Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thành Bạch Đế T...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Một thời gian sau, tại thành Bạch Đế...
Nguyễn Đông Thanh đưa một tay vén tấm liếp, bước vào trong quán. Tay còn lại gã đưa lên quá đầu, làm động tác chào hỏi, miệng thì hô:
“Bác Phúc, bác Đức, thằng em lại đến ủng hộ quán đây!”
Quán ăn tuy không quá to lớn, bài trí thì tương đối đơn giản, song vẫn chật ních khách. Khắp nơi có thể thấy mấy cậu tiểu nhị chạy ngược chạy xuôi, bưng bê các món đến bàn cho thực khách.
Nghe tiếng Nguyễn Đông Thanh, từ sâu trong quán ăn, một trung niên gầy gò, thấp lùn chạy ra, hồ hởi nói:
“Chú Thanh lại đến đấy à? Quý hóa quá!”
Đoạn lại quay về phía nhà bếp, hô:
“Đức, chú giao việc lại cho nhân viên rồi ra đây một chút, có khách quý đến chơi!”
“Tới đây!”
Từ trong bếp vọng ra tiếng đáp, rồi rất nhanh, một người to lớn bặm trợn cũng từ trong đó bước ra, tiến nhanh về phía hai người. Thấy cả hai vị này đều đích thân ra đón tiếp mình, Nguyễn Đông Thanh bèn nói đùa:
“Hai bác là chủ quán mà lần nào cũng đích thân tiếp đón em thế này thì ngại quá! Cứ để thằng em một cái bàn nhỏ là được rồi.”
Hai người kia nghe gã nói vậy thì đáp:
“Thế sao được? Cái quán này có được ngày hôm nay đều là nhờ sáng kiến của chú. Nếu không phải chú nhất quyết không chịu thì bọn anh đã kéo chú vào tính là chủ quán thứ ba của nơi này rồi!”
“Thôi được rồi, mau ra bàn rồi ba anh em mình vừa ăn vừa nói chuyện!”
Ba người kéo nhau ra một cái bàn ở góc quán, vừa ăn nem chua, vừa nói chuyện phiếm trong lúc chờ tiểu nhị mang cơm lên. Hoàn toàn không cần lên tiếng gọi món, vì khi ba người này tụ tập lại, gần như đều ăn một thực đơn. Tiểu nhị, đầu bếp trong quán cũng đã sớm thuộc làu. Nhìn cử chỉ điệu bộ vô cùng thân thiết của ba người, nếu không biết rõ thân phận, có khi còn tưởng họ là anh em ruột thịt.
Hai vị chủ quán này cũng không phải ai xa lạ, mà chính là hai người Đông Phúc, Trương Dực Đức. Độ hơn nửa năm trước, bọn họ nghe nói Bích Mặc tiên sinh dám làm cứng, chèn ép thế gia trong thành, thấy được hy vọng. Lại nhớ đến “lời dặn” “phải tự cứu lấy mình” của y, thế là hai người bèn lấy hết can đảm, đệ đơn lên phủ Khai Phong. Trương Dực Đức thì tố cáo quan Chưởng Ấn cũ, mong lật lại án của mình năm xưa, Đông Phúc thì chỉ mong phủ Khai Phong đứng ra chủ trì giúp lão ly hôn, cắt đứt quan hệ với đôi anh em lão bản Phi Tiên lâu.
Ngặt một nỗi, đơn kiện còn chưa kịp được giải quyết thì Nguyễn Đông Thanh đã từ quan. Cố Văn khi mới lên thay còn bận bù đầu bù cổ lo hết từ việc ruộng đất sang chuyện xưởng thuốc, mãi về sau mới có thời gian sờ đến đơn tố tụng của hai người. Trong thời gian đó, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta vì chán ngấy cảnh ở trong Bạch Đàn cổ viện bị hàng xóm láng giềng nhìn như khỉ xiếc, thế là thường xuyên ra ngoài dạo phố, run rủi thế nào gặp gỡ, kết thân với hai người Trương, Đông.
