ý thấy, dạo thời gian đó, Nguyễn Đông Thanh có vẻ “muốn nâng đỡ” quán ăn của hai người Đông Phúc, Trương Dực Đức. Thế là, Hội lão niên đam mê trồng rau nuôi cá bèn làm một cái thỏa thuận với hai ông chủ quán: mỗi tuần, họ sẽ bao lầu hai của quán một buổi để họp hội, bù lại, nông sản do Hội sản xuất ra sẽ bán rẻ cho quán.

Hàng nông sản do một hội toàn những người già kinh nghiệm đầy mình sản xuất, hội trưởng lại còn là năm tông sư đứng đầu Huyền Hoàng giới về nông nghiệp, há có thể bình thường? Có gọi là thượng hạng của thượng hạng cũng chẳng sai. Nhờ có những nguyên liệu hảo hạng này, cộng thêm công thức nấu ăn toàn những món mới lạ không đâu khác có của Nguyễn Đông Thanh, hai người Đông Phúc có thể lấy giá cao cắt cổ đối với đám giàu sang quyền quý mà cũng chẳng ai có nửa lời ca thán. Bởi... tiền nào của nấy. Với số tiền lãi này, bọn họ lại nhờ bà chủ Chu móc nối, nhập khẩu nguyên liệu loại tốt từ các nơi về. Tiếp đó, có thể chế biến rồi bán rẻ cho tầng lớp bá tánh mà vẫn không lo bị lỗ.

Lại nói tiếp chuyện hiện tại trong quán ăn. Món chính đã dọn lên, ba người Đông Phúc đương vừa ăn uống, vừa trò chuyện thì bỗng Trương Dực Đức lên cơn ho dữ dội. Nguyễn Đông Thanh thấy vậy bèn hỏi thăm:

“Bác Đức không sao chứ? Có cần đi khám đại phu hay không?”

Họ Trương nghe vậy thì gạt đi:

“Không sao, không sao. Ho vặt ấy mà. Tẹo nữa anh về uống vài viên kháng sinh là được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyễn Đông Thanh nghe gã nói vậy thì vội can:

“Nói thế sao được? Kháng sinh tuy là thứ tốt, nhưng cũng chẳng phải thuốc tiên trị bách bệnh. Lại nói kháng sinh nếu không uống đúng bệnh, đúng liều không chừng còn khiến bệnh lai rai không khỏi, dù không chuyển nặng thì cũng khiến vi... bệnh tình khó điều trị hơn.”

Ban đầu, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta toan nói “vi khuẩn sinh kháng tính” song giữa chừng đổi ý. Gã cũng hiểu mấy khái niệm này hiện tại hẵng còn khó hiểu đối với cánh bình dân bá tánh ở Huyền Hoàng giới, vẫn nên dùng từ ngữ đơn giản hơn để giải thích.

Đông Phúc cũng khuyên:

“Chú Thanh nói đúng đó. Mấy lần anh ra mua kháng sinh, mấy cậu dược sĩ cũng nhắc đi nhắc lại chuyện không thể dùng bừa bãi thay cho việc đi khám bệnh được. Ngày mai chú vẫn nên nghỉ nửa buổi đi khám đàng hoàng thì hơn!”

Trương Dực Đức thấy cả hai người đều khuyên mình như vậy thì cũng không cứng đầu, đáp:

“Nếu cả bác Phúc và chú Thanh đều nói vậy thì em xin tiếp thu vậy.”

Kỳ thực, thể chất người Huyền Hoàng giới tốt hơn người Trái Đất, kháng sinh mà Dư Tự Lực nghiên cứu ra cũng đã tận lực hạn chế các vấn đề của kháng sinh ở Địa Cầu, song Nguyễn Đông Thanh thấy việc liên quan đến tính mạng con người, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Thế nên, các dược sĩ bán thuốc đều được đào tạo cẩn thận, dặn dò kỹ lưỡng việc nhắc nhở người dân không nên chủ quan không đi khám. Người của Hữu Tiền Liên Minh cũng rất tôn trọng nguyên tắc này. Đương nhiên, kể cả trong trường hợp không phải Bích Mặc tiên sinh đích thân dặn dò đi chăng nữa, thì bọn họ cũng sẽ vẫn cẩn thận làm việc. Dẫu sao, nếu xảy ra sơ sót, nảy sinh án mạng, thì uy tín của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Ba người bọn họ đang vui vẻ trò chuyện, thì có một đạo nhân bước vào quán.

Chỉ thấy người này ăn mặc đơn sơ, giản dị, nom là người từ phương xa tới. Mấy cậu tiểu nhị chạy ra tiếp đón đều bị y lắc đầu xua đi. Nếu không phải trên mặt y luôn treo một nét cười thân thiện, giọng nói khi từ chối tiểu nhị cũng không có vẻ có ác ý, thì khéo người ta tưởng y là cố tình đến phá quán. Kẻ mới tới liếc khắp quán một vòng, rồi rảo bước về phía bàn của ba người chủ quán.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tới nơi, y cung tay về phía Bích Mặc tiên sinh, nói:

“Tiên sinh, lại gặp lại! Không biết có thể mời tiên sinh ra ngoài theo tại hạ một chuyến hay không? Có chút việc mà ngài cần biết.”

Nguyễn Đông Thanh ngẩng đầu lên, thấy rõ kẻ tới là ai thì hơi cau mày, hiển nhiên là không vui. Trong lòng, kỳ thực Bích Mặc tiên sinh của chúng ta muốn nói một câu “không hứng thú” rồi hạ lệnh đuổi khách. Song, gã thấy bản thân hiện giờ không chức không tước, còn người ta đường đường là Quốc sư một nước, lại hành xử đủ lễ số, cũng không thể không cho mặt mũi. Thế là bèn hắng giọng, nói:

“Tại hạ chỉ là bình dân bá tánh thông thường, nào chịu nổi một cái lễ của đại nhân vật như ngài? Vẫn nghe nói ‘trời đánh còn tránh miếng ăn’, không biết ngài đại nhân đây lần này lại đường xá xa xôi đến tận đây đúng lúc này là có điều gì muốn chỉ giáo?”

Câu nói thừa thãi rất nhiều từ, hiển nhiên là cố ý nhấn mạnh...

Thấy thái độ bất thiện của Nguyễn Đông Thanh, Diệp Phàm cũng chẳng lấy làm lạ. Chuyện bọn họ hiện tại ở hai phe đối địch đã rõ như ban ngày, chỉ là ngoài mặt chưa xé nốt tấm mặt nạ cuối cùng mà thôi. Gã cười cười, lại nói:

“Vẫn xin tiên sinh cùng tại hạ đến một nơi riêng tư để nói chuyện này thì hơn. Việc can hệ hệ trọng, lại có liên quan đến bốn vị cao đồ...”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Số ký tự: 0