Tuy nói cái danh Bích Mặc tiên sinh thì không ai ở Huyền Hoàng giới còn chưa nghe, chân dung của gã cũng được Thiên Cơ các bán đầy đường trong lưu ảnh thạch, song hạng thường dân như hai người Đông Phúc trước nay cũng chả có lý do gì đi tìm hiểu. Thế nên, họ chỉ coi Nguyễn Đông Thanh là bá tánh thông thường. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta ra ngoài cốt cũng chỉ vì muốn vậy, đương nhiên là sẽ không đi bô bô cái ngoại hiệu kia của mình ra, chỉ xưng tên chứ cũng chẳng buồn báo họ cho hai người biết. Thành thử, đến tận bây giờ, hai người Trương, Đông vẫn còn chưa biết gã đàn ông mà họ vẫn bá vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ bấy lâu nay với cái vị Bích Mặc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh kia lại có thể là cùng một người.
Nguyễn Đông Thanh bấy giờ đã “về vườn”, không con công lên việc xuống nữa, nên bèn quay lại trồng rau nuôi cá, rảnh rỗi lại đi nghiên cứu nấu nướng mấy món vẫn hay ăn hồi ở Địa Cầu. Mấy lần tụ họp hắn đều mang một phần đến chia sẻ với hai người kia nên cũng rất được quý.
Trương Dực Đức làm đồ tể mười mấy năm, lại một thân một mình, thế nên trù nghệ tuy không so được với trù sư chuyên nghiệp song cũng không hề tệ. Y thấy món ăn Nguyễn Đông Thanh mang tới mới lạ nhưng hợp khẩu vị thì bèn trao đổi thảo luận chuyện nấu nướng với gã. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta xưa nay không phải loại người thích giấu giếm, giữ bo bo công thức cho riêng mình, nên đương nhiên là sảng khoái chia sẻ. Thế là lại càng khiến hảo cảm giữa ba người tăng vọt.
Trong một lần ăn nhậu, chém gió, Nguyễn Đông Thanh kể cho hai người Trương, Đông về mô hình món ăn tươi sống, chế biến tại chỗ. Gã lại bày cho Đông Phúc chiêu dùng lạc rang, bánh quẩy làm món khai vị trong lúc nấu món chính, cũng như mấy chiêu trò kinh doanh vừa phục vụ được cánh bình dân đại chúng, lại vẫn có dịch vụ riêng cho đám khách sộp giàu sang. Thế là, cái ngày mà Cố Thi Âm giải oan cho Trương Dực Đức cũng như dàn xếp ly hôn cho Đông Phúc, lại yêu cầu lão bản Phi Tiên lâu bồi thường cho Đồng Đình Quang một món tiền, thì cũng chính là ngày hai người này bỏ việc cũ, lại lấy tiền tiết kiệm cùng số tiền bồi thường kia làm vốn, rủ nhau mở một quán ăn. Nguyễn Đông Thanh biết chuyện thì cũng nhờ nhị tẩu của Hàn Thu Thủy – bà chủ quán nước Chu Diễm Quỳnh – móc nối giới thiệu cho hai người thuê được một mặt bằng tốt, lại mời được vài vị phụ bếp tay nghề không tệ. Đến ngày khai trương quán, y cũng đến ăn ủng hộ. Quán lấy tên Phúc Đức, do cả ba người đều chả giỏi đến đâu cho cam trong khoản đặt tên. Từ khi quán mở cửa làm ăn đến nay cũng đã mấy tháng trôi qua.
Trong thời gian này, có thể nói là toàn thành Bạch Đế trải qua một quá trình thay da đổi thịt. Các chính sách mới của phủ Khai Phong lần lượt được đẩy ra, cái nào cái nấy trực chỉ thúc đẩy kinh tế đi lên. Các mẫu mã máy cày mới cũng thay phiên nhau được tung ra thị trường, giải quyết toàn bộ vấn đề về sức kéo. Hiện giờ khắp đường, từ nông dân thợ cày đến thương lái nhà buôn, nhân viên dược xưởng ai nấy đều treo một nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Cánh hào môn thế tộc thì càng chẳng phải nói. Tuy ban đầu cũng có không ít kẻ hoài nghi, không đóng góp quá nhiều “cổ phần”, kẻ bỏ nhiều tiền đầu tư thì đa phần chỉ mang tâm thái lấy lòng phủ thành chủ mà thôi, song đến khi tiền lời từ việc bán thuốc về đến tay, thì kẻ nào kẻ nấy đều mừng húm. Dẫu sao, cái việc chỉ cần ngồi nhà không làm gì, đến kỳ tiền vẫn về tay đều đều có kẻ nào mà không thích? Thành thử, hiện tại, thay vì tìm cách ngáng chân Bích Mặc tiên sinh, nhiều nhà đã bắt đầu không tiếc vận dụng tài nguyên, dẹp đường mở lối cho các chính sách mới của phủ Khai Phong.
Lại nói, tiền lãi từ việc bán thuốc quả thực là một con số khổng lồ. Tuy là bán cho bình dân bá tánh nên giá tiền thu mỗi người không cao, song thắng ở số lượng đông đảo người cần mua. Thậm chí, nhiều thế gia sau khi phát hiện “mỏ vàng” này đã bắt đầu cho con cháu trong nhà đi học y dược, cũng không tiếc vận dụng tiền của, quan hệ cho chúng vào Nhất Nhất dược xưởng học việc, những mong sau này có thể chế ra càng nhiều loại thuốc khác hái được ra tiền như vậy.
Dân chúng toàn thành giàu lên, nên đương nhiên nhu cầu ăn ngon mặc đẹp, tiêu xài hưởng thụ cũng tăng lên theo. Nhất là đoạn thời gian gần đây, do chiến tranh Hải Thú kéo dài suốt gần một năm nay vừa mới kết thúc, người ta lại càng có nhu cầu liên hoan ăn mừng hòa bình. Nhờ vậy mà quán ăn Phúc Đức cũng hưởng lợi, phát triển không ít.
Quán có hai tầng: lầu trên có chia thành các phòng riêng cho đám hào môn quý tộc cũng như những người chịu chi muốn có không gian riêng tư, tầng dưới phục vụ bình dân bá tánh. Nguyễn Đông Thanh lại bày cho hai người Trương, Đông phân bảng giá theo dịch vụ, nguyên liệu sử dụng: những món nguyên liệu hảo hạng, chế biến phức tạp thì để giá thành cao, chỉ đám khách sộp mới gọi; còn những món chế biến đơn giản, nguyên liệu đảm bảo nhưng không quá đắt đỏ thì vừa với túi tiền của bình dân bá tánh hơn. Thậm chí, cánh nông dân, ngư dân trong thành nếu muốn có thể tự mang nguyên liệu của mình tới. Trong trường hợp đó thì Trương Dực Đức và các đầu bếp khác của quán sẽ chỉ lấy tiền công chế biến, bớt đi tiền nguyên liệu. Ngoài ra, nếu quán quá đông, không đủ chỗ ngồi hay thực khách không muốn vào quán, thì cũng có thể đưa cặp lồng, lấy suất mang đi. Nếu ai không có cặp lồng, có thể sang ngày bên kia đường mua từ chi nhánh Nhất Phẩm Cư thành Bạch Đế. Quả thực là một mô hình kinh doanh đáp ứng được mọi nhu cầu của thực khách khắp mọi tầng lớp.
Đương nhiên, việc hai người Trương Dực Đức, Đông Phúc dám để cho thực khách quyền tự mang nguyên liệu tới, lại tính giá rẻ cho người ta, cũng là do bọn họ có cơ sở để tự tin đa số những người có tiền sẽ chọn trả tiền cho nguyên liệu của quán họ. Mà muốn làm rõ uyên nguyên của sự tự tin này, thì phải bắt đầu kể từ nhà hàng xóm mới của Bích Mặc tiên sinh...
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Nguyễn Đông Thanh đưa một tay vén tấm liếp, bước vào trong quán. Tay còn lại gã đưa lên quá đầu, làm động tác chào hỏi, miệng thì hô:
“Bác Phúc, bác Đức, thằng em lại đến ủng hộ quán đây!”
Quán ăn tuy không quá to lớn, bài trí thì tương đối đơn giản, song vẫn chật ních khách. Khắp nơi có thể thấy mấy cậu tiểu nhị chạy ngược chạy xuôi, bưng bê các món đến bàn cho thực khách.
Nghe tiếng Nguyễn Đông Thanh, từ sâu trong quán ăn, một trung niên gầy gò, thấp lùn chạy ra, hồ hởi nói:
“Chú Thanh lại đến đấy à? Quý hóa quá!”
Đoạn lại quay về phía nhà bếp, hô:
“Đức, chú giao việc lại cho nhân viên rồi ra đây một chút, có khách quý đến chơi!”
“Tới đây!”
Từ trong bếp vọng ra tiếng đáp, rồi rất nhanh, một người to lớn bặm trợn cũng từ trong đó bước ra, tiến nhanh về phía hai người. Thấy cả hai vị này đều đích thân ra đón tiếp mình, Nguyễn Đông Thanh bèn nói đùa:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hai bác là chủ quán mà lần nào cũng đích thân tiếp đón em thế này thì ngại quá! Cứ để thằng em một cái bàn nhỏ là được rồi.”
Hai người kia nghe gã nói vậy thì đáp:
“Thế sao được? Cái quán này có được ngày hôm nay đều là nhờ sáng kiến của chú. Nếu không phải chú nhất quyết không chịu thì bọn anh đã kéo chú vào tính là chủ quán thứ ba của nơi này rồi!”
“Thôi được rồi, mau ra bàn rồi ba anh em mình vừa ăn vừa nói chuyện!”
Ba người kéo nhau ra một cái bàn ở góc quán, vừa ăn nem chua, vừa nói chuyện phiếm trong lúc chờ tiểu nhị mang cơm lên. Hoàn toàn không cần lên tiếng gọi món, vì khi ba người này tụ tập lại, gần như đều ăn một thực đơn. Tiểu nhị, đầu bếp trong quán cũng đã sớm thuộc làu. Nhìn cử chỉ điệu bộ vô cùng thân thiết của ba người, nếu không biết rõ thân phận, có khi còn tưởng họ là anh em ruột thịt.
Hai vị chủ quán này cũng không phải ai xa lạ, mà chính là hai người Đông Phúc, Trương Dực Đức. Độ hơn nửa năm trước, bọn họ nghe nói Bích Mặc tiên sinh dám làm cứng, chèn ép thế gia trong thành, thấy được hy vọng. Lại nhớ đến “lời dặn” “phải tự cứu lấy mình” của y, thế là hai người bèn lấy hết can đảm, đệ đơn lên phủ Khai Phong. Trương Dực Đức thì tố cáo quan Chưởng Ấn cũ, mong lật lại án của mình năm xưa, Đông Phúc thì chỉ mong phủ Khai Phong đứng ra chủ trì giúp lão ly hôn, cắt đứt quan hệ với đôi anh em lão bản Phi Tiên lâu.
Ngặt một nỗi, đơn kiện còn chưa kịp được giải quyết thì Nguyễn Đông Thanh đã từ quan. Cố Văn khi mới lên thay còn bận bù đầu bù cổ lo hết từ việc ruộng đất sang chuyện xưởng thuốc, mãi về sau mới có thời gian sờ đến đơn tố tụng của hai người. Trong thời gian đó, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta vì chán ngấy cảnh ở trong Bạch Đàn cổ viện bị hàng xóm láng giềng nhìn như khỉ xiếc, thế là thường xuyên ra ngoài dạo phố, run rủi thế nào gặp gỡ, kết thân với hai người Trương, Đông.
Tuy nói cái danh Bích Mặc tiên sinh thì không ai ở Huyền Hoàng giới còn chưa nghe, chân dung của gã cũng được Thiên Cơ các bán đầy đường trong lưu ảnh thạch, song hạng thường dân như hai người Đông Phúc trước nay cũng chả có lý do gì đi tìm hiểu. Thế nên, họ chỉ coi Nguyễn Đông Thanh là bá tánh thông thường. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta ra ngoài cốt cũng chỉ vì muốn vậy, đương nhiên là sẽ không đi bô bô cái ngoại hiệu kia của mình ra, chỉ xưng tên chứ cũng chẳng buồn báo họ cho hai người biết. Thành thử, đến tận bây giờ, hai người Trương, Đông vẫn còn chưa biết gã đàn ông mà họ vẫn bá vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ bấy lâu nay với cái vị Bích Mặc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh kia lại có thể là cùng một người.
Nguyễn Đông Thanh bấy giờ đã “về vườn”, không con công lên việc xuống nữa, nên bèn quay lại trồng rau nuôi cá, rảnh rỗi lại đi nghiên cứu nấu nướng mấy món vẫn hay ăn hồi ở Địa Cầu. Mấy lần tụ họp hắn đều mang một phần đến chia sẻ với hai người kia nên cũng rất được quý.
Trương Dực Đức làm đồ tể mười mấy năm, lại một thân một mình, thế nên trù nghệ tuy không so được với trù sư chuyên nghiệp song cũng không hề tệ. Y thấy món ăn Nguyễn Đông Thanh mang tới mới lạ nhưng hợp khẩu vị thì bèn trao đổi thảo luận chuyện nấu nướng với gã. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta xưa nay không phải loại người thích giấu giếm, giữ bo bo công thức cho riêng mình, nên đương nhiên là sảng khoái chia sẻ. Thế là lại càng khiến hảo cảm giữa ba người tăng vọt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong một lần ăn nhậu, chém gió, Nguyễn Đông Thanh kể cho hai người Trương, Đông về mô hình món ăn tươi sống, chế biến tại chỗ. Gã lại bày cho Đông Phúc chiêu dùng lạc rang, bánh quẩy làm món khai vị trong lúc nấu món chính, cũng như mấy chiêu trò kinh doanh vừa phục vụ được cánh bình dân đại chúng, lại vẫn có dịch vụ riêng cho đám khách sộp giàu sang. Thế là, cái ngày mà Cố Thi Âm giải oan cho Trương Dực Đức cũng như dàn xếp ly hôn cho Đông Phúc, lại yêu cầu lão bản Phi Tiên lâu bồi thường cho Đồng Đình Quang một món tiền, thì cũng chính là ngày hai người này bỏ việc cũ, lại lấy tiền tiết kiệm cùng số tiền bồi thường kia làm vốn, rủ nhau mở một quán ăn. Nguyễn Đông Thanh biết chuyện thì cũng nhờ nhị tẩu của Hàn Thu Thủy – bà chủ quán nước Chu Diễm Quỳnh – móc nối giới thiệu cho hai người thuê được một mặt bằng tốt, lại mời được vài vị phụ bếp tay nghề không tệ. Đến ngày khai trương quán, y cũng đến ăn ủng hộ. Quán lấy tên Phúc Đức, do cả ba người đều chả giỏi đến đâu cho cam trong khoản đặt tên. Từ khi quán mở cửa làm ăn đến nay cũng đã mấy tháng trôi qua.
Trong thời gian này, có thể nói là toàn thành Bạch Đế trải qua một quá trình thay da đổi thịt. Các chính sách mới của phủ Khai Phong lần lượt được đẩy ra, cái nào cái nấy trực chỉ thúc đẩy kinh tế đi lên. Các mẫu mã máy cày mới cũng thay phiên nhau được tung ra thị trường, giải quyết toàn bộ vấn đề về sức kéo. Hiện giờ khắp đường, từ nông dân thợ cày đến thương lái nhà buôn, nhân viên dược xưởng ai nấy đều treo một nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Cánh hào môn thế tộc thì càng chẳng phải nói. Tuy ban đầu cũng có không ít kẻ hoài nghi, không đóng góp quá nhiều “cổ phần”, kẻ bỏ nhiều tiền đầu tư thì đa phần chỉ mang tâm thái lấy lòng phủ thành chủ mà thôi, song đến khi tiền lời từ việc bán thuốc về đến tay, thì kẻ nào kẻ nấy đều mừng húm. Dẫu sao, cái việc chỉ cần ngồi nhà không làm gì, đến kỳ tiền vẫn về tay đều đều có kẻ nào mà không thích? Thành thử, hiện tại, thay vì tìm cách ngáng chân Bích Mặc tiên sinh, nhiều nhà đã bắt đầu không tiếc vận dụng tài nguyên, dẹp đường mở lối cho các chính sách mới của phủ Khai Phong.
Lại nói, tiền lãi từ việc bán thuốc quả thực là một con số khổng lồ. Tuy là bán cho bình dân bá tánh nên giá tiền thu mỗi người không cao, song thắng ở số lượng đông đảo người cần mua. Thậm chí, nhiều thế gia sau khi phát hiện “mỏ vàng” này đã bắt đầu cho con cháu trong nhà đi học y dược, cũng không tiếc vận dụng tiền của, quan hệ cho chúng vào Nhất Nhất dược xưởng học việc, những mong sau này có thể chế ra càng nhiều loại thuốc khác hái được ra tiền như vậy.
Dân chúng toàn thành giàu lên, nên đương nhiên nhu cầu ăn ngon mặc đẹp, tiêu xài hưởng thụ cũng tăng lên theo. Nhất là đoạn thời gian gần đây, do chiến tranh Hải Thú kéo dài suốt gần một năm nay vừa mới kết thúc, người ta lại càng có nhu cầu liên hoan ăn mừng hòa bình. Nhờ vậy mà quán ăn Phúc Đức cũng hưởng lợi, phát triển không ít.
Quán có hai tầng: lầu trên có chia thành các phòng riêng cho đám hào môn quý tộc cũng như những người chịu chi muốn có không gian riêng tư, tầng dưới phục vụ bình dân bá tánh. Nguyễn Đông Thanh lại bày cho hai người Trương, Đông phân bảng giá theo dịch vụ, nguyên liệu sử dụng: những món nguyên liệu hảo hạng, chế biến phức tạp thì để giá thành cao, chỉ đám khách sộp mới gọi; còn những món chế biến đơn giản, nguyên liệu đảm bảo nhưng không quá đắt đỏ thì vừa với túi tiền của bình dân bá tánh hơn. Thậm chí, cánh nông dân, ngư dân trong thành nếu muốn có thể tự mang nguyên liệu của mình tới. Trong trường hợp đó thì Trương Dực Đức và các đầu bếp khác của quán sẽ chỉ lấy tiền công chế biến, bớt đi tiền nguyên liệu. Ngoài ra, nếu quán quá đông, không đủ chỗ ngồi hay thực khách không muốn vào quán, thì cũng có thể đưa cặp lồng, lấy suất mang đi. Nếu ai không có cặp lồng, có thể sang ngày bên kia đường mua từ chi nhánh Nhất Phẩm Cư thành Bạch Đế. Quả thực là một mô hình kinh doanh đáp ứng được mọi nhu cầu của thực khách khắp mọi tầng lớp.
Đương nhiên, việc hai người Trương Dực Đức, Đông Phúc dám để cho thực khách quyền tự mang nguyên liệu tới, lại tính giá rẻ cho người ta, cũng là do bọn họ có cơ sở để tự tin đa số những người có tiền sẽ chọn trả tiền cho nguyên liệu của quán họ. Mà muốn làm rõ uyên nguyên của sự tự tin này, thì phải bắt đầu kể từ nhà hàng xóm mới của Bích Mặc tiên sinh...
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